Ánh sáng của ngọn đèn ngủ rọi thẳng vào gương mặt người đàn ông anh tuấn. Trong không gian mờ ảo, ngọn lửa vàng len lỏi vào hình ảnh đang phản chiếu trên bức tường , khắc họa một đường cong quyến rũ . "Thiên Ưng , đau em . . . . . ." Cô gái với khuôn mặt nhỏ nhắn và làn da mềm mại không ngừng vặn vẹo . Những ngôi sao trên bầu trời đêm tượng trưng cho sự thuần khiết cũng giống như giọt máu đỏ tươi đang lan ra trên giường , đánh đồng với việc phụ nữ đã không còn trinh. Lần đầu tiên của cô gái ấy nhẹ nhàng mất đi như thế . . . Nhìn vẻ mặt kia đau đớn r*n r* , biểu hiện của người đàn ông không mấy mảy may . "Biết điều thì hãy ngậm miệng lại , tôi không thích phụ nữ nói nhiều khi ở trên giường !" Âm thanh tàn nhẫn phát ra , loáng thoáng làm rõ tính cách của con người này , một chút ngang ngược , một chút bạo tàn , như một vị vua ở thời cổ đại , không hề mang theo cảm giác yêu thương quý phi của mình . Cô gái đành phải ngoan ngoãn im lặng , nước mắt lăn dài. Hai mắt hắn tối sầm , thân thể…

Chương 43: Quản lý biến thái (I)

Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng TrốnTác giả: Dạ Chi Thương LangTruyện Ngôn TìnhÁnh sáng của ngọn đèn ngủ rọi thẳng vào gương mặt người đàn ông anh tuấn. Trong không gian mờ ảo, ngọn lửa vàng len lỏi vào hình ảnh đang phản chiếu trên bức tường , khắc họa một đường cong quyến rũ . "Thiên Ưng , đau em . . . . . ." Cô gái với khuôn mặt nhỏ nhắn và làn da mềm mại không ngừng vặn vẹo . Những ngôi sao trên bầu trời đêm tượng trưng cho sự thuần khiết cũng giống như giọt máu đỏ tươi đang lan ra trên giường , đánh đồng với việc phụ nữ đã không còn trinh. Lần đầu tiên của cô gái ấy nhẹ nhàng mất đi như thế . . . Nhìn vẻ mặt kia đau đớn r*n r* , biểu hiện của người đàn ông không mấy mảy may . "Biết điều thì hãy ngậm miệng lại , tôi không thích phụ nữ nói nhiều khi ở trên giường !" Âm thanh tàn nhẫn phát ra , loáng thoáng làm rõ tính cách của con người này , một chút ngang ngược , một chút bạo tàn , như một vị vua ở thời cổ đại , không hề mang theo cảm giác yêu thương quý phi của mình . Cô gái đành phải ngoan ngoãn im lặng , nước mắt lăn dài. Hai mắt hắn tối sầm , thân thể… Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi chẩn bị kỹ càng, cô chính thức đối mặt với cuộc sống mới. Bước chân vào thang máy, đi lên phòng phụ trách gặp quản lý.‘Cốc, cốc, cốc’ cô lịch sự gõ cửa.Ngồi trong phòng là một người đàn ông, ước chừng 30 mấy tuổi, đầu trọc, tai to, mặt lớn, bụng bự.Cô khẽ liếc mắt, đoán được người này chắc là quản lý của bộ phận mình, lễ phép tươi cười: "Xin chào, quản lý, anh khỏe chứ, tôi tên Ngô Hiểu Dao, tới đây trình diện."Người đàn ông khẽ nheo cặp mắt, hốc mắt ẩn chứa nham hiểm, lướt qua phần ngực của Ngô Hiểu Dao: "Ha ha, xin chào, xin chào, về sau gọi tôi là Tôn quản lý". Vừa nói, liền đưa bàn tay mập mạp về phía Hiểu Dao.Mặc dù là lính mới, nhưng cô cũng hiểu thế thái nhân tình, nhìn ra được sự d*m d*c của người đàn ông trước mặt. Theo lễ phép, bất đắc dĩ vươn tay bắt tay với ông ta, gượng ép mỉm cười: "Tôn quản lý. . . . . ." Sau đó nỗ lực rút tay về, lạnh lùng nói: "Tôn quản lý, xin hỏi, tôi có thể đi làm được chưa?""Được, được chứ !" Tôn quản lý liên tục gật đầu, cặp mắt kia vẫn không quên liếc qua đôi chân thon dài của Ngô Hiểu Dao, yết hầu nuốt xuống một ngụm nước bọt, kìm nén kêu lên: "Tiểu Trương, nhờ cô hướng dẫn sơ bộ về công việc của chúng ta cho cô ấy."Ngô Hiểu Dao đứng tại chỗ , thỉnh thoảng dùng ánh mắt quan sát tên quản lý kia. Ở trong tivi cô đã thấy nhiều, bình thường những tên quản lý đầu trọc mập mạp chẳng có gì tốt.Nếu như. . . . . .Nếu như đúng với suy luận này . . . . . .Như vậy, Đổng Sự Trưởng của công ty này, ắt hẳn . . . . . .‘Bùm’ một tiếng, trong đầu Hiểu Dao thoáng hiện lên mấy hình ảnh, một lão già năm sáu chục tuổi, tóc hoa râm, bụng bự như đang mang thai em bé, răng vát vàng, mỗi một câu nói, cử chỉ, cho tới ánh mắt, toàn bộ đều liếc nhìn ngực của đối phương.Nghĩ đến đây, toàn thân Hiểu Dao không khỏi rùng mình, cầu xin những gì mình đang liên tưởng hoàn toàn không đúng.‘Hắt xì’"Thiên Ưng, hai ngày nay sao anh cứ nhẩy mũi thế?"Khi âm thanh mang theo nghi hoặc phát ra, người ngồi trên ghế trở nên u ám: "Nhất định gần đây có người đang nói xấu tôi!"

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi chẩn bị kỹ càng, cô chính thức đối mặt với cuộc sống mới. Bước chân vào thang máy, đi lên phòng phụ trách gặp quản lý.

‘Cốc, cốc, cốc’ cô lịch sự gõ cửa.

Ngồi trong phòng là một người đàn ông, ước chừng 30 mấy tuổi, đầu trọc, tai to, mặt lớn, bụng bự.

Cô khẽ liếc mắt, đoán được người này chắc là quản lý của bộ phận mình, lễ phép tươi cười: "Xin chào, quản lý, anh khỏe chứ, tôi tên Ngô Hiểu Dao, tới đây trình diện."

Người đàn ông khẽ nheo cặp mắt, hốc mắt ẩn chứa nham hiểm, lướt qua phần ngực của Ngô Hiểu Dao: "Ha ha, xin chào, xin chào, về sau gọi tôi là Tôn quản lý". Vừa nói, liền đưa bàn tay mập mạp về phía Hiểu Dao.

Mặc dù là lính mới, nhưng cô cũng hiểu thế thái nhân tình, nhìn ra được sự d*m d*c của người đàn ông trước mặt. Theo lễ phép, bất đắc dĩ vươn tay bắt tay với ông ta, gượng ép mỉm cười: "Tôn quản lý. . . . . ." Sau đó nỗ lực rút tay về, lạnh lùng nói: "Tôn quản lý, xin hỏi, tôi có thể đi làm được chưa?"

"Được, được chứ !" Tôn quản lý liên tục gật đầu, cặp mắt kia vẫn không quên liếc qua đôi chân thon dài của Ngô Hiểu Dao, yết hầu nuốt xuống một ngụm nước bọt, kìm nén kêu lên: "Tiểu Trương, nhờ cô hướng dẫn sơ bộ về công việc của chúng ta cho cô ấy."

Ngô Hiểu Dao đứng tại chỗ , thỉnh thoảng dùng ánh mắt quan sát tên quản lý kia. Ở trong tivi cô đã thấy nhiều, bình thường những tên quản lý đầu trọc mập mạp chẳng có gì tốt.

Nếu như. . . . . .

Nếu như đúng với suy luận này . . . . . .

Như vậy, Đổng Sự Trưởng của công ty này, ắt hẳn . . . . . .

‘Bùm’ một tiếng, trong đầu Hiểu Dao thoáng hiện lên mấy hình ảnh, một lão già năm sáu chục tuổi, tóc hoa râm, bụng bự như đang mang thai em bé, răng vát vàng, mỗi một câu nói, cử chỉ, cho tới ánh mắt, toàn bộ đều liếc nhìn ngực của đối phương.

Nghĩ đến đây, toàn thân Hiểu Dao không khỏi rùng mình, cầu xin những gì mình đang liên tưởng hoàn toàn không đúng.

‘Hắt xì’

"Thiên Ưng, hai ngày nay sao anh cứ nhẩy mũi thế?"

Khi âm thanh mang theo nghi hoặc phát ra, người ngồi trên ghế trở nên u ám: "Nhất định gần đây có người đang nói xấu tôi!"

Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng TrốnTác giả: Dạ Chi Thương LangTruyện Ngôn TìnhÁnh sáng của ngọn đèn ngủ rọi thẳng vào gương mặt người đàn ông anh tuấn. Trong không gian mờ ảo, ngọn lửa vàng len lỏi vào hình ảnh đang phản chiếu trên bức tường , khắc họa một đường cong quyến rũ . "Thiên Ưng , đau em . . . . . ." Cô gái với khuôn mặt nhỏ nhắn và làn da mềm mại không ngừng vặn vẹo . Những ngôi sao trên bầu trời đêm tượng trưng cho sự thuần khiết cũng giống như giọt máu đỏ tươi đang lan ra trên giường , đánh đồng với việc phụ nữ đã không còn trinh. Lần đầu tiên của cô gái ấy nhẹ nhàng mất đi như thế . . . Nhìn vẻ mặt kia đau đớn r*n r* , biểu hiện của người đàn ông không mấy mảy may . "Biết điều thì hãy ngậm miệng lại , tôi không thích phụ nữ nói nhiều khi ở trên giường !" Âm thanh tàn nhẫn phát ra , loáng thoáng làm rõ tính cách của con người này , một chút ngang ngược , một chút bạo tàn , như một vị vua ở thời cổ đại , không hề mang theo cảm giác yêu thương quý phi của mình . Cô gái đành phải ngoan ngoãn im lặng , nước mắt lăn dài. Hai mắt hắn tối sầm , thân thể… Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi chẩn bị kỹ càng, cô chính thức đối mặt với cuộc sống mới. Bước chân vào thang máy, đi lên phòng phụ trách gặp quản lý.‘Cốc, cốc, cốc’ cô lịch sự gõ cửa.Ngồi trong phòng là một người đàn ông, ước chừng 30 mấy tuổi, đầu trọc, tai to, mặt lớn, bụng bự.Cô khẽ liếc mắt, đoán được người này chắc là quản lý của bộ phận mình, lễ phép tươi cười: "Xin chào, quản lý, anh khỏe chứ, tôi tên Ngô Hiểu Dao, tới đây trình diện."Người đàn ông khẽ nheo cặp mắt, hốc mắt ẩn chứa nham hiểm, lướt qua phần ngực của Ngô Hiểu Dao: "Ha ha, xin chào, xin chào, về sau gọi tôi là Tôn quản lý". Vừa nói, liền đưa bàn tay mập mạp về phía Hiểu Dao.Mặc dù là lính mới, nhưng cô cũng hiểu thế thái nhân tình, nhìn ra được sự d*m d*c của người đàn ông trước mặt. Theo lễ phép, bất đắc dĩ vươn tay bắt tay với ông ta, gượng ép mỉm cười: "Tôn quản lý. . . . . ." Sau đó nỗ lực rút tay về, lạnh lùng nói: "Tôn quản lý, xin hỏi, tôi có thể đi làm được chưa?""Được, được chứ !" Tôn quản lý liên tục gật đầu, cặp mắt kia vẫn không quên liếc qua đôi chân thon dài của Ngô Hiểu Dao, yết hầu nuốt xuống một ngụm nước bọt, kìm nén kêu lên: "Tiểu Trương, nhờ cô hướng dẫn sơ bộ về công việc của chúng ta cho cô ấy."Ngô Hiểu Dao đứng tại chỗ , thỉnh thoảng dùng ánh mắt quan sát tên quản lý kia. Ở trong tivi cô đã thấy nhiều, bình thường những tên quản lý đầu trọc mập mạp chẳng có gì tốt.Nếu như. . . . . .Nếu như đúng với suy luận này . . . . . .Như vậy, Đổng Sự Trưởng của công ty này, ắt hẳn . . . . . .‘Bùm’ một tiếng, trong đầu Hiểu Dao thoáng hiện lên mấy hình ảnh, một lão già năm sáu chục tuổi, tóc hoa râm, bụng bự như đang mang thai em bé, răng vát vàng, mỗi một câu nói, cử chỉ, cho tới ánh mắt, toàn bộ đều liếc nhìn ngực của đối phương.Nghĩ đến đây, toàn thân Hiểu Dao không khỏi rùng mình, cầu xin những gì mình đang liên tưởng hoàn toàn không đúng.‘Hắt xì’"Thiên Ưng, hai ngày nay sao anh cứ nhẩy mũi thế?"Khi âm thanh mang theo nghi hoặc phát ra, người ngồi trên ghế trở nên u ám: "Nhất định gần đây có người đang nói xấu tôi!"

Chương 43: Quản lý biến thái (I)