Ánh sáng của ngọn đèn ngủ rọi thẳng vào gương mặt người đàn ông anh tuấn. Trong không gian mờ ảo, ngọn lửa vàng len lỏi vào hình ảnh đang phản chiếu trên bức tường , khắc họa một đường cong quyến rũ . "Thiên Ưng , đau em . . . . . ." Cô gái với khuôn mặt nhỏ nhắn và làn da mềm mại không ngừng vặn vẹo . Những ngôi sao trên bầu trời đêm tượng trưng cho sự thuần khiết cũng giống như giọt máu đỏ tươi đang lan ra trên giường , đánh đồng với việc phụ nữ đã không còn trinh. Lần đầu tiên của cô gái ấy nhẹ nhàng mất đi như thế . . . Nhìn vẻ mặt kia đau đớn r*n r* , biểu hiện của người đàn ông không mấy mảy may . "Biết điều thì hãy ngậm miệng lại , tôi không thích phụ nữ nói nhiều khi ở trên giường !" Âm thanh tàn nhẫn phát ra , loáng thoáng làm rõ tính cách của con người này , một chút ngang ngược , một chút bạo tàn , như một vị vua ở thời cổ đại , không hề mang theo cảm giác yêu thương quý phi của mình . Cô gái đành phải ngoan ngoãn im lặng , nước mắt lăn dài. Hai mắt hắn tối sầm , thân thể…

Chương 47: Gặp nhau lần nữa (III)

Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng TrốnTác giả: Dạ Chi Thương LangTruyện Ngôn TìnhÁnh sáng của ngọn đèn ngủ rọi thẳng vào gương mặt người đàn ông anh tuấn. Trong không gian mờ ảo, ngọn lửa vàng len lỏi vào hình ảnh đang phản chiếu trên bức tường , khắc họa một đường cong quyến rũ . "Thiên Ưng , đau em . . . . . ." Cô gái với khuôn mặt nhỏ nhắn và làn da mềm mại không ngừng vặn vẹo . Những ngôi sao trên bầu trời đêm tượng trưng cho sự thuần khiết cũng giống như giọt máu đỏ tươi đang lan ra trên giường , đánh đồng với việc phụ nữ đã không còn trinh. Lần đầu tiên của cô gái ấy nhẹ nhàng mất đi như thế . . . Nhìn vẻ mặt kia đau đớn r*n r* , biểu hiện của người đàn ông không mấy mảy may . "Biết điều thì hãy ngậm miệng lại , tôi không thích phụ nữ nói nhiều khi ở trên giường !" Âm thanh tàn nhẫn phát ra , loáng thoáng làm rõ tính cách của con người này , một chút ngang ngược , một chút bạo tàn , như một vị vua ở thời cổ đại , không hề mang theo cảm giác yêu thương quý phi của mình . Cô gái đành phải ngoan ngoãn im lặng , nước mắt lăn dài. Hai mắt hắn tối sầm , thân thể… Những lời này được phát ra, cô nhất thời sửng sốt, trong lòng như có cảm giác quen thuộc . . . . . .Thiên Ưng? ! Hình như mình đã nghe qua cái tên này."Tùy cậu."Thanh âm của hắn thật thấp, có phần hớp hồn, khiến người đang đứng trong góc tim đập thình thịch. Anh ta . . . anh ta không những đẹp trai lại còn có giọng nói ấm áp . . . . .Có lẽ phụ nữ khắp thiên hạ đều như thế, chạm trán với trai đẹp khó tránh khỏi ngu muội, Ngô Hiểu Dao cũng không ngoại lệ, tâm hồn cô như lâng lâng.‘Bíp’ một tiếng, thang máy dừng lại ở tầng 40.Những người bên trong thang máy ngạc nhiên ngẩng đầu, trong lòng âm thầm suy nghĩ: ‘Tại sao lại dừng ở tầng 40?’Đáy mắt Dạ Thiên Ưng đột nhiên tối sầm, vẻ mặt lộ rõ biểu cảm không vui.Cho dù bản tính của hắn không câu nệ, nhưng đối với 'chính sự' lại rất cẩn thận.Trong công việc, nếu nhân viên nào vướng vào sai lầm, mặt hắn sẽ hiện rõ bất mãn!"Cái quái gì thế?" Lăng Thánh Quân hiểu rõ tâm tư của Dạ Thiên Ưng, nhanh chóng mở miệng mắng chửi: "Nói, tại sao lại dừng ở tầng 40 ?!"Toàn thân cô thoáng chốc lạnh ngắt, trong lòng âm thầm nguyền rủa mình. . . . . .Chẳng lẽ cô nhận lầm người? ? Những người này không phải ở bộ phận PR? Vậy bọn họ . . . . .Quỷ thần ơi! Ngày đầu tiên đi làm mà con đã phạm sai lầm. . . .Cô cắn c*n m** d***, mặt áy náy cúi thấp đầu, xoay người liên tiếp xin lỗi: "Thật ngại quá, tôi . . . tôi mới tới đây làm việc, không biết các vị lãnh đạo muốn đi tầng nào?! Tôi, tôi xin lỗi.""Mới tới? Chẳng lẽ cô không được người phụ trách hướng dẫn hay sao?!" Lăng Thánh Quân tuy là người nhỏ tuổi nhất, nhưng hắn không bao giờ ‘giả vờ rộng lượng’, thẳng thắn khiển trách và bác bỏ lời xin lỗi của Ngô Hiểu Dao."Xin, xin lỗi, tôi có xem qua hình ảnh của các nhân viên cấp cao, nhưng là trên hình không có các vị, cho nên. . . . . ." Nói được đến đây, cô nức nở ngẩng đầu, giống như đứa trẻ bị đám đông bắt nạt.Cô vừa mới ngẩng đầu, vẻ trầm mặc của Dạ Thiên Ưng trở nên ngớ ngẩn . . . . . .**************************【Phiên bản khôi hài, cùng kịch bản không liên quan】Nội tâm của Dạ Thiên Ưng độc thoại: Chết tiệt! Đây không phải là. . . . . . Đây không phải là cô gái lần trước chạy mất hay sao? ? Nếu như nơi này không có bọn người kia, không chừng mình đã có thể. . . . . .

Những lời này được phát ra, cô nhất thời sửng sốt, trong lòng như có cảm giác quen thuộc . . . . . .

Thiên Ưng? ! Hình như mình đã nghe qua cái tên này.

"Tùy cậu."

Thanh âm của hắn thật thấp, có phần hớp hồn, khiến người đang đứng trong góc tim đập thình thịch. Anh ta . . . anh ta không những đẹp trai lại còn có giọng nói ấm áp . . . . .

Có lẽ phụ nữ khắp thiên hạ đều như thế, chạm trán với trai đẹp khó tránh khỏi ngu muội, Ngô Hiểu Dao cũng không ngoại lệ, tâm hồn cô như lâng lâng.

‘Bíp’ một tiếng, thang máy dừng lại ở tầng 40.

Những người bên trong thang máy ngạc nhiên ngẩng đầu, trong lòng âm thầm suy nghĩ: ‘Tại sao lại dừng ở tầng 40?’

Đáy mắt Dạ Thiên Ưng đột nhiên tối sầm, vẻ mặt lộ rõ biểu cảm không vui.

Cho dù bản tính của hắn không câu nệ, nhưng đối với 'chính sự' lại rất cẩn thận.

Trong công việc, nếu nhân viên nào vướng vào sai lầm, mặt hắn sẽ hiện rõ bất mãn!

"Cái quái gì thế?" Lăng Thánh Quân hiểu rõ tâm tư của Dạ Thiên Ưng, nhanh chóng mở miệng mắng chửi: "Nói, tại sao lại dừng ở tầng 40 ?!"

Toàn thân cô thoáng chốc lạnh ngắt, trong lòng âm thầm nguyền rủa mình. . . . . .

Chẳng lẽ cô nhận lầm người? ? Những người này không phải ở bộ phận PR? Vậy bọn họ . . . . .

Quỷ thần ơi! Ngày đầu tiên đi làm mà con đã phạm sai lầm. . . .

Cô cắn c*n m** d***, mặt áy náy cúi thấp đầu, xoay người liên tiếp xin lỗi: "Thật ngại quá, tôi . . . tôi mới tới đây làm việc, không biết các vị lãnh đạo muốn đi tầng nào?! Tôi, tôi xin lỗi."

"Mới tới? Chẳng lẽ cô không được người phụ trách hướng dẫn hay sao?!" Lăng Thánh Quân tuy là người nhỏ tuổi nhất, nhưng hắn không bao giờ ‘giả vờ rộng lượng’, thẳng thắn khiển trách và bác bỏ lời xin lỗi của Ngô Hiểu Dao.

"Xin, xin lỗi, tôi có xem qua hình ảnh của các nhân viên cấp cao, nhưng là trên hình không có các vị, cho nên. . . . . ." Nói được đến đây, cô nức nở ngẩng đầu, giống như đứa trẻ bị đám đông bắt nạt.

Cô vừa mới ngẩng đầu, vẻ trầm mặc của Dạ Thiên Ưng trở nên ngớ ngẩn . . . . . .

**************************

【Phiên bản khôi hài, cùng kịch bản không liên quan】

Nội tâm của Dạ Thiên Ưng độc thoại: Chết tiệt! Đây không phải là. . . . . . Đây không phải là cô gái lần trước chạy mất hay sao? ? Nếu như nơi này không có bọn người kia, không chừng mình đã có thể. . . . . .

Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng TrốnTác giả: Dạ Chi Thương LangTruyện Ngôn TìnhÁnh sáng của ngọn đèn ngủ rọi thẳng vào gương mặt người đàn ông anh tuấn. Trong không gian mờ ảo, ngọn lửa vàng len lỏi vào hình ảnh đang phản chiếu trên bức tường , khắc họa một đường cong quyến rũ . "Thiên Ưng , đau em . . . . . ." Cô gái với khuôn mặt nhỏ nhắn và làn da mềm mại không ngừng vặn vẹo . Những ngôi sao trên bầu trời đêm tượng trưng cho sự thuần khiết cũng giống như giọt máu đỏ tươi đang lan ra trên giường , đánh đồng với việc phụ nữ đã không còn trinh. Lần đầu tiên của cô gái ấy nhẹ nhàng mất đi như thế . . . Nhìn vẻ mặt kia đau đớn r*n r* , biểu hiện của người đàn ông không mấy mảy may . "Biết điều thì hãy ngậm miệng lại , tôi không thích phụ nữ nói nhiều khi ở trên giường !" Âm thanh tàn nhẫn phát ra , loáng thoáng làm rõ tính cách của con người này , một chút ngang ngược , một chút bạo tàn , như một vị vua ở thời cổ đại , không hề mang theo cảm giác yêu thương quý phi của mình . Cô gái đành phải ngoan ngoãn im lặng , nước mắt lăn dài. Hai mắt hắn tối sầm , thân thể… Những lời này được phát ra, cô nhất thời sửng sốt, trong lòng như có cảm giác quen thuộc . . . . . .Thiên Ưng? ! Hình như mình đã nghe qua cái tên này."Tùy cậu."Thanh âm của hắn thật thấp, có phần hớp hồn, khiến người đang đứng trong góc tim đập thình thịch. Anh ta . . . anh ta không những đẹp trai lại còn có giọng nói ấm áp . . . . .Có lẽ phụ nữ khắp thiên hạ đều như thế, chạm trán với trai đẹp khó tránh khỏi ngu muội, Ngô Hiểu Dao cũng không ngoại lệ, tâm hồn cô như lâng lâng.‘Bíp’ một tiếng, thang máy dừng lại ở tầng 40.Những người bên trong thang máy ngạc nhiên ngẩng đầu, trong lòng âm thầm suy nghĩ: ‘Tại sao lại dừng ở tầng 40?’Đáy mắt Dạ Thiên Ưng đột nhiên tối sầm, vẻ mặt lộ rõ biểu cảm không vui.Cho dù bản tính của hắn không câu nệ, nhưng đối với 'chính sự' lại rất cẩn thận.Trong công việc, nếu nhân viên nào vướng vào sai lầm, mặt hắn sẽ hiện rõ bất mãn!"Cái quái gì thế?" Lăng Thánh Quân hiểu rõ tâm tư của Dạ Thiên Ưng, nhanh chóng mở miệng mắng chửi: "Nói, tại sao lại dừng ở tầng 40 ?!"Toàn thân cô thoáng chốc lạnh ngắt, trong lòng âm thầm nguyền rủa mình. . . . . .Chẳng lẽ cô nhận lầm người? ? Những người này không phải ở bộ phận PR? Vậy bọn họ . . . . .Quỷ thần ơi! Ngày đầu tiên đi làm mà con đã phạm sai lầm. . . .Cô cắn c*n m** d***, mặt áy náy cúi thấp đầu, xoay người liên tiếp xin lỗi: "Thật ngại quá, tôi . . . tôi mới tới đây làm việc, không biết các vị lãnh đạo muốn đi tầng nào?! Tôi, tôi xin lỗi.""Mới tới? Chẳng lẽ cô không được người phụ trách hướng dẫn hay sao?!" Lăng Thánh Quân tuy là người nhỏ tuổi nhất, nhưng hắn không bao giờ ‘giả vờ rộng lượng’, thẳng thắn khiển trách và bác bỏ lời xin lỗi của Ngô Hiểu Dao."Xin, xin lỗi, tôi có xem qua hình ảnh của các nhân viên cấp cao, nhưng là trên hình không có các vị, cho nên. . . . . ." Nói được đến đây, cô nức nở ngẩng đầu, giống như đứa trẻ bị đám đông bắt nạt.Cô vừa mới ngẩng đầu, vẻ trầm mặc của Dạ Thiên Ưng trở nên ngớ ngẩn . . . . . .**************************【Phiên bản khôi hài, cùng kịch bản không liên quan】Nội tâm của Dạ Thiên Ưng độc thoại: Chết tiệt! Đây không phải là. . . . . . Đây không phải là cô gái lần trước chạy mất hay sao? ? Nếu như nơi này không có bọn người kia, không chừng mình đã có thể. . . . . .

Chương 47: Gặp nhau lần nữa (III)