Ánh sáng của ngọn đèn ngủ rọi thẳng vào gương mặt người đàn ông anh tuấn. Trong không gian mờ ảo, ngọn lửa vàng len lỏi vào hình ảnh đang phản chiếu trên bức tường , khắc họa một đường cong quyến rũ . "Thiên Ưng , đau em . . . . . ." Cô gái với khuôn mặt nhỏ nhắn và làn da mềm mại không ngừng vặn vẹo . Những ngôi sao trên bầu trời đêm tượng trưng cho sự thuần khiết cũng giống như giọt máu đỏ tươi đang lan ra trên giường , đánh đồng với việc phụ nữ đã không còn trinh. Lần đầu tiên của cô gái ấy nhẹ nhàng mất đi như thế . . . Nhìn vẻ mặt kia đau đớn r*n r* , biểu hiện của người đàn ông không mấy mảy may . "Biết điều thì hãy ngậm miệng lại , tôi không thích phụ nữ nói nhiều khi ở trên giường !" Âm thanh tàn nhẫn phát ra , loáng thoáng làm rõ tính cách của con người này , một chút ngang ngược , một chút bạo tàn , như một vị vua ở thời cổ đại , không hề mang theo cảm giác yêu thương quý phi của mình . Cô gái đành phải ngoan ngoãn im lặng , nước mắt lăn dài. Hai mắt hắn tối sầm , thân thể…
Chương 105: Thức dậy (cuối)
Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng TrốnTác giả: Dạ Chi Thương LangTruyện Ngôn TìnhÁnh sáng của ngọn đèn ngủ rọi thẳng vào gương mặt người đàn ông anh tuấn. Trong không gian mờ ảo, ngọn lửa vàng len lỏi vào hình ảnh đang phản chiếu trên bức tường , khắc họa một đường cong quyến rũ . "Thiên Ưng , đau em . . . . . ." Cô gái với khuôn mặt nhỏ nhắn và làn da mềm mại không ngừng vặn vẹo . Những ngôi sao trên bầu trời đêm tượng trưng cho sự thuần khiết cũng giống như giọt máu đỏ tươi đang lan ra trên giường , đánh đồng với việc phụ nữ đã không còn trinh. Lần đầu tiên của cô gái ấy nhẹ nhàng mất đi như thế . . . Nhìn vẻ mặt kia đau đớn r*n r* , biểu hiện của người đàn ông không mấy mảy may . "Biết điều thì hãy ngậm miệng lại , tôi không thích phụ nữ nói nhiều khi ở trên giường !" Âm thanh tàn nhẫn phát ra , loáng thoáng làm rõ tính cách của con người này , một chút ngang ngược , một chút bạo tàn , như một vị vua ở thời cổ đại , không hề mang theo cảm giác yêu thương quý phi của mình . Cô gái đành phải ngoan ngoãn im lặng , nước mắt lăn dài. Hai mắt hắn tối sầm , thân thể… Hôm nay, Ngô Hiểu Dao thật sự hận sự lựa chọn tối qua của mình.Tại sao cô có thể ngủ say như chết vậy chứ? Khiến tên ác ma Dạ Thiên Ưng này có thể thừa cơ ???Suy nghĩ một chút cô bị Dạ Thiên Ưng c** q**n áo, vậy nghĩa là cô bị hắn nhìn thấy hết rồi hả ?Tại sao lại như vậy, sao cô sống sờ sờ bị người khác bắt đi mà còn không có tỉnh dậy?Thật là không có tim không có phổi! ! !"Tại sao anh lại c** q**n áo của tôi ra? ? ? Tại sao anh lại ngủ bên cạnh tôi? ? Quan trọng nhất là tại sao anh cũng c** q**n áo của chính mình ra? ?"Cô giống như phát điên, dùng lời nói hung hăng phát ra khí thế, Dạ Thiên Ưng “ha ha” cười to, “Tôi thích c** tr*n ngủ, tôi cho là cô cũng vậy. Hơn nữa………tôi rất nghèo, căn phòng này chỉ có một chiếc giường nên tôi đương nhiên phải ngủ cạnh cô rồi”Nghe Dạ Thiên Ưng giải thích, Ngô Hiểu Dao muốn phát điên. Cô thật hận không thể cho mình hai cái tát, lúc nào cũng chỉ biết ăn rồi ngủ, tính cách thật không tốt.“Tôi mới không b**n th** như anh! anh… anh mau mặc quần áo vào! ! !" trời đã sáng như vậy mà hắn còn…."Đã mặc xong." nói xong Dạ Thiên Ưng cười xấu xa, cô chậm rãi mở hai mắt ra, nhưng. .Dạ Thiên Ưng căn bản không có mặc quần áo, vẫn tiếp tục tr*n tr**ng nằm trước mặt cô.Cô cũng mặc kệ, đưa tay cầm gối lên liền ném về phía Dạ Thiên Ưng: "anh quả thực là lưu manh, b**n th**!!" cô vừa mắng vừa cầm gối đầu đập vào hắn"Tôi b**n th**? Vậy có con mèo nhỏ nào đó nằm trên người tôi cả đêm không buông tha thì sao, không biết ai b**n th** hơn ai chứ?"Bởi vì, thường ngày Ngô Hiểu Dao có thói quen ôm gối yêu bảo bối ngủ, xem ra tối qua cô nghĩ Dạ Thiên Ưng là gối ôm rồi…….Vừa nghĩ tới đó, cô càng thêm xấu hổ và tự trách, hoàn toàn mất hết hình tượng thục nữ, miệng nhỏ la lên: "Oa —" một tiếng liền khóc rống lên. . . . . .
Hôm nay, Ngô Hiểu Dao thật sự hận sự lựa chọn tối qua của mình.
Tại sao cô có thể ngủ say như chết vậy chứ? Khiến tên ác ma Dạ Thiên Ưng này có thể thừa cơ ???
Suy nghĩ một chút cô bị Dạ Thiên Ưng c** q**n áo, vậy nghĩa là cô bị hắn nhìn thấy hết rồi hả ?
Tại sao lại như vậy, sao cô sống sờ sờ bị người khác bắt đi mà còn không có tỉnh dậy?
Thật là không có tim không có phổi! ! !
"Tại sao anh lại c** q**n áo của tôi ra? ? ? Tại sao anh lại ngủ bên cạnh tôi? ? Quan trọng nhất là tại sao anh cũng c** q**n áo của chính mình ra? ?"
Cô giống như phát điên, dùng lời nói hung hăng phát ra khí thế, Dạ Thiên Ưng “ha ha” cười to, “Tôi thích c** tr*n ngủ, tôi cho là cô cũng vậy. Hơn nữa………tôi rất nghèo, căn phòng này chỉ có một chiếc giường nên tôi đương nhiên phải ngủ cạnh cô rồi”
Nghe Dạ Thiên Ưng giải thích, Ngô Hiểu Dao muốn phát điên. Cô thật hận không thể cho mình hai cái tát, lúc nào cũng chỉ biết ăn rồi ngủ, tính cách thật không tốt.
“Tôi mới không b**n th** như anh! anh… anh mau mặc quần áo vào! ! !" trời đã sáng như vậy mà hắn còn….
"Đã mặc xong." nói xong Dạ Thiên Ưng cười xấu xa, cô chậm rãi mở hai mắt ra, nhưng. .
Dạ Thiên Ưng căn bản không có mặc quần áo, vẫn tiếp tục tr*n tr**ng nằm trước mặt cô.
Cô cũng mặc kệ, đưa tay cầm gối lên liền ném về phía Dạ Thiên Ưng: "anh quả thực là lưu manh, b**n th**!!" cô vừa mắng vừa cầm gối đầu đập vào hắn
"Tôi b**n th**? Vậy có con mèo nhỏ nào đó nằm trên người tôi cả đêm không buông tha thì sao, không biết ai b**n th** hơn ai chứ?"
Bởi vì, thường ngày Ngô Hiểu Dao có thói quen ôm gối yêu bảo bối ngủ, xem ra tối qua cô nghĩ Dạ Thiên Ưng là gối ôm rồi…….
Vừa nghĩ tới đó, cô càng thêm xấu hổ và tự trách, hoàn toàn mất hết hình tượng thục nữ, miệng nhỏ la lên: "Oa —" một tiếng liền khóc rống lên. . . . . .
Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng TrốnTác giả: Dạ Chi Thương LangTruyện Ngôn TìnhÁnh sáng của ngọn đèn ngủ rọi thẳng vào gương mặt người đàn ông anh tuấn. Trong không gian mờ ảo, ngọn lửa vàng len lỏi vào hình ảnh đang phản chiếu trên bức tường , khắc họa một đường cong quyến rũ . "Thiên Ưng , đau em . . . . . ." Cô gái với khuôn mặt nhỏ nhắn và làn da mềm mại không ngừng vặn vẹo . Những ngôi sao trên bầu trời đêm tượng trưng cho sự thuần khiết cũng giống như giọt máu đỏ tươi đang lan ra trên giường , đánh đồng với việc phụ nữ đã không còn trinh. Lần đầu tiên của cô gái ấy nhẹ nhàng mất đi như thế . . . Nhìn vẻ mặt kia đau đớn r*n r* , biểu hiện của người đàn ông không mấy mảy may . "Biết điều thì hãy ngậm miệng lại , tôi không thích phụ nữ nói nhiều khi ở trên giường !" Âm thanh tàn nhẫn phát ra , loáng thoáng làm rõ tính cách của con người này , một chút ngang ngược , một chút bạo tàn , như một vị vua ở thời cổ đại , không hề mang theo cảm giác yêu thương quý phi của mình . Cô gái đành phải ngoan ngoãn im lặng , nước mắt lăn dài. Hai mắt hắn tối sầm , thân thể… Hôm nay, Ngô Hiểu Dao thật sự hận sự lựa chọn tối qua của mình.Tại sao cô có thể ngủ say như chết vậy chứ? Khiến tên ác ma Dạ Thiên Ưng này có thể thừa cơ ???Suy nghĩ một chút cô bị Dạ Thiên Ưng c** q**n áo, vậy nghĩa là cô bị hắn nhìn thấy hết rồi hả ?Tại sao lại như vậy, sao cô sống sờ sờ bị người khác bắt đi mà còn không có tỉnh dậy?Thật là không có tim không có phổi! ! !"Tại sao anh lại c** q**n áo của tôi ra? ? ? Tại sao anh lại ngủ bên cạnh tôi? ? Quan trọng nhất là tại sao anh cũng c** q**n áo của chính mình ra? ?"Cô giống như phát điên, dùng lời nói hung hăng phát ra khí thế, Dạ Thiên Ưng “ha ha” cười to, “Tôi thích c** tr*n ngủ, tôi cho là cô cũng vậy. Hơn nữa………tôi rất nghèo, căn phòng này chỉ có một chiếc giường nên tôi đương nhiên phải ngủ cạnh cô rồi”Nghe Dạ Thiên Ưng giải thích, Ngô Hiểu Dao muốn phát điên. Cô thật hận không thể cho mình hai cái tát, lúc nào cũng chỉ biết ăn rồi ngủ, tính cách thật không tốt.“Tôi mới không b**n th** như anh! anh… anh mau mặc quần áo vào! ! !" trời đã sáng như vậy mà hắn còn…."Đã mặc xong." nói xong Dạ Thiên Ưng cười xấu xa, cô chậm rãi mở hai mắt ra, nhưng. .Dạ Thiên Ưng căn bản không có mặc quần áo, vẫn tiếp tục tr*n tr**ng nằm trước mặt cô.Cô cũng mặc kệ, đưa tay cầm gối lên liền ném về phía Dạ Thiên Ưng: "anh quả thực là lưu manh, b**n th**!!" cô vừa mắng vừa cầm gối đầu đập vào hắn"Tôi b**n th**? Vậy có con mèo nhỏ nào đó nằm trên người tôi cả đêm không buông tha thì sao, không biết ai b**n th** hơn ai chứ?"Bởi vì, thường ngày Ngô Hiểu Dao có thói quen ôm gối yêu bảo bối ngủ, xem ra tối qua cô nghĩ Dạ Thiên Ưng là gối ôm rồi…….Vừa nghĩ tới đó, cô càng thêm xấu hổ và tự trách, hoàn toàn mất hết hình tượng thục nữ, miệng nhỏ la lên: "Oa —" một tiếng liền khóc rống lên. . . . . .