Tác giả:

Mộ Lăng Không là người rất hẹp hòi, người giang hồ ai ai cũng biết. Nàng sẽ vì chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, cầm theo kiếm trúc, đuổi giết người ta tận chân trời, điều đáng sợ là cho dù người trốn trong hang chuột, cũng quyết đào hang, đánh cho người ta thương tích khắp người. Nhưng mà, trên tay của nàng không có sinh mệnh của ai. Bình thường nàng chỉ nói cho hả giận mà thôi, phát hết hỏa khí rồi, cũng không tính nữa, ví như đối thủ không tái phạm, không tới trêu chọc nàng nữa, trong nháy mắt nàng sẽ quên đi mối hận này. Dù là trong tương lai, gặp mặt trên đường, nàng tuyệt đối không nhìn bằng nửa con mắt, chứ đứng nói gì đến báo thù. Nàng nổi tiếng lúc 11 tuổi, đến tuổi 16, đã không có người nguyện ý đối nghịch cùng nàng. Thiếu nữ tính tình cổ quái, một thân võ công, cao cường hơn người, không ai biết sư phụ nàng là ai, càng không có ai biết nàng thuộc gia thế võ học nào trên giang hồ, đột nhiên xuất hiện, cô độc, vào nam ra bắc, gây chuyện sinh sự. Sớm có lời tiên đoán, lấy tính…

Quyển 5 - Chương 459: Không có việc gì đừng luôn nghĩ tới kéo nam nhân của người khác rời khỏi giường (chín)

Phu Quân Trắng Mịn Là Con SóiTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMộ Lăng Không là người rất hẹp hòi, người giang hồ ai ai cũng biết. Nàng sẽ vì chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, cầm theo kiếm trúc, đuổi giết người ta tận chân trời, điều đáng sợ là cho dù người trốn trong hang chuột, cũng quyết đào hang, đánh cho người ta thương tích khắp người. Nhưng mà, trên tay của nàng không có sinh mệnh của ai. Bình thường nàng chỉ nói cho hả giận mà thôi, phát hết hỏa khí rồi, cũng không tính nữa, ví như đối thủ không tái phạm, không tới trêu chọc nàng nữa, trong nháy mắt nàng sẽ quên đi mối hận này. Dù là trong tương lai, gặp mặt trên đường, nàng tuyệt đối không nhìn bằng nửa con mắt, chứ đứng nói gì đến báo thù. Nàng nổi tiếng lúc 11 tuổi, đến tuổi 16, đã không có người nguyện ý đối nghịch cùng nàng. Thiếu nữ tính tình cổ quái, một thân võ công, cao cường hơn người, không ai biết sư phụ nàng là ai, càng không có ai biết nàng thuộc gia thế võ học nào trên giang hồ, đột nhiên xuất hiện, cô độc, vào nam ra bắc, gây chuyện sinh sự. Sớm có lời tiên đoán, lấy tính… Nữ nhân này, chán ngán ghê gớm, địch thủ rõ ràng đứng ở trước mắt, vẫn như cũ liên tục nói nhảm, chẳng lẽ là Đại Tuyết Sơn lành lạnh cô tịch đã sớm khiến nàng khó mà chịu đựng, đến nỗi thấy được một người ngoài, vô cùng hưng phấn không có cách nào kiềm chế được, ầm ĩ không thôi.Đế Tuấn thích dựa vào bản lãnh của mình quang minh chính đại đánh một trận thật sảng khoái.Vào giờ phút này, nói thêm chuyện cũ, bấu víu quan hệ, bàn về thế hệ đều là hành động cực kỳ nhàm chán."Đế Tuấn, ngươi cùng mẫu thân của ngươi không giống nhau, lại càng không giống phụ hoàng của ngươi." Long ca ca của nàng nho nhã, ôn tồn, không thích vũ đao lộng thương, lại am hiểu phong hoa tuyết nguyệt (miêu tả thiên nhiên), đã rất nhiều lần, nàng muốn dạy cho hắn một chút võ công cường thân kiện thể, nhưng luôn luôn bị cự tuyệt.Trong mắt người ngoài chạy theo như vịt, Long ca ca lại chưa từng đặt ở trong lòng.Hắn nói chỉ thích con người nàng mà thôi.Cho dù nàng chỉ là một cô gái bình thường, không biết võ công cao cường, cũng không có thân phận hiển hách, hắn vẫn thích nàng.Nhưng nhìn lại con hắn một chút, bên ngoài thì ngang ngược, tà khí bức người (tỏa ra tác phong không đứng đắn), thừa hưởng diện mạo của phụ thân, lại hoàn toàn khác nhau hung hãn.Lập tức liền đem tình ý kiều diễm trong lòng Hậu Thổ đánh nát tan.Ở trên người Đế Tuấn, lại tiếp tục tìm được một chút kỷ niệm năm xưa.Hắn là đối thủ.Lẻn vào Đại Tuyết Sơn, là kẻ địch có ý đồ bất chính.Mặc dù đối với khuôn mặt này xuống tay ngoan độc, Hậu Thổ trong lòng có không đành lòng, nhưng vừa nghĩ tới Đế Tuấn là con thừa tự của Tiêu Mạn nhi tính khí lại một bộ hung ác, từ bi ít lại càng ít tan thành mây khói.Hàn Phong sậu khởi.Mặt cười của Hậu Thổ Thánh mẫu kéo căng.Sa y màu đen mang theo luồng khí rét lạnh.Lúc khí thế ngưng tụ, nàng mới được coi là người chân chính đứng đầu Đại Tuyết Sơn.Tình cũ khó khăn cắt đứt, nhưng sẽ không trở thàn lý do bó tay chờ chết.Hai bóng người, dây dưa đấu nhau ở chung một chỗ, động tác quá nhanh, hơi có đụng chạm, lại lập tức văng ra, khó mà phân thắng bại.Huyền Minh đi theo phía sau Hậu Thổ, vốn là khoảng cách cũng không xa.

Nữ nhân này, chán
ngán ghê gớm, địch thủ rõ ràng đứng ở trước mắt, vẫn như cũ liên tục nói nhảm, chẳng lẽ là Đại Tuyết Sơn lành lạnh cô tịch đã sớm khiến nàng khó mà chịu đựng, đến nỗi thấy được một người ngoài, vô cùng hưng phấn
không có cách nào kiềm chế được, ầm ĩ không thôi.

Đế Tuấn thích dựa vào bản lãnh của mình quang minh chính đại đánh một trận thật sảng khoái.

Vào giờ phút này, nói thêm chuyện cũ, bấu víu quan hệ, bàn về thế hệ đều là hành động cực kỳ nhàm chán.

"Đế Tuấn, ngươi cùng mẫu thân của ngươi không giống nhau, lại càng không
giống phụ hoàng của ngươi." Long ca ca của nàng nho nhã, ôn tồn, không
thích vũ đao lộng thương, lại am hiểu phong hoa tuyết nguyệt (miêu tả
thiên nhiên), đã rất nhiều lần, nàng muốn dạy cho hắn một chút võ công
cường thân kiện thể, nhưng luôn luôn bị cự tuyệt.

Trong mắt người ngoài chạy theo như vịt, Long ca ca lại chưa từng đặt ở trong lòng.

Hắn nói chỉ thích con người nàng mà thôi.

Cho dù nàng chỉ là một cô gái bình thường, không biết võ công cao cường, cũng không có thân phận hiển hách, hắn vẫn thích nàng.

Nhưng nhìn lại con hắn một chút, bên ngoài thì ngang ngược, tà khí bức người
(tỏa ra tác phong không đứng đắn), thừa hưởng diện mạo của phụ thân,
lại hoàn toàn khác nhau hung hãn.

Lập tức liền đem tình ý kiều diễm trong lòng Hậu Thổ đánh nát tan.

Ở trên người Đế Tuấn, lại tiếp tục tìm được một chút kỷ niệm năm xưa.

Hắn là đối thủ.

Lẻn vào Đại Tuyết Sơn, là kẻ địch có ý đồ bất chính.

Mặc dù đối với khuôn mặt này xuống tay ngoan độc, Hậu Thổ trong lòng có
không đành lòng, nhưng vừa nghĩ tới Đế Tuấn là con thừa tự của Tiêu Mạn
nhi tính khí lại một bộ hung ác, từ bi ít lại càng ít tan thành mây
khói.

Hàn Phong sậu khởi.

Mặt cười của Hậu Thổ Thánh mẫu kéo căng.

Sa y màu đen mang theo luồng khí rét lạnh.

Lúc khí thế ngưng tụ, nàng mới được coi là người chân chính đứng đầu Đại Tuyết Sơn.

Tình cũ khó khăn cắt đứt, nhưng sẽ không trở thàn lý do bó tay chờ chết.

Hai bóng người, dây dưa đấu nhau ở chung một chỗ, động tác quá nhanh, hơi
có đụng chạm, lại lập tức văng ra, khó mà phân thắng bại.

Huyền Minh đi theo phía sau Hậu Thổ, vốn là khoảng cách cũng không xa.

Phu Quân Trắng Mịn Là Con SóiTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMộ Lăng Không là người rất hẹp hòi, người giang hồ ai ai cũng biết. Nàng sẽ vì chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, cầm theo kiếm trúc, đuổi giết người ta tận chân trời, điều đáng sợ là cho dù người trốn trong hang chuột, cũng quyết đào hang, đánh cho người ta thương tích khắp người. Nhưng mà, trên tay của nàng không có sinh mệnh của ai. Bình thường nàng chỉ nói cho hả giận mà thôi, phát hết hỏa khí rồi, cũng không tính nữa, ví như đối thủ không tái phạm, không tới trêu chọc nàng nữa, trong nháy mắt nàng sẽ quên đi mối hận này. Dù là trong tương lai, gặp mặt trên đường, nàng tuyệt đối không nhìn bằng nửa con mắt, chứ đứng nói gì đến báo thù. Nàng nổi tiếng lúc 11 tuổi, đến tuổi 16, đã không có người nguyện ý đối nghịch cùng nàng. Thiếu nữ tính tình cổ quái, một thân võ công, cao cường hơn người, không ai biết sư phụ nàng là ai, càng không có ai biết nàng thuộc gia thế võ học nào trên giang hồ, đột nhiên xuất hiện, cô độc, vào nam ra bắc, gây chuyện sinh sự. Sớm có lời tiên đoán, lấy tính… Nữ nhân này, chán ngán ghê gớm, địch thủ rõ ràng đứng ở trước mắt, vẫn như cũ liên tục nói nhảm, chẳng lẽ là Đại Tuyết Sơn lành lạnh cô tịch đã sớm khiến nàng khó mà chịu đựng, đến nỗi thấy được một người ngoài, vô cùng hưng phấn không có cách nào kiềm chế được, ầm ĩ không thôi.Đế Tuấn thích dựa vào bản lãnh của mình quang minh chính đại đánh một trận thật sảng khoái.Vào giờ phút này, nói thêm chuyện cũ, bấu víu quan hệ, bàn về thế hệ đều là hành động cực kỳ nhàm chán."Đế Tuấn, ngươi cùng mẫu thân của ngươi không giống nhau, lại càng không giống phụ hoàng của ngươi." Long ca ca của nàng nho nhã, ôn tồn, không thích vũ đao lộng thương, lại am hiểu phong hoa tuyết nguyệt (miêu tả thiên nhiên), đã rất nhiều lần, nàng muốn dạy cho hắn một chút võ công cường thân kiện thể, nhưng luôn luôn bị cự tuyệt.Trong mắt người ngoài chạy theo như vịt, Long ca ca lại chưa từng đặt ở trong lòng.Hắn nói chỉ thích con người nàng mà thôi.Cho dù nàng chỉ là một cô gái bình thường, không biết võ công cao cường, cũng không có thân phận hiển hách, hắn vẫn thích nàng.Nhưng nhìn lại con hắn một chút, bên ngoài thì ngang ngược, tà khí bức người (tỏa ra tác phong không đứng đắn), thừa hưởng diện mạo của phụ thân, lại hoàn toàn khác nhau hung hãn.Lập tức liền đem tình ý kiều diễm trong lòng Hậu Thổ đánh nát tan.Ở trên người Đế Tuấn, lại tiếp tục tìm được một chút kỷ niệm năm xưa.Hắn là đối thủ.Lẻn vào Đại Tuyết Sơn, là kẻ địch có ý đồ bất chính.Mặc dù đối với khuôn mặt này xuống tay ngoan độc, Hậu Thổ trong lòng có không đành lòng, nhưng vừa nghĩ tới Đế Tuấn là con thừa tự của Tiêu Mạn nhi tính khí lại một bộ hung ác, từ bi ít lại càng ít tan thành mây khói.Hàn Phong sậu khởi.Mặt cười của Hậu Thổ Thánh mẫu kéo căng.Sa y màu đen mang theo luồng khí rét lạnh.Lúc khí thế ngưng tụ, nàng mới được coi là người chân chính đứng đầu Đại Tuyết Sơn.Tình cũ khó khăn cắt đứt, nhưng sẽ không trở thàn lý do bó tay chờ chết.Hai bóng người, dây dưa đấu nhau ở chung một chỗ, động tác quá nhanh, hơi có đụng chạm, lại lập tức văng ra, khó mà phân thắng bại.Huyền Minh đi theo phía sau Hậu Thổ, vốn là khoảng cách cũng không xa.

Quyển 5 - Chương 459: Không có việc gì đừng luôn nghĩ tới kéo nam nhân của người khác rời khỏi giường (chín)