Mộ Lăng Không là người rất hẹp hòi, người giang hồ ai ai cũng biết. Nàng sẽ vì chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, cầm theo kiếm trúc, đuổi giết người ta tận chân trời, điều đáng sợ là cho dù người trốn trong hang chuột, cũng quyết đào hang, đánh cho người ta thương tích khắp người. Nhưng mà, trên tay của nàng không có sinh mệnh của ai. Bình thường nàng chỉ nói cho hả giận mà thôi, phát hết hỏa khí rồi, cũng không tính nữa, ví như đối thủ không tái phạm, không tới trêu chọc nàng nữa, trong nháy mắt nàng sẽ quên đi mối hận này. Dù là trong tương lai, gặp mặt trên đường, nàng tuyệt đối không nhìn bằng nửa con mắt, chứ đứng nói gì đến báo thù. Nàng nổi tiếng lúc 11 tuổi, đến tuổi 16, đã không có người nguyện ý đối nghịch cùng nàng. Thiếu nữ tính tình cổ quái, một thân võ công, cao cường hơn người, không ai biết sư phụ nàng là ai, càng không có ai biết nàng thuộc gia thế võ học nào trên giang hồ, đột nhiên xuất hiện, cô độc, vào nam ra bắc, gây chuyện sinh sự. Sớm có lời tiên đoán, lấy tính…
Quyển 5 - Chương 467: Cửu ca, huynh quá âm hiểm (7)
Phu Quân Trắng Mịn Là Con SóiTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMộ Lăng Không là người rất hẹp hòi, người giang hồ ai ai cũng biết. Nàng sẽ vì chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, cầm theo kiếm trúc, đuổi giết người ta tận chân trời, điều đáng sợ là cho dù người trốn trong hang chuột, cũng quyết đào hang, đánh cho người ta thương tích khắp người. Nhưng mà, trên tay của nàng không có sinh mệnh của ai. Bình thường nàng chỉ nói cho hả giận mà thôi, phát hết hỏa khí rồi, cũng không tính nữa, ví như đối thủ không tái phạm, không tới trêu chọc nàng nữa, trong nháy mắt nàng sẽ quên đi mối hận này. Dù là trong tương lai, gặp mặt trên đường, nàng tuyệt đối không nhìn bằng nửa con mắt, chứ đứng nói gì đến báo thù. Nàng nổi tiếng lúc 11 tuổi, đến tuổi 16, đã không có người nguyện ý đối nghịch cùng nàng. Thiếu nữ tính tình cổ quái, một thân võ công, cao cường hơn người, không ai biết sư phụ nàng là ai, càng không có ai biết nàng thuộc gia thế võ học nào trên giang hồ, đột nhiên xuất hiện, cô độc, vào nam ra bắc, gây chuyện sinh sự. Sớm có lời tiên đoán, lấy tính… "Nha đầu, trong lòng ngươi nguyện ý thừa nhận ta là sư phụ ngươi?" Chữ nào cũng là châu ngọc, lời nói như có gai, Hậu Thổ cười lạnh sửa sang lại áo, lại khôi phục thành bộ dáng đoan chánh, phiêu phiêu dục tiên thường ngày, dùng ánh mắt bao hàm thâm ý châm chọc nhìn sang.Cho dù có Đế Tuấn cùng Thái Nhất cản trở, Mộ Lăng Không vẫn cảm thấy quanh thân lạnh lẽo, hơi ấm trong cơ thể bị một bàn tay rút đi, tứ chi dần dần cứng đờ, không thể động đậy."Một ngày là thầy, cả đời là thầy, Lăng Không không dám quên."Đồ đệ trên danh nghĩa của Hậu Thổ Thánh mẫu nhiều vô cùng, trên thực tế, thực sự được nàng thân truyền lại cơ hồ không có, võ công của Mộ Lăng Không phần lớn là do Huyền Minh dạy, còn lại chính là dựa vào chính mình khắc khổ tu hành, chỉ có ở trên đại hội tranh đoạt bài danh Đại Tuyết Sơn năm năm một lần, mới có cơ hội được sư phụ tới bình luận mấy câu.Cảm giác của nàng đối với Hậu Thổ, phần nhiều là kính sợ đã bén rễ ăn sâu.Ở Đại Tuyết Sơn, sự tồn tại của Thánh mẫu cơ hồ giống như thần, không ai dám phạm.Không ngờ, Hậu Thổ cũng không trách cứ nàng, than ngắn một tiếng, nhẹ giọng nói, "Ngươi có còn nhớ rõ, ngày đó vi sư lệnh sư muội của ngươi truyền Tuyết thiếp, chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ đó, vi sư liền cho phép ngươi nói một điều kiện."Mộ Lăng Không dĩ nhiên nhớ.Hậu Thổ Thánh mẫu lệnh nàng vào cung ám sát Tiêu hoàng hậu, mà nàng cũng từng ôm tư tưởng mượn cơ hội này, lập công lớn, sau đó trở về Đại Tuyết Sơn trao đổi tự do.Cũng là vào ngày hôm đó, nàng vô ý nhận ra thân phận chân thật của Đế Tuấn.Chuyện ám sát, vì vậy thôi, không còn nhắc qua.Giữa Đế Tuấn cùng Đại Tuyết Sơn, nàng không chút do dự lựa chọn người trước.Rồi sau đó, Huyền Minh càng thêm tự tay đem nàng về phía đối lập cùng Đại Tuyết Sơn.Hắn rõ ràng biết Đế Tuấn là người quan trọng nhất của nàng, nhưng vẫn là không chút do dự ra tay với hắn, không gây thương tổn được hai người, dao mổ lại chuyển hướng sáu huynh đệ Tiêu gia vô tội.
"Nha đầu, trong lòng ngươi nguyện ý thừa nhận ta là sư phụ ngươi?" Chữ nào
cũng là châu ngọc, lời nói như có gai, Hậu Thổ cười lạnh sửa sang lại
áo, lại khôi phục thành bộ dáng đoan chánh, phiêu phiêu dục tiên thường ngày, dùng ánh mắt bao hàm thâm ý châm chọc nhìn sang.
Cho dù có Đế Tuấn cùng Thái Nhất cản trở, Mộ Lăng Không vẫn cảm thấy quanh thân
lạnh lẽo, hơi ấm trong cơ thể bị một bàn tay rút đi, tứ chi dần dần
cứng đờ, không thể động đậy.
"Một ngày là thầy, cả đời là thầy, Lăng Không không dám quên."
Đồ đệ trên danh nghĩa của Hậu Thổ Thánh mẫu nhiều vô cùng, trên thực tế,
thực sự được nàng thân truyền lại cơ hồ không có, võ công của Mộ Lăng
Không phần lớn là do Huyền Minh dạy, còn lại chính là dựa vào chính mình khắc khổ tu hành, chỉ có ở trên đại hội tranh đoạt bài danh Đại Tuyết
Sơn năm năm một lần, mới có cơ hội được sư phụ tới bình luận mấy câu.
Cảm giác của nàng đối với Hậu Thổ, phần nhiều là kính sợ đã bén rễ ăn sâu.
Ở Đại Tuyết Sơn, sự tồn tại của Thánh mẫu cơ hồ giống như thần, không ai dám phạm.
Không ngờ, Hậu Thổ cũng không trách cứ nàng, than ngắn một tiếng, nhẹ giọng
nói, "Ngươi có còn nhớ rõ, ngày đó vi sư lệnh sư muội của ngươi truyền
Tuyết thiếp, chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ đó, vi sư liền cho phép
ngươi nói một điều kiện."
Mộ Lăng Không dĩ nhiên nhớ.
Hậu
Thổ Thánh mẫu lệnh nàng vào cung ám sát Tiêu hoàng hậu, mà nàng cũng
từng ôm tư tưởng mượn cơ hội này, lập công lớn, sau đó trở về Đại Tuyết
Sơn trao đổi tự do.
Cũng là vào ngày hôm đó, nàng vô ý nhận ra thân phận chân thật của Đế Tuấn.
Chuyện ám sát, vì vậy thôi, không còn nhắc qua.
Giữa Đế Tuấn cùng Đại Tuyết Sơn, nàng không chút do dự lựa chọn người trước.
Rồi sau đó, Huyền Minh càng thêm tự tay đem nàng về phía đối lập cùng Đại Tuyết Sơn.
Hắn rõ ràng biết Đế Tuấn là người quan trọng nhất của nàng, nhưng vẫn là
không chút do dự ra tay với hắn, không gây thương tổn được hai người,
dao mổ lại chuyển hướng sáu huynh đệ Tiêu gia vô tội.
Phu Quân Trắng Mịn Là Con SóiTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMộ Lăng Không là người rất hẹp hòi, người giang hồ ai ai cũng biết. Nàng sẽ vì chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, cầm theo kiếm trúc, đuổi giết người ta tận chân trời, điều đáng sợ là cho dù người trốn trong hang chuột, cũng quyết đào hang, đánh cho người ta thương tích khắp người. Nhưng mà, trên tay của nàng không có sinh mệnh của ai. Bình thường nàng chỉ nói cho hả giận mà thôi, phát hết hỏa khí rồi, cũng không tính nữa, ví như đối thủ không tái phạm, không tới trêu chọc nàng nữa, trong nháy mắt nàng sẽ quên đi mối hận này. Dù là trong tương lai, gặp mặt trên đường, nàng tuyệt đối không nhìn bằng nửa con mắt, chứ đứng nói gì đến báo thù. Nàng nổi tiếng lúc 11 tuổi, đến tuổi 16, đã không có người nguyện ý đối nghịch cùng nàng. Thiếu nữ tính tình cổ quái, một thân võ công, cao cường hơn người, không ai biết sư phụ nàng là ai, càng không có ai biết nàng thuộc gia thế võ học nào trên giang hồ, đột nhiên xuất hiện, cô độc, vào nam ra bắc, gây chuyện sinh sự. Sớm có lời tiên đoán, lấy tính… "Nha đầu, trong lòng ngươi nguyện ý thừa nhận ta là sư phụ ngươi?" Chữ nào cũng là châu ngọc, lời nói như có gai, Hậu Thổ cười lạnh sửa sang lại áo, lại khôi phục thành bộ dáng đoan chánh, phiêu phiêu dục tiên thường ngày, dùng ánh mắt bao hàm thâm ý châm chọc nhìn sang.Cho dù có Đế Tuấn cùng Thái Nhất cản trở, Mộ Lăng Không vẫn cảm thấy quanh thân lạnh lẽo, hơi ấm trong cơ thể bị một bàn tay rút đi, tứ chi dần dần cứng đờ, không thể động đậy."Một ngày là thầy, cả đời là thầy, Lăng Không không dám quên."Đồ đệ trên danh nghĩa của Hậu Thổ Thánh mẫu nhiều vô cùng, trên thực tế, thực sự được nàng thân truyền lại cơ hồ không có, võ công của Mộ Lăng Không phần lớn là do Huyền Minh dạy, còn lại chính là dựa vào chính mình khắc khổ tu hành, chỉ có ở trên đại hội tranh đoạt bài danh Đại Tuyết Sơn năm năm một lần, mới có cơ hội được sư phụ tới bình luận mấy câu.Cảm giác của nàng đối với Hậu Thổ, phần nhiều là kính sợ đã bén rễ ăn sâu.Ở Đại Tuyết Sơn, sự tồn tại của Thánh mẫu cơ hồ giống như thần, không ai dám phạm.Không ngờ, Hậu Thổ cũng không trách cứ nàng, than ngắn một tiếng, nhẹ giọng nói, "Ngươi có còn nhớ rõ, ngày đó vi sư lệnh sư muội của ngươi truyền Tuyết thiếp, chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ đó, vi sư liền cho phép ngươi nói một điều kiện."Mộ Lăng Không dĩ nhiên nhớ.Hậu Thổ Thánh mẫu lệnh nàng vào cung ám sát Tiêu hoàng hậu, mà nàng cũng từng ôm tư tưởng mượn cơ hội này, lập công lớn, sau đó trở về Đại Tuyết Sơn trao đổi tự do.Cũng là vào ngày hôm đó, nàng vô ý nhận ra thân phận chân thật của Đế Tuấn.Chuyện ám sát, vì vậy thôi, không còn nhắc qua.Giữa Đế Tuấn cùng Đại Tuyết Sơn, nàng không chút do dự lựa chọn người trước.Rồi sau đó, Huyền Minh càng thêm tự tay đem nàng về phía đối lập cùng Đại Tuyết Sơn.Hắn rõ ràng biết Đế Tuấn là người quan trọng nhất của nàng, nhưng vẫn là không chút do dự ra tay với hắn, không gây thương tổn được hai người, dao mổ lại chuyển hướng sáu huynh đệ Tiêu gia vô tội.