Tác giả:

Mộ Lăng Không là người rất hẹp hòi, người giang hồ ai ai cũng biết. Nàng sẽ vì chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, cầm theo kiếm trúc, đuổi giết người ta tận chân trời, điều đáng sợ là cho dù người trốn trong hang chuột, cũng quyết đào hang, đánh cho người ta thương tích khắp người. Nhưng mà, trên tay của nàng không có sinh mệnh của ai. Bình thường nàng chỉ nói cho hả giận mà thôi, phát hết hỏa khí rồi, cũng không tính nữa, ví như đối thủ không tái phạm, không tới trêu chọc nàng nữa, trong nháy mắt nàng sẽ quên đi mối hận này. Dù là trong tương lai, gặp mặt trên đường, nàng tuyệt đối không nhìn bằng nửa con mắt, chứ đứng nói gì đến báo thù. Nàng nổi tiếng lúc 11 tuổi, đến tuổi 16, đã không có người nguyện ý đối nghịch cùng nàng. Thiếu nữ tính tình cổ quái, một thân võ công, cao cường hơn người, không ai biết sư phụ nàng là ai, càng không có ai biết nàng thuộc gia thế võ học nào trên giang hồ, đột nhiên xuất hiện, cô độc, vào nam ra bắc, gây chuyện sinh sự. Sớm có lời tiên đoán, lấy tính…

Quyển 5 - Chương 477: Thay đổi ngày (7)

Phu Quân Trắng Mịn Là Con SóiTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMộ Lăng Không là người rất hẹp hòi, người giang hồ ai ai cũng biết. Nàng sẽ vì chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, cầm theo kiếm trúc, đuổi giết người ta tận chân trời, điều đáng sợ là cho dù người trốn trong hang chuột, cũng quyết đào hang, đánh cho người ta thương tích khắp người. Nhưng mà, trên tay của nàng không có sinh mệnh của ai. Bình thường nàng chỉ nói cho hả giận mà thôi, phát hết hỏa khí rồi, cũng không tính nữa, ví như đối thủ không tái phạm, không tới trêu chọc nàng nữa, trong nháy mắt nàng sẽ quên đi mối hận này. Dù là trong tương lai, gặp mặt trên đường, nàng tuyệt đối không nhìn bằng nửa con mắt, chứ đứng nói gì đến báo thù. Nàng nổi tiếng lúc 11 tuổi, đến tuổi 16, đã không có người nguyện ý đối nghịch cùng nàng. Thiếu nữ tính tình cổ quái, một thân võ công, cao cường hơn người, không ai biết sư phụ nàng là ai, càng không có ai biết nàng thuộc gia thế võ học nào trên giang hồ, đột nhiên xuất hiện, cô độc, vào nam ra bắc, gây chuyện sinh sự. Sớm có lời tiên đoán, lấy tính… Ném thì đã sao?" Không sao cả nhún vai một cái, Đế Tuấn cười cà lơ phất phơ, chỉ là, ý lạnh như tuyết đọng ngoài thần điện vạn năm không thay đổi, đông lạnh ở đáy mắt."Phụ hoàng ngươi cả đời khổ cực giữ vững cơ nghiệp, tâm huyết nhiều đời Đế Vương, hoang phế ở trên tay ngươi, ngày nào đó ngươi có mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông? ? " Hậu Thổ càng nói càng kích động, thân thể giống như mưa to lá rụng, không tự chủ được run rẩy.Trời mới biết vì sao nàng kích động như thế.Nếu như để ý, cần gì phải cướp đi Linh đế, gây ra chuyện cười to này, đẩy nhau cùng vào tình thế không lối thoát.Đế Tuấn không thèm để ý chút nào, "Đó là vấn đề của ta."Không có quan hệ gì với người này.Trời đất bao la, ai có thể trói buộc hắn?Một Hậu Thổ chưa từng lọt vào trong mắt hắn.Theo đuổi tâm tư của mình, trong thời gian ngắn, tất cả mọi người đều im lặng.Hơi thở của Huyền Minh như có như không, thỉnh thoảng buồn bực ho khan vài tiếng, đó là tiếng động duy nhất ở phát ra trong thần điện.Hồi lâu, tiếng bước chân mất trật tự truyền từ ngoài vào, rất nhanh sẽ xuất hiện trước mặt, thì ra là người vẫn chưa từng xuất hiện Tiêu Duy Bạch, trên người mang theo một cỗ máu tanh, quỳ gối trước mặt Đế Tuấn, "Khởi bẩm bệ hạ, Long Đằng đoàn đã khống chế toàn bộ thế cục, bên ngoài hiện tại đều là người ngựa của chúng ta.""Làm rất tốt." Nhàn nhạt tán thưởng một tiếng, tất cả sớm trong dự liệu của Đế Tuấn.Hắn nhìn về phía Hậu Thổ, không nhanh không chậm hỏi, "Thời đại Đại Tuyết sơn đã đi đến hồi kết, bất kể ban đầu các ngươi tồn tại vì mục đích gì, từ nay về sau, ngọn núi này sẽ không có người sinh sống.""Vậy cũng chưa chắc." Hậu Thổ Thánh mẫu ngạo nghễ nâng cao hàm, mặc dù rơi vào tình thế xấu, khí thế vẫn không giảm, "Mộ Lăng Không nghe lệnh, hôm nay gặp chuyện, Hậu Thổ không cách nào bảo toàn nhất mạch Đại Tuyết sơn, ngươi vốn là các vị Thần vương đề cử làm người thừa kế, trải qua nhiều năm kiểm tra đánh giá, tuy còn khuyết điểm nhỏ, nhưng không ảnh hưởng đến đại cục, từ giờ trở đi, ngươi chính là sơn chủ đời thứ tám của Đại Tuyết Sơn, chấp chưởng thuận theo hiệu lệnh quần hùng, không ai dám không nghe theo."

Ném thì đã sao?" Không sao cả nhún vai một cái, Đế Tuấn cười cà lơ phất phơ, chỉ là, ý lạnh như tuyết đọng ngoài thần điện vạn năm không thay đổi, đông lạnh ở đáy mắt.

"Phụ hoàng ngươi cả đời khổ cực giữ vững cơ nghiệp, tâm huyết nhiều đời Đế Vương, hoang phế ở trên tay ngươi, ngày nào đó ngươi có mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông? ? " Hậu Thổ càng nói càng kích động, thân thể giống như mưa to lá rụng, không tự chủ được run rẩy.

Trời mới biết vì sao nàng kích động như thế.

Nếu như để ý, cần gì phải cướp đi Linh đế, gây ra chuyện cười to này, đẩy nhau cùng vào tình thế không lối thoát.

Đế Tuấn không thèm để ý chút nào, "Đó là vấn đề của ta."

Không có quan hệ gì với người này.

Trời đất bao la, ai có thể trói buộc hắn?

Một Hậu Thổ chưa từng lọt vào trong mắt hắn.

Theo đuổi tâm tư của mình, trong thời gian ngắn, tất cả mọi người đều im lặng.

Hơi thở của Huyền Minh như có như không, thỉnh thoảng buồn bực ho khan vài tiếng, đó là tiếng động duy nhất ở phát ra trong thần điện.

Hồi lâu, tiếng bước chân mất trật tự truyền từ ngoài vào, rất nhanh sẽ xuất hiện trước mặt, thì ra là người vẫn chưa từng xuất hiện Tiêu Duy Bạch, trên người mang theo một cỗ máu tanh, quỳ gối trước mặt Đế Tuấn, "Khởi bẩm bệ hạ, Long Đằng đoàn đã khống chế toàn bộ thế cục, bên ngoài hiện tại đều là người ngựa của chúng ta."

"Làm rất tốt." Nhàn nhạt tán thưởng một tiếng, tất cả sớm trong dự liệu của Đế Tuấn.

Hắn nhìn về phía Hậu Thổ, không nhanh không chậm hỏi, "Thời đại Đại Tuyết sơn đã đi đến hồi kết, bất kể ban đầu các ngươi tồn tại vì mục đích gì, từ nay về sau, ngọn núi này sẽ không có người sinh sống."

"Vậy cũng chưa chắc." Hậu Thổ Thánh mẫu ngạo nghễ nâng cao hàm, mặc dù rơi vào tình thế xấu, khí thế vẫn không giảm, "Mộ Lăng Không nghe lệnh, hôm nay gặp chuyện, Hậu Thổ không cách nào bảo toàn nhất mạch Đại Tuyết sơn, ngươi vốn là các vị Thần vương đề cử làm người thừa kế, trải qua nhiều năm kiểm tra đánh giá, tuy còn khuyết điểm nhỏ, nhưng không ảnh hưởng đến đại cục, từ giờ trở đi, ngươi chính là sơn chủ đời thứ tám của Đại Tuyết Sơn, chấp chưởng thuận theo hiệu lệnh quần hùng, không ai dám không nghe theo."

Phu Quân Trắng Mịn Là Con SóiTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMộ Lăng Không là người rất hẹp hòi, người giang hồ ai ai cũng biết. Nàng sẽ vì chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, cầm theo kiếm trúc, đuổi giết người ta tận chân trời, điều đáng sợ là cho dù người trốn trong hang chuột, cũng quyết đào hang, đánh cho người ta thương tích khắp người. Nhưng mà, trên tay của nàng không có sinh mệnh của ai. Bình thường nàng chỉ nói cho hả giận mà thôi, phát hết hỏa khí rồi, cũng không tính nữa, ví như đối thủ không tái phạm, không tới trêu chọc nàng nữa, trong nháy mắt nàng sẽ quên đi mối hận này. Dù là trong tương lai, gặp mặt trên đường, nàng tuyệt đối không nhìn bằng nửa con mắt, chứ đứng nói gì đến báo thù. Nàng nổi tiếng lúc 11 tuổi, đến tuổi 16, đã không có người nguyện ý đối nghịch cùng nàng. Thiếu nữ tính tình cổ quái, một thân võ công, cao cường hơn người, không ai biết sư phụ nàng là ai, càng không có ai biết nàng thuộc gia thế võ học nào trên giang hồ, đột nhiên xuất hiện, cô độc, vào nam ra bắc, gây chuyện sinh sự. Sớm có lời tiên đoán, lấy tính… Ném thì đã sao?" Không sao cả nhún vai một cái, Đế Tuấn cười cà lơ phất phơ, chỉ là, ý lạnh như tuyết đọng ngoài thần điện vạn năm không thay đổi, đông lạnh ở đáy mắt."Phụ hoàng ngươi cả đời khổ cực giữ vững cơ nghiệp, tâm huyết nhiều đời Đế Vương, hoang phế ở trên tay ngươi, ngày nào đó ngươi có mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông? ? " Hậu Thổ càng nói càng kích động, thân thể giống như mưa to lá rụng, không tự chủ được run rẩy.Trời mới biết vì sao nàng kích động như thế.Nếu như để ý, cần gì phải cướp đi Linh đế, gây ra chuyện cười to này, đẩy nhau cùng vào tình thế không lối thoát.Đế Tuấn không thèm để ý chút nào, "Đó là vấn đề của ta."Không có quan hệ gì với người này.Trời đất bao la, ai có thể trói buộc hắn?Một Hậu Thổ chưa từng lọt vào trong mắt hắn.Theo đuổi tâm tư của mình, trong thời gian ngắn, tất cả mọi người đều im lặng.Hơi thở của Huyền Minh như có như không, thỉnh thoảng buồn bực ho khan vài tiếng, đó là tiếng động duy nhất ở phát ra trong thần điện.Hồi lâu, tiếng bước chân mất trật tự truyền từ ngoài vào, rất nhanh sẽ xuất hiện trước mặt, thì ra là người vẫn chưa từng xuất hiện Tiêu Duy Bạch, trên người mang theo một cỗ máu tanh, quỳ gối trước mặt Đế Tuấn, "Khởi bẩm bệ hạ, Long Đằng đoàn đã khống chế toàn bộ thế cục, bên ngoài hiện tại đều là người ngựa của chúng ta.""Làm rất tốt." Nhàn nhạt tán thưởng một tiếng, tất cả sớm trong dự liệu của Đế Tuấn.Hắn nhìn về phía Hậu Thổ, không nhanh không chậm hỏi, "Thời đại Đại Tuyết sơn đã đi đến hồi kết, bất kể ban đầu các ngươi tồn tại vì mục đích gì, từ nay về sau, ngọn núi này sẽ không có người sinh sống.""Vậy cũng chưa chắc." Hậu Thổ Thánh mẫu ngạo nghễ nâng cao hàm, mặc dù rơi vào tình thế xấu, khí thế vẫn không giảm, "Mộ Lăng Không nghe lệnh, hôm nay gặp chuyện, Hậu Thổ không cách nào bảo toàn nhất mạch Đại Tuyết sơn, ngươi vốn là các vị Thần vương đề cử làm người thừa kế, trải qua nhiều năm kiểm tra đánh giá, tuy còn khuyết điểm nhỏ, nhưng không ảnh hưởng đến đại cục, từ giờ trở đi, ngươi chính là sơn chủ đời thứ tám của Đại Tuyết Sơn, chấp chưởng thuận theo hiệu lệnh quần hùng, không ai dám không nghe theo."

Quyển 5 - Chương 477: Thay đổi ngày (7)