5:00 sáng Tít tít tít… -Im coi.. Tít tít tít… -ưmm..biết rồi biết rồi!Haizzzz..5:00..Oáiiii trễ rồiii!!! Nó-tên Trần Đào Anh,16 tuổi,đẹp gái mà không thích có người yêu,nó muốn FA suốt đời thì phải?Mà thôi không nói nữa.Nó thay đồ chuẩn bị đi học.Ngôi trường mà nó mơ ước đến từ rất lâu rồi-trường trung học Ngôi Sao Vàng. -Ba ơi! Má ơi!Hôm nay con không ăn sá..Ủa,đâu mất rồi?-Nó cầm tờ giấy trên bàn đọc từ từ-Ba mẹ phải đi qua Anh xem một số công việc của ba con xin lỗi con….Haizzz,sao không ghi đi mấy ngày nhỉ?Mà thôi trễ rồi,đi học thôi. Đào Anh ra khỏi nhà,khoá cửa rồi nhảy lên xe đạp đi học. Thay vì ngày xưa Đào Anh hay học những cái trường rất nhỏ bây giờ,cái trường nó hằng mong ước đang ở trước mặt nó. Một nụ cười rạng rỡ,đúng,nó đã cười.Đang định tìm lớp 11A7 thì..BAM..Nó va vào một người..: -A!Xin lỗi…Tôi không cố ý.. Người đó không nói một lời mà đi một mạch.Nó cũng không để ý nhiều cho lắm,phủi phủi cái váy màu đỏ lần đầu tiên mặc,rồi sau đó tìm lớp.Nó chào cô xong,cô có nói…
Chương 39-2
Cùng Cậu Chủ Đi HọcTác giả: Yubina5:00 sáng Tít tít tít… -Im coi.. Tít tít tít… -ưmm..biết rồi biết rồi!Haizzzz..5:00..Oáiiii trễ rồiii!!! Nó-tên Trần Đào Anh,16 tuổi,đẹp gái mà không thích có người yêu,nó muốn FA suốt đời thì phải?Mà thôi không nói nữa.Nó thay đồ chuẩn bị đi học.Ngôi trường mà nó mơ ước đến từ rất lâu rồi-trường trung học Ngôi Sao Vàng. -Ba ơi! Má ơi!Hôm nay con không ăn sá..Ủa,đâu mất rồi?-Nó cầm tờ giấy trên bàn đọc từ từ-Ba mẹ phải đi qua Anh xem một số công việc của ba con xin lỗi con….Haizzz,sao không ghi đi mấy ngày nhỉ?Mà thôi trễ rồi,đi học thôi. Đào Anh ra khỏi nhà,khoá cửa rồi nhảy lên xe đạp đi học. Thay vì ngày xưa Đào Anh hay học những cái trường rất nhỏ bây giờ,cái trường nó hằng mong ước đang ở trước mặt nó. Một nụ cười rạng rỡ,đúng,nó đã cười.Đang định tìm lớp 11A7 thì..BAM..Nó va vào một người..: -A!Xin lỗi…Tôi không cố ý.. Người đó không nói một lời mà đi một mạch.Nó cũng không để ý nhiều cho lắm,phủi phủi cái váy màu đỏ lần đầu tiên mặc,rồi sau đó tìm lớp.Nó chào cô xong,cô có nói… -Hả?À không chỉ là người bạn cũ của em thôi...Anh Triết,tụi mình về đi.Em mệt quá.Với lại hôm qua em mới bị cảm.-À ừ....Một vài ngày sau....Cốc cốc.-Chắc là phòng này rồi.Cạch.-Ai?-A!Đúng là Quốc Bảo rồi.-Đào Anh?-À...Lúc nãy tôi tìm anh khắp trường,cuối cùng mới vào đây.Thầy có bảo tôi đưa anh cái này,chiều nay thầy có việc nên đi ngang nhờ tôi.Đào Anh chìa tập giấy ra trước mặt.-Sao không nhờ người khác?-Hả?Quốc Bảo kéo Đào Anh lại gần.-Hình như cô ghét tôi lắm mà?Sao không nhờ người khác?-N..Nếu được thì tôi đã nhờ rồi...Tại gần nên tôi mới tìm anh để đưa thôi...Bỏ tôi ra đi.-Có tật thì giật mình thôi.-Hả?-Rõ ràng lúc nãy bảo cô tìm tôi khắp trường bây giờ thì lại nói gần nên đưa?Đào Anh như bị đông cứng,mặt đỏ bừng.-T..Thì...Tại...-Sao hả?Đào Anh cố thoát khỏi vòng tay của Quốc Bảo.-Thì..ít nhất ngày xưa tôi cũng là một người quen của anh!Người mà lúc nào cũng xuất hiện kế bên anh!Là người hầu của anh!Quốc Bảo sững,thả lỏng tay.Đào Anh nhân thời cơ ấy,thoát ra.-những năm tháng cố tìm ra lí do vì sao anh bỏ tôi,mà tôi quên mất những người thân xung quanh tôi,những người có thể giúp tôi,những người có thể làm cho tôi mạnh mẽ hơn.Nhưng khi vào đây....Tôi lại gặp phải anh lần nữa....Anh hỏi xem...có ức không.Thế mà anh lơ tôi như một người xa lạ.Đào Anh cố kìm nước mắt nhưng vẫn tuôn rơi.-Người mà tôi luôn thích...người mà tôi mang giày cặp cùng nhau.Đó cũng chính là đôi giày cuối cùng tôi mua kể từ khi anh tặng vào đêm ấy.Anh đúng là chẳng khác gì một con qu-Quốc Bảo kéo Đào Anh vào đóng cửa lại.Anh ôm cô chặt.-Tôi xin lỗi....-Xin lỗi?...Rõ ràng anh còn hẹn hò với Anne nữa cơ mà?Quốc Bảo đẩy nhẹ Đào anh ra.-Còn cô thì sao?Lúc nào cũng nghe thấy người ta đồn rằng đã hẹn hò với Triết rồi nữa chứ?-Hả?Ai đồn thế?Không có mà?-Hôm mà cô bị bệnh....Cô còn ôm hắn nữa mà?Đào Anh ngước nhìn Quốc Bảo.-Ô hô,anh xem lén à?...Quốc Bảo quay đi chỗ khác.-Đúng là lúc đó tôi ôm Triết thật,vì tôi cần một bờ vai....muốn khóc cạn hết nước mắt.Nhưng mà....tôi vẫn không hiểu sao...không thể có tình cảm với Triết được....
-Hả?À không chỉ là người bạn cũ của em thôi...Anh Triết,tụi mình về đi.Em mệt quá.Với lại hôm qua em mới bị cảm.
-À ừ.
...
Một vài ngày sau....
Cốc cốc.
-Chắc là phòng này rồi.
Cạch.
-Ai?
-A!Đúng là Quốc Bảo rồi.
-Đào Anh?
-À...Lúc nãy tôi tìm anh khắp trường,cuối cùng mới vào đây.Thầy có bảo tôi đưa
anh cái này,chiều nay thầy có việc nên đi ngang nhờ tôi.
Đào Anh chìa tập giấy ra trước mặt.
-Sao không nhờ người khác?
-Hả?
Quốc Bảo kéo Đào Anh lại gần.
-Hình như cô ghét tôi lắm mà?Sao không nhờ người khác?
-N..Nếu được thì tôi đã nhờ rồi...Tại gần nên tôi mới tìm anh để đưa thôi...Bỏ tôi ra đi.
-Có tật thì giật mình thôi.
-Hả?
-Rõ ràng lúc nãy bảo cô tìm tôi khắp trường bây giờ thì lại nói gần nên đưa?
Đào Anh như bị đông cứng,mặt đỏ bừng.
-T..Thì...Tại...
-Sao hả?
Đào Anh cố thoát khỏi vòng tay của Quốc Bảo.
-Thì..ít nhất ngày xưa tôi cũng là một người quen của anh!Người mà lúc nào cũng xuất hiện kế bên anh!Là người hầu của anh!
Quốc Bảo sững,thả lỏng tay.Đào Anh nhân thời cơ ấy,thoát ra.
-những năm tháng cố tìm ra lí do vì sao anh bỏ tôi,mà tôi quên mất những người thân xung quanh tôi,những người có thể giúp tôi,những người có thể làm
cho tôi mạnh mẽ hơn.Nhưng khi vào đây....Tôi lại gặp phải anh lần
nữa....Anh hỏi xem...có ức không.Thế mà anh lơ tôi như một người xa lạ.
Đào Anh cố kìm nước mắt nhưng vẫn tuôn rơi.
-Người mà tôi luôn thích...người mà tôi mang giày cặp cùng nhau.Đó cũng chính
là đôi giày cuối cùng tôi mua kể từ khi anh tặng vào đêm ấy.Anh đúng là
chẳng khác gì một con qu-
Quốc Bảo kéo Đào Anh vào đóng cửa lại.
Anh ôm cô chặt.
-Tôi xin lỗi....
-Xin lỗi?...Rõ ràng anh còn hẹn hò với Anne nữa cơ mà?
Quốc Bảo đẩy nhẹ Đào anh ra.
-Còn cô thì sao?Lúc nào cũng nghe thấy người ta đồn rằng đã hẹn hò với Triết rồi nữa chứ?
-Hả?Ai đồn thế?Không có mà?
-Hôm mà cô bị bệnh....Cô còn ôm hắn nữa mà?
Đào Anh ngước nhìn Quốc Bảo.
-Ô hô,anh xem lén à?...
Quốc Bảo quay đi chỗ khác.
-Đúng là lúc đó tôi ôm Triết thật,vì tôi cần một bờ vai....muốn khóc cạn hết
nước mắt.Nhưng mà....tôi vẫn không hiểu sao...không thể có tình cảm với
Triết được....
Cùng Cậu Chủ Đi HọcTác giả: Yubina5:00 sáng Tít tít tít… -Im coi.. Tít tít tít… -ưmm..biết rồi biết rồi!Haizzzz..5:00..Oáiiii trễ rồiii!!! Nó-tên Trần Đào Anh,16 tuổi,đẹp gái mà không thích có người yêu,nó muốn FA suốt đời thì phải?Mà thôi không nói nữa.Nó thay đồ chuẩn bị đi học.Ngôi trường mà nó mơ ước đến từ rất lâu rồi-trường trung học Ngôi Sao Vàng. -Ba ơi! Má ơi!Hôm nay con không ăn sá..Ủa,đâu mất rồi?-Nó cầm tờ giấy trên bàn đọc từ từ-Ba mẹ phải đi qua Anh xem một số công việc của ba con xin lỗi con….Haizzz,sao không ghi đi mấy ngày nhỉ?Mà thôi trễ rồi,đi học thôi. Đào Anh ra khỏi nhà,khoá cửa rồi nhảy lên xe đạp đi học. Thay vì ngày xưa Đào Anh hay học những cái trường rất nhỏ bây giờ,cái trường nó hằng mong ước đang ở trước mặt nó. Một nụ cười rạng rỡ,đúng,nó đã cười.Đang định tìm lớp 11A7 thì..BAM..Nó va vào một người..: -A!Xin lỗi…Tôi không cố ý.. Người đó không nói một lời mà đi một mạch.Nó cũng không để ý nhiều cho lắm,phủi phủi cái váy màu đỏ lần đầu tiên mặc,rồi sau đó tìm lớp.Nó chào cô xong,cô có nói… -Hả?À không chỉ là người bạn cũ của em thôi...Anh Triết,tụi mình về đi.Em mệt quá.Với lại hôm qua em mới bị cảm.-À ừ....Một vài ngày sau....Cốc cốc.-Chắc là phòng này rồi.Cạch.-Ai?-A!Đúng là Quốc Bảo rồi.-Đào Anh?-À...Lúc nãy tôi tìm anh khắp trường,cuối cùng mới vào đây.Thầy có bảo tôi đưa anh cái này,chiều nay thầy có việc nên đi ngang nhờ tôi.Đào Anh chìa tập giấy ra trước mặt.-Sao không nhờ người khác?-Hả?Quốc Bảo kéo Đào Anh lại gần.-Hình như cô ghét tôi lắm mà?Sao không nhờ người khác?-N..Nếu được thì tôi đã nhờ rồi...Tại gần nên tôi mới tìm anh để đưa thôi...Bỏ tôi ra đi.-Có tật thì giật mình thôi.-Hả?-Rõ ràng lúc nãy bảo cô tìm tôi khắp trường bây giờ thì lại nói gần nên đưa?Đào Anh như bị đông cứng,mặt đỏ bừng.-T..Thì...Tại...-Sao hả?Đào Anh cố thoát khỏi vòng tay của Quốc Bảo.-Thì..ít nhất ngày xưa tôi cũng là một người quen của anh!Người mà lúc nào cũng xuất hiện kế bên anh!Là người hầu của anh!Quốc Bảo sững,thả lỏng tay.Đào Anh nhân thời cơ ấy,thoát ra.-những năm tháng cố tìm ra lí do vì sao anh bỏ tôi,mà tôi quên mất những người thân xung quanh tôi,những người có thể giúp tôi,những người có thể làm cho tôi mạnh mẽ hơn.Nhưng khi vào đây....Tôi lại gặp phải anh lần nữa....Anh hỏi xem...có ức không.Thế mà anh lơ tôi như một người xa lạ.Đào Anh cố kìm nước mắt nhưng vẫn tuôn rơi.-Người mà tôi luôn thích...người mà tôi mang giày cặp cùng nhau.Đó cũng chính là đôi giày cuối cùng tôi mua kể từ khi anh tặng vào đêm ấy.Anh đúng là chẳng khác gì một con qu-Quốc Bảo kéo Đào Anh vào đóng cửa lại.Anh ôm cô chặt.-Tôi xin lỗi....-Xin lỗi?...Rõ ràng anh còn hẹn hò với Anne nữa cơ mà?Quốc Bảo đẩy nhẹ Đào anh ra.-Còn cô thì sao?Lúc nào cũng nghe thấy người ta đồn rằng đã hẹn hò với Triết rồi nữa chứ?-Hả?Ai đồn thế?Không có mà?-Hôm mà cô bị bệnh....Cô còn ôm hắn nữa mà?Đào Anh ngước nhìn Quốc Bảo.-Ô hô,anh xem lén à?...Quốc Bảo quay đi chỗ khác.-Đúng là lúc đó tôi ôm Triết thật,vì tôi cần một bờ vai....muốn khóc cạn hết nước mắt.Nhưng mà....tôi vẫn không hiểu sao...không thể có tình cảm với Triết được....