Mộ Lăng Không là người rất hẹp hòi, người giang hồ ai ai cũng biết. Nàng sẽ vì chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, cầm theo kiếm trúc, đuổi giết người ta tận chân trời, điều đáng sợ là cho dù người trốn trong hang chuột, cũng quyết đào hang, đánh cho người ta thương tích khắp người. Nhưng mà, trên tay của nàng không có sinh mệnh của ai. Bình thường nàng chỉ nói cho hả giận mà thôi, phát hết hỏa khí rồi, cũng không tính nữa, ví như đối thủ không tái phạm, không tới trêu chọc nàng nữa, trong nháy mắt nàng sẽ quên đi mối hận này. Dù là trong tương lai, gặp mặt trên đường, nàng tuyệt đối không nhìn bằng nửa con mắt, chứ đứng nói gì đến báo thù. Nàng nổi tiếng lúc 11 tuổi, đến tuổi 16, đã không có người nguyện ý đối nghịch cùng nàng. Thiếu nữ tính tình cổ quái, một thân võ công, cao cường hơn người, không ai biết sư phụ nàng là ai, càng không có ai biết nàng thuộc gia thế võ học nào trên giang hồ, đột nhiên xuất hiện, cô độc, vào nam ra bắc, gây chuyện sinh sự. Sớm có lời tiên đoán, lấy tính…
Quyển 6 - Chương 508: Người yêu của Thập Nhị gia (8)
Phu Quân Trắng Mịn Là Con SóiTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMộ Lăng Không là người rất hẹp hòi, người giang hồ ai ai cũng biết. Nàng sẽ vì chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, cầm theo kiếm trúc, đuổi giết người ta tận chân trời, điều đáng sợ là cho dù người trốn trong hang chuột, cũng quyết đào hang, đánh cho người ta thương tích khắp người. Nhưng mà, trên tay của nàng không có sinh mệnh của ai. Bình thường nàng chỉ nói cho hả giận mà thôi, phát hết hỏa khí rồi, cũng không tính nữa, ví như đối thủ không tái phạm, không tới trêu chọc nàng nữa, trong nháy mắt nàng sẽ quên đi mối hận này. Dù là trong tương lai, gặp mặt trên đường, nàng tuyệt đối không nhìn bằng nửa con mắt, chứ đứng nói gì đến báo thù. Nàng nổi tiếng lúc 11 tuổi, đến tuổi 16, đã không có người nguyện ý đối nghịch cùng nàng. Thiếu nữ tính tình cổ quái, một thân võ công, cao cường hơn người, không ai biết sư phụ nàng là ai, càng không có ai biết nàng thuộc gia thế võ học nào trên giang hồ, đột nhiên xuất hiện, cô độc, vào nam ra bắc, gây chuyện sinh sự. Sớm có lời tiên đoán, lấy tính… Sau lúc ngã xuống từ trên vách núi, thương thế rất nặng, nàng hôn mê hồi lâu, cơ hội tỉnh lại rất nhỏ.Sau khi tỉnh lại, phần lớn toàn bộ trí nhớ đều mất đi.Tên Lam Thiên Thiên này cũng là về sau vô tình nhớ ra, cũng không có nhớ gì nhiều.Thấy nàng rất là nghi ngờ, vì sao Hoàng hậu nương nương lại đặc biệt cảm thấy hứng thú đối với chuyện trước khi nàng rời xuống núi, hỏi rất nhiều, mỗi một câu giống như đều hết sức để ý.Đành phải để cho Chu Tước chấp sự nói cho nàng biết chuyện cũ một lần nữa, nói ra miệng thì trong lòng không có sóng lớn, giống như cùng mình không quan hệ.Mộ Lăng Không âm thầm thở dài, vì Thái Nhất thương cảm, thấy Lam Thiên Thiên như vậy, ngoại trừ vui mừng, càng nhiều bi thương, che không thể che hết.Nhưng thật ra Đế Tuấn có chút vừa lòng.Lại gọi Chu Tước chờ ở ngoài cửa, để nàng dẫn Lam Thiên Thiên đi gặp Thái Nhất, không cần phải nhắn, chỉ cần đưa người đến là được.Về phần Long Đằng đoàn bao vây bên cũng đã rút lui.Hắn đã đưa nhà giam kiên cố nhất đến.Lam Thiên Thiên rời đi.Mộ Lăng Không không đành lòng nhìn phía phu quân "Bọn họ thật vất vả mới gặp mặt, dạng này có chút tàn nhẫn.""Vĩnh viễn không có cơ hội gặp lại mới gọi là tàn nhẫn, hiện tại nhiều nhất chỉ được tính là buồn vui lẫn lộn." Đường tình vốn không dễ đi, nếu muốn cuối cùng được kết quả tốt, đương nhiên phải chuẩn bị chịu khổ cho tốt.Sau cơn mưa to cầu vồng mới xinh đẹp nhất."Ngươi đúng là ca ca ruột của Thái Nhất chứ." Không suy nghĩ biện pháp hỗ trợ, ngược lại còn có vài phần vui sướng khi người gặp họa.Đế Tuấn hô to oan uổng, "Vi phu mới không cần làm ca ca ruột của hắn, sợ là hắn chờ vài thập niên, sau khi Lam Thiên Thiên tự động khôi phục trí nhớ mới có cơ hội gặp lại, tính toán xem như, Thái Nhất không thiệt thòi."Mộ Lăng Không thở dài một tiếng, không hề tranh luận.Quay đầu ngẫm lại, nàng và Đế Tuấn hồi đó, mặc dù một đường khó khăn không ngừng, nhưng vẫn là bình an làm bạn tới giờ phút này, quả thực là vô cùng may mắn.
Sau lúc ngã xuống từ trên vách núi, thương thế rất nặng, nàng hôn mê hồi lâu, cơ hội tỉnh lại rất nhỏ.
Sau khi tỉnh lại, phần lớn toàn bộ trí nhớ đều mất đi.
Tên Lam Thiên Thiên này cũng là về sau vô tình nhớ ra, cũng không có nhớ gì nhiều.
Thấy nàng rất là nghi ngờ, vì sao Hoàng hậu nương nương lại đặc biệt cảm
thấy hứng thú đối với chuyện trước khi nàng rời xuống núi, hỏi rất
nhiều, mỗi một câu giống như đều hết sức để ý.
Đành phải để
cho Chu Tước chấp sự nói cho nàng biết chuyện cũ một lần nữa, nói ra
miệng thì trong lòng không có sóng lớn, giống như cùng mình không quan
hệ.
Mộ Lăng Không âm thầm thở dài, vì Thái Nhất thương cảm,
thấy Lam Thiên Thiên như vậy, ngoại trừ vui mừng, càng nhiều bi thương,
che không thể che hết.
Nhưng thật ra Đế Tuấn có chút vừa lòng.
Lại gọi Chu Tước chờ ở ngoài cửa, để nàng dẫn Lam Thiên Thiên đi gặp Thái
Nhất, không cần phải nhắn, chỉ cần đưa người đến là được.
Về phần Long Đằng đoàn bao vây bên cũng đã rút lui.
Hắn đã đưa nhà giam kiên cố nhất đến.
Lam Thiên Thiên rời đi.
Mộ Lăng Không không đành lòng nhìn phía phu quân "Bọn họ thật vất vả mới gặp mặt, dạng này có chút tàn nhẫn."
"Vĩnh viễn không có cơ hội gặp lại mới gọi là tàn nhẫn, hiện tại nhiều nhất
chỉ được tính là buồn vui lẫn lộn." Đường tình vốn không dễ đi, nếu muốn cuối cùng được kết quả tốt, đương nhiên phải chuẩn bị chịu khổ cho tốt.
Sau cơn mưa to cầu vồng mới xinh đẹp nhất.
"Ngươi đúng là ca ca ruột của Thái Nhất chứ." Không suy nghĩ biện pháp hỗ trợ, ngược lại còn có vài phần vui sướng khi người gặp họa.
Đế
Tuấn hô to oan uổng, "Vi phu mới không cần làm ca ca ruột của hắn, sợ là hắn chờ vài thập niên, sau khi Lam Thiên Thiên tự động khôi phục trí
nhớ mới có cơ hội gặp lại, tính toán xem như, Thái Nhất không thiệt
thòi."
Mộ Lăng Không thở dài một tiếng, không hề tranh luận.
Quay đầu ngẫm lại, nàng và Đế Tuấn hồi đó, mặc dù một đường khó khăn không
ngừng, nhưng vẫn là bình an làm bạn tới giờ phút này, quả thực là vô
cùng may mắn.
Phu Quân Trắng Mịn Là Con SóiTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMộ Lăng Không là người rất hẹp hòi, người giang hồ ai ai cũng biết. Nàng sẽ vì chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, cầm theo kiếm trúc, đuổi giết người ta tận chân trời, điều đáng sợ là cho dù người trốn trong hang chuột, cũng quyết đào hang, đánh cho người ta thương tích khắp người. Nhưng mà, trên tay của nàng không có sinh mệnh của ai. Bình thường nàng chỉ nói cho hả giận mà thôi, phát hết hỏa khí rồi, cũng không tính nữa, ví như đối thủ không tái phạm, không tới trêu chọc nàng nữa, trong nháy mắt nàng sẽ quên đi mối hận này. Dù là trong tương lai, gặp mặt trên đường, nàng tuyệt đối không nhìn bằng nửa con mắt, chứ đứng nói gì đến báo thù. Nàng nổi tiếng lúc 11 tuổi, đến tuổi 16, đã không có người nguyện ý đối nghịch cùng nàng. Thiếu nữ tính tình cổ quái, một thân võ công, cao cường hơn người, không ai biết sư phụ nàng là ai, càng không có ai biết nàng thuộc gia thế võ học nào trên giang hồ, đột nhiên xuất hiện, cô độc, vào nam ra bắc, gây chuyện sinh sự. Sớm có lời tiên đoán, lấy tính… Sau lúc ngã xuống từ trên vách núi, thương thế rất nặng, nàng hôn mê hồi lâu, cơ hội tỉnh lại rất nhỏ.Sau khi tỉnh lại, phần lớn toàn bộ trí nhớ đều mất đi.Tên Lam Thiên Thiên này cũng là về sau vô tình nhớ ra, cũng không có nhớ gì nhiều.Thấy nàng rất là nghi ngờ, vì sao Hoàng hậu nương nương lại đặc biệt cảm thấy hứng thú đối với chuyện trước khi nàng rời xuống núi, hỏi rất nhiều, mỗi một câu giống như đều hết sức để ý.Đành phải để cho Chu Tước chấp sự nói cho nàng biết chuyện cũ một lần nữa, nói ra miệng thì trong lòng không có sóng lớn, giống như cùng mình không quan hệ.Mộ Lăng Không âm thầm thở dài, vì Thái Nhất thương cảm, thấy Lam Thiên Thiên như vậy, ngoại trừ vui mừng, càng nhiều bi thương, che không thể che hết.Nhưng thật ra Đế Tuấn có chút vừa lòng.Lại gọi Chu Tước chờ ở ngoài cửa, để nàng dẫn Lam Thiên Thiên đi gặp Thái Nhất, không cần phải nhắn, chỉ cần đưa người đến là được.Về phần Long Đằng đoàn bao vây bên cũng đã rút lui.Hắn đã đưa nhà giam kiên cố nhất đến.Lam Thiên Thiên rời đi.Mộ Lăng Không không đành lòng nhìn phía phu quân "Bọn họ thật vất vả mới gặp mặt, dạng này có chút tàn nhẫn.""Vĩnh viễn không có cơ hội gặp lại mới gọi là tàn nhẫn, hiện tại nhiều nhất chỉ được tính là buồn vui lẫn lộn." Đường tình vốn không dễ đi, nếu muốn cuối cùng được kết quả tốt, đương nhiên phải chuẩn bị chịu khổ cho tốt.Sau cơn mưa to cầu vồng mới xinh đẹp nhất."Ngươi đúng là ca ca ruột của Thái Nhất chứ." Không suy nghĩ biện pháp hỗ trợ, ngược lại còn có vài phần vui sướng khi người gặp họa.Đế Tuấn hô to oan uổng, "Vi phu mới không cần làm ca ca ruột của hắn, sợ là hắn chờ vài thập niên, sau khi Lam Thiên Thiên tự động khôi phục trí nhớ mới có cơ hội gặp lại, tính toán xem như, Thái Nhất không thiệt thòi."Mộ Lăng Không thở dài một tiếng, không hề tranh luận.Quay đầu ngẫm lại, nàng và Đế Tuấn hồi đó, mặc dù một đường khó khăn không ngừng, nhưng vẫn là bình an làm bạn tới giờ phút này, quả thực là vô cùng may mắn.