Tác giả:

Cô tên là Hà Phương hiện tại đang là nhân viên kinh doanh mảng nhà đất tại chi nhánh chính của tập đoàn Kỳ Phong. Công việc sự nghiệp có thể nói là khá ổn khi mà cô được làm việc trong tập đoàn nổi tiếng kinh doanh trên nhiều lĩnh vực, cô may mắn còn sống sót trong đợt thi tuyển gắt gao để được chọn vào làm tại đây. Cô vẫn còn nhớ lúc được báo trúng tuyển vào công ty ba mẹ cô vội nắm tay cô chúc mừng và nói: “Tốt quá rồi, bây giờ học hành công việc đâu vào đó, con kiếm lấy một chàng rể tốt về ra mắt, ba mẹ không cấm con yêu đương sớm nữa”. Từ dạo đó tới giờ đã mấy năm trôi qua nhưng cô vẫn chưa một lần có người yêu. Ở tuổi 27, khi mà bạn bè rục rịch chuẩn bị làm đám cưới, đó là chưa kể những cô bạn đã có tới một, hai đứa con bụ bẫm xinh xắn, cô vẫn chăn đơn gối chiếc. Chu kì lặp lại, sáng dậy đi làm, tối về uể oải, chỉ biết vùi đầu vào đọc ngôn tình, lấy đó là thú vui tao nhã. Thỉnh thoảng lại chuẩn bị phong bì mừng cưới bạn bè, đồng nghiệp. Nếu như ở công ty cô chỉ biết vùi đầu hoàn…

Chương 74

Tình Yêu Của Nàng Ế Tự KỷTác giả: Hồ Ly Bà BàTruyện Ngôn TìnhCô tên là Hà Phương hiện tại đang là nhân viên kinh doanh mảng nhà đất tại chi nhánh chính của tập đoàn Kỳ Phong. Công việc sự nghiệp có thể nói là khá ổn khi mà cô được làm việc trong tập đoàn nổi tiếng kinh doanh trên nhiều lĩnh vực, cô may mắn còn sống sót trong đợt thi tuyển gắt gao để được chọn vào làm tại đây. Cô vẫn còn nhớ lúc được báo trúng tuyển vào công ty ba mẹ cô vội nắm tay cô chúc mừng và nói: “Tốt quá rồi, bây giờ học hành công việc đâu vào đó, con kiếm lấy một chàng rể tốt về ra mắt, ba mẹ không cấm con yêu đương sớm nữa”. Từ dạo đó tới giờ đã mấy năm trôi qua nhưng cô vẫn chưa một lần có người yêu. Ở tuổi 27, khi mà bạn bè rục rịch chuẩn bị làm đám cưới, đó là chưa kể những cô bạn đã có tới một, hai đứa con bụ bẫm xinh xắn, cô vẫn chăn đơn gối chiếc. Chu kì lặp lại, sáng dậy đi làm, tối về uể oải, chỉ biết vùi đầu vào đọc ngôn tình, lấy đó là thú vui tao nhã. Thỉnh thoảng lại chuẩn bị phong bì mừng cưới bạn bè, đồng nghiệp. Nếu như ở công ty cô chỉ biết vùi đầu hoàn… Tuấn Vũ bị Khánh Linh lôi kéo, nghe cô ấy thao thao bất tuyệt về các tác phẩm nghệ thuật, tới gần chục bức tranh thì sự nhẫn nại trong anh tiêu tan hết, anh níu tay Khánh linh giữ cô ấy đối diện với mình, nghiêm nghị nói:- Con bé nhiều chuyện này, rốt cuộc em đang muốn làm gì. Mấy ngày này không đâu cũng chạy quanh anh. Em không có việc gì để làm sao?Khánh Linh khuôn mặt hớn hở vẫn giữ khư khư cánh tay anh mà nũng nịu:- Việc của em là đi theo anh mà.Nghe vậy Tuấn Vũ liền giơ tay cốc trán cô ấy đầy bất đắc dĩ cất lời nửa đùa nửa thật:- Con nhóc này, khi nào mới lớn được đây. Em là đang cố tình phá đám anh cùng Hà Phương bên nhau phải không? Anh nói cho em biết, thời gian anh bên cô ấy rất đáng quý, con nít như em mau ra chỗ khác chơi để bọn anh còn bồi đắp tình cảm, ha ha.Khánh Linh đưa tay xoa trán, cái cốc đó thực chất không đáng kể song những lời của anh đối với cô ấy không khác gì xát muối vào trái tim thiếu nữ, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài, Khánh Linh lớn tiếng:- Hà Phương, Hà Phương, Hà Phương. Lúc nào cũng là chị ta, chị ta có điểm gì hơn em chứ. Với anh, thời gian cùng chị ta là đáng quý còn bên em anh lại cho là lãng phí sao? Em không còn là trẻ con nữa, tại sao anh không khi nào nhìn nhận em là một cô gái, rằng tình cảm của em với anh có bao nhiêu sâu đậm.Tuấn Vũ không ngờ được cô bé ngày nào vẫn lẽo nhẽo theo sau anh hiện tại quả đúng đã ra dáng thiếu nữ xinh đẹp, mặc dù biết cô dành tình cảm cho mình nhưng anh chỉ coi đó là sự ngưỡng mộ mà con nít đối với người nó có hứng thú, theo thời gian trưởng thành hơn hiểu biết hơn sẽ không có gì đáng để ý, nhưng hẳn là anh đã nhầm. Khi nhìn khuôn mặt mỹ lệ của Khánh Linh giàn giụa nước mắt, anh mới biết mình đã thực sự làm tổn thương cô ấy. Dù vậy, anh đâu thể làm gì khác cho Khánh Linh khi mà trong thâm tâm anh chỉ luôn coi cô ấy là người thân, là em gái của mình. Vội tiến tới gạt đi dòng lệ, anh khó xử mấp máy môi:- Khánh Linh, anh xin lỗi.Khánh Linh vừa mới trút bỏ được nỗi ấm ức bấy lâu nay trong lòng, lúc này vừa xấu hổ, vừa tức giận với anh, liền vung tay gạt đi tay Tuấn Vũ, không để ý đến hình tượng gào lên sau đó chạy đi:- Em ghét anh.

Tuấn Vũ bị Khánh Linh lôi kéo, nghe cô ấy thao thao bất tuyệt về các tác phẩm nghệ thuật, tới gần chục bức tranh thì sự nhẫn nại trong anh tiêu tan hết, anh níu tay Khánh linh giữ cô ấy đối diện với mình, nghiêm nghị nói:

- Con bé nhiều chuyện này, rốt cuộc em đang muốn làm gì. Mấy ngày này không đâu cũng chạy quanh anh. Em không có việc gì để làm sao?

Khánh Linh khuôn mặt hớn hở vẫn giữ khư khư cánh tay anh mà nũng nịu:

- Việc của em là đi theo anh mà.

Nghe vậy Tuấn Vũ liền giơ tay cốc trán cô ấy đầy bất đắc dĩ cất lời nửa đùa nửa thật:

- Con nhóc này, khi nào mới lớn được đây. Em là đang cố tình phá đám anh cùng Hà Phương bên nhau phải không? Anh nói cho em biết, thời gian anh bên cô ấy rất đáng quý, con nít như em mau ra chỗ khác chơi để bọn anh còn bồi đắp tình cảm, ha ha.

Khánh Linh đưa tay xoa trán, cái cốc đó thực chất không đáng kể song những lời của anh đối với cô ấy không khác gì xát muối vào trái tim thiếu nữ, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài, Khánh Linh lớn tiếng:

- Hà Phương, Hà Phương, Hà Phương. Lúc nào cũng là chị ta, chị ta có điểm gì hơn em chứ. Với anh, thời gian cùng chị ta là đáng quý còn bên em anh lại cho là lãng phí sao? Em không còn là trẻ con nữa, tại sao anh không khi nào nhìn nhận em là một cô gái, rằng tình cảm của em với anh có bao nhiêu sâu đậm.

Tuấn Vũ không ngờ được cô bé ngày nào vẫn lẽo nhẽo theo sau anh hiện tại quả đúng đã ra dáng thiếu nữ xinh đẹp, mặc dù biết cô dành tình cảm cho mình nhưng anh chỉ coi đó là sự ngưỡng mộ mà con nít đối với người nó có hứng thú, theo thời gian trưởng thành hơn hiểu biết hơn sẽ không có gì đáng để ý, nhưng hẳn là anh đã nhầm. Khi nhìn khuôn mặt mỹ lệ của Khánh Linh giàn giụa nước mắt, anh mới biết mình đã thực sự làm tổn thương cô ấy. Dù vậy, anh đâu thể làm gì khác cho Khánh Linh khi mà trong thâm tâm anh chỉ luôn coi cô ấy là người thân, là em gái của mình. Vội tiến tới gạt đi dòng lệ, anh khó xử mấp máy môi:

- Khánh Linh, anh xin lỗi.

Khánh Linh vừa mới trút bỏ được nỗi ấm ức bấy lâu nay trong lòng, lúc này vừa xấu hổ, vừa tức giận với anh, liền vung tay gạt đi tay Tuấn Vũ, không để ý đến hình tượng gào lên sau đó chạy đi:

- Em ghét anh.

Tình Yêu Của Nàng Ế Tự KỷTác giả: Hồ Ly Bà BàTruyện Ngôn TìnhCô tên là Hà Phương hiện tại đang là nhân viên kinh doanh mảng nhà đất tại chi nhánh chính của tập đoàn Kỳ Phong. Công việc sự nghiệp có thể nói là khá ổn khi mà cô được làm việc trong tập đoàn nổi tiếng kinh doanh trên nhiều lĩnh vực, cô may mắn còn sống sót trong đợt thi tuyển gắt gao để được chọn vào làm tại đây. Cô vẫn còn nhớ lúc được báo trúng tuyển vào công ty ba mẹ cô vội nắm tay cô chúc mừng và nói: “Tốt quá rồi, bây giờ học hành công việc đâu vào đó, con kiếm lấy một chàng rể tốt về ra mắt, ba mẹ không cấm con yêu đương sớm nữa”. Từ dạo đó tới giờ đã mấy năm trôi qua nhưng cô vẫn chưa một lần có người yêu. Ở tuổi 27, khi mà bạn bè rục rịch chuẩn bị làm đám cưới, đó là chưa kể những cô bạn đã có tới một, hai đứa con bụ bẫm xinh xắn, cô vẫn chăn đơn gối chiếc. Chu kì lặp lại, sáng dậy đi làm, tối về uể oải, chỉ biết vùi đầu vào đọc ngôn tình, lấy đó là thú vui tao nhã. Thỉnh thoảng lại chuẩn bị phong bì mừng cưới bạn bè, đồng nghiệp. Nếu như ở công ty cô chỉ biết vùi đầu hoàn… Tuấn Vũ bị Khánh Linh lôi kéo, nghe cô ấy thao thao bất tuyệt về các tác phẩm nghệ thuật, tới gần chục bức tranh thì sự nhẫn nại trong anh tiêu tan hết, anh níu tay Khánh linh giữ cô ấy đối diện với mình, nghiêm nghị nói:- Con bé nhiều chuyện này, rốt cuộc em đang muốn làm gì. Mấy ngày này không đâu cũng chạy quanh anh. Em không có việc gì để làm sao?Khánh Linh khuôn mặt hớn hở vẫn giữ khư khư cánh tay anh mà nũng nịu:- Việc của em là đi theo anh mà.Nghe vậy Tuấn Vũ liền giơ tay cốc trán cô ấy đầy bất đắc dĩ cất lời nửa đùa nửa thật:- Con nhóc này, khi nào mới lớn được đây. Em là đang cố tình phá đám anh cùng Hà Phương bên nhau phải không? Anh nói cho em biết, thời gian anh bên cô ấy rất đáng quý, con nít như em mau ra chỗ khác chơi để bọn anh còn bồi đắp tình cảm, ha ha.Khánh Linh đưa tay xoa trán, cái cốc đó thực chất không đáng kể song những lời của anh đối với cô ấy không khác gì xát muối vào trái tim thiếu nữ, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài, Khánh Linh lớn tiếng:- Hà Phương, Hà Phương, Hà Phương. Lúc nào cũng là chị ta, chị ta có điểm gì hơn em chứ. Với anh, thời gian cùng chị ta là đáng quý còn bên em anh lại cho là lãng phí sao? Em không còn là trẻ con nữa, tại sao anh không khi nào nhìn nhận em là một cô gái, rằng tình cảm của em với anh có bao nhiêu sâu đậm.Tuấn Vũ không ngờ được cô bé ngày nào vẫn lẽo nhẽo theo sau anh hiện tại quả đúng đã ra dáng thiếu nữ xinh đẹp, mặc dù biết cô dành tình cảm cho mình nhưng anh chỉ coi đó là sự ngưỡng mộ mà con nít đối với người nó có hứng thú, theo thời gian trưởng thành hơn hiểu biết hơn sẽ không có gì đáng để ý, nhưng hẳn là anh đã nhầm. Khi nhìn khuôn mặt mỹ lệ của Khánh Linh giàn giụa nước mắt, anh mới biết mình đã thực sự làm tổn thương cô ấy. Dù vậy, anh đâu thể làm gì khác cho Khánh Linh khi mà trong thâm tâm anh chỉ luôn coi cô ấy là người thân, là em gái của mình. Vội tiến tới gạt đi dòng lệ, anh khó xử mấp máy môi:- Khánh Linh, anh xin lỗi.Khánh Linh vừa mới trút bỏ được nỗi ấm ức bấy lâu nay trong lòng, lúc này vừa xấu hổ, vừa tức giận với anh, liền vung tay gạt đi tay Tuấn Vũ, không để ý đến hình tượng gào lên sau đó chạy đi:- Em ghét anh.

Chương 74