1 Vào lúc mười giờ sáng một ngày mùa hè, bà Hai Nhành băng qua con đường đất men theo lũy tre làng xanh mướt để tới nhà bà Đỏ theo lời hẹn. Mặt trời lúc này đã lên ngang ngọn tre, những tia nắng đã nhảy múa trong không trung nhưng gấu quần bà Hai Nhành vẫn ướt đẫm vì quẹt không ngừng vào các ngọn cỏ chưa tan hết sương đêm mai phục dọc đường làng. Trông bà giống như người vừa lội suối. Hai tháng trước, cô gà Mái Hoa ấp nở mười chú gà con, nay đã sắp thành gà choai, và bà Đỏ đồng ý bán cho bà Hai Nhành toàn bộ lứa gà. Đó là lý do bà Hai Nhành có mặt ở đây - nơi câu chuyện này sắp sửa diễn ra. Lúc mười giờ mười lăm phút, khi bà Đỏ dẫn bà Hai Nhành ra vườn thì chiếc chuồng tre cạnh chái bếp cửa đã mở toang và bên trong không còn một con gà nào. Thế là hai bà đi lùng sục trong vườn cải, lội qua vườn cà, chui dưới giàn su su và giàn đậu que. Hai bà đi lòng vòng, đầu váng mắt hoa do tai ngập trong tiếng ong bay và do cứ phải dán mắt vào những chiếc lá nhấp nháy nắng sáng ở khắp nơi. Đến khi…

Chương 16

Chúc Một Ngày Tốt LànhTác giả: Nguyễn Nhật ÁnhTruyện Điền Văn1 Vào lúc mười giờ sáng một ngày mùa hè, bà Hai Nhành băng qua con đường đất men theo lũy tre làng xanh mướt để tới nhà bà Đỏ theo lời hẹn. Mặt trời lúc này đã lên ngang ngọn tre, những tia nắng đã nhảy múa trong không trung nhưng gấu quần bà Hai Nhành vẫn ướt đẫm vì quẹt không ngừng vào các ngọn cỏ chưa tan hết sương đêm mai phục dọc đường làng. Trông bà giống như người vừa lội suối. Hai tháng trước, cô gà Mái Hoa ấp nở mười chú gà con, nay đã sắp thành gà choai, và bà Đỏ đồng ý bán cho bà Hai Nhành toàn bộ lứa gà. Đó là lý do bà Hai Nhành có mặt ở đây - nơi câu chuyện này sắp sửa diễn ra. Lúc mười giờ mười lăm phút, khi bà Đỏ dẫn bà Hai Nhành ra vườn thì chiếc chuồng tre cạnh chái bếp cửa đã mở toang và bên trong không còn một con gà nào. Thế là hai bà đi lùng sục trong vườn cải, lội qua vườn cà, chui dưới giàn su su và giàn đậu que. Hai bà đi lòng vòng, đầu váng mắt hoa do tai ngập trong tiếng ong bay và do cứ phải dán mắt vào những chiếc lá nhấp nháy nắng sáng ở khắp nơi. Đến khi… 19Bà Đỏ chạy vụt vào nhà.Không thấy thằng con đâu, bà lại phóng ngược ra vườn.So với tuổi của bà, không ai nghĩ bà có thể chạy nhanh đến vậy. Chân gần như không chạm đất, bà bay quanh vạt đậu bắp bốn vòng, lượn ngang vườn cải sáu vòng, cuối cùng chiếc hỏa tiễn trong hình dáng bà Đỏ đáp xuống chỗ gốc mít, nơi thằng con bà đang ngồi chơi với đám gà con.- Con... con... nè... - Bà Đỏ nói, như hụt hơi.Thằng c* giương mắt nhìn mẹ thay cho câu hỏi.Bà Đỏ lay vai thằng con, mặt vẫn còn tái mét:- Con... con biết gì không? Mẹ vừa... vừa... nói chuyện với thằng Lọ Nồi.Bà đưa tay vuốt ngực, vẫn còn phập phồng dưới lớp áo:- Mẹ hỏi, và nó trả lời. Rồi nó hỏi, và mẹ trả lời...Sau khi chắp nối câu chuyện đứt khúc của mẹ nó (vì những tiếng thở hổn hển xen ngang bất tận), thằng c* toét miệng cười:- Mẹ ơi! Con đã trò chuyện với tụi nó mấy hôm nay rồi.Trước vẻ mặt ngẩn ra của mẹ nó, thằng c* quay về phía lũ chíp hôi, vui vẻ “Ăng gô gô”:- Chúc một ngày tốt lành!Cả chục con gà con đồng loạt ngước mỏ lên ríu rít “Chiếp chiếp gô”:- Cảm ơn!Trong một phút, bà Đỏ cảm giác đầu óc mình biến thành một món thịt băm.Ngay lúc đó bà Đỏ không biết bà sẽ còn thấy đầu mình kêu ong ong thêm nhiều lần nữa khi thằng c* và lũ nhóc trong vườn tiếp tục cộng tác với nhau sáng chế thêm nhiều mẫu câu mới, đa dạng, phong phú, hoàn toàn có thể dùng để biên soạn một cuốn cẩm nang ngoại ngữ kiểu như Sổ tay hội thoại hằng ngày hay 500 câu thường dùng khi đi du lịch.Bà Đỏ không ở trong số những người phụ nữ dễ xao lòng nhưng kể từ ngày bọn nhóc trong vườn bày những trò quỷ quái, bà đành phải cầu viện đến đức tin như một đồn lũy tinh thần để nương náu và để giúp bà không lăn ra xỉu khi thực tiễn cuộc sống đột ngột có những điều vượt xa những trải nghiệm thông thường.Cho dù như vậy, khi thằng c* đổ cám vào máng, nhìn lũ heo ngốn ngấu quét sạch thức ăn bằng những cú táp quá khích rồi hỏi “Ăn nữa không?” để nghe lũ heo con ngước mõm trả lời “Nữa”, tất nhiên bằng thứ ngôn ngữ pha trộn giữa “ăng ẳng”, “chiêm chiếp”, “gâu gâu” và “ủn ỉn”, bà vẫn kinh ngạc đến mức quên cả mình là ai, đang ở đâu.Tất nhiên, từng ngày một, bà cũng học được cách làm quen với thực tiễn đó, thậm chí thấy thích thú khi trò chuyện được với đám vật nuôi.Nếu trình bày theo sách hướng dẫn thực hành giao tiếp thì các cuộc trò chuyện đó diễn ra như thế này.* Bài 1:Bà Đỏ và thằng Mõm Ngắn:- Con khỏe không?- Cảm ơn bà. Con khỏe. Bà khỏe không?- Cảm ơn con. Bà khỏe.* Bài 2:Bà Đỏ và lũ gà con:- Tụi con đói không?- Cảm ơn bà. Tụi con no rồi. Bà đói không?- Cảm ơn. Bà cũng no rồi.* Bài 3:Bà Đỏ và lũ heo con:- Chúc tụi con ngủ ngon.- Cảm ơn bà. Chúc bà ngủ ngon.

19

Bà Đỏ chạy vụt vào nhà.

Không thấy thằng con đâu, bà lại phóng ngược ra vườn.

So với tuổi của bà, không ai nghĩ bà có thể chạy nhanh đến vậy. Chân gần như không chạm đất, bà bay quanh vạt đậu bắp bốn vòng, lượn ngang vườn cải sáu vòng, cuối cùng chiếc hỏa tiễn trong hình dáng bà Đỏ đáp xuống chỗ gốc mít, nơi thằng con bà đang ngồi chơi với đám gà con.

- Con... con... nè... - Bà Đỏ nói, như hụt hơi.

Thằng c* giương mắt nhìn mẹ thay cho câu hỏi.

Bà Đỏ lay vai thằng con, mặt vẫn còn tái mét:

- Con... con biết gì không? Mẹ vừa... vừa... nói chuyện với thằng Lọ Nồi.

Bà đưa tay vuốt ngực, vẫn còn phập phồng dưới lớp áo:

- Mẹ hỏi, và nó trả lời. Rồi nó hỏi, và mẹ trả lời...

Sau khi chắp nối câu chuyện đứt khúc của mẹ nó (vì những tiếng thở hổn hển xen ngang bất tận), thằng c* toét miệng cười:

- Mẹ ơi! Con đã trò chuyện với tụi nó mấy hôm nay rồi.

Trước vẻ mặt ngẩn ra của mẹ nó, thằng c* quay về phía lũ chíp hôi, vui vẻ “Ăng gô gô”:

- Chúc một ngày tốt lành!

Cả chục con gà con đồng loạt ngước mỏ lên ríu rít “Chiếp chiếp gô”:

- Cảm ơn!

Trong một phút, bà Đỏ cảm giác đầu óc mình biến thành một món thịt băm.

Ngay lúc đó bà Đỏ không biết bà sẽ còn thấy đầu mình kêu ong ong thêm nhiều lần nữa khi thằng c* và lũ nhóc trong vườn tiếp tục cộng tác với nhau sáng chế thêm nhiều mẫu câu mới, đa dạng, phong phú, hoàn toàn có thể dùng để biên soạn một cuốn cẩm nang ngoại ngữ kiểu như Sổ tay hội thoại hằng ngày hay 500 câu thường dùng khi đi du lịch.

Bà Đỏ không ở trong số những người phụ nữ dễ xao lòng nhưng kể từ ngày bọn nhóc trong vườn bày những trò quỷ quái, bà đành phải cầu viện đến đức tin như một đồn lũy tinh thần để nương náu và để giúp bà không lăn ra xỉu khi thực tiễn cuộc sống đột ngột có những điều vượt xa những trải nghiệm thông thường.

Cho dù như vậy, khi thằng c* đổ cám vào máng, nhìn lũ heo ngốn ngấu quét sạch thức ăn bằng những cú táp quá khích rồi hỏi “Ăn nữa không?” để nghe lũ heo con ngước mõm trả lời “Nữa”, tất nhiên bằng thứ ngôn ngữ pha trộn giữa “ăng ẳng”, “chiêm chiếp”, “gâu gâu” và “ủn ỉn”, bà vẫn kinh ngạc đến mức quên cả mình là ai, đang ở đâu.

Tất nhiên, từng ngày một, bà cũng học được cách làm quen với thực tiễn đó, thậm chí thấy thích thú khi trò chuyện được với đám vật nuôi.

Nếu trình bày theo sách hướng dẫn thực hành giao tiếp thì các cuộc trò chuyện đó diễn ra như thế này.

* Bài 1:

Bà Đỏ và thằng Mõm Ngắn:

- Con khỏe không?

- Cảm ơn bà. Con khỏe. Bà khỏe không?

- Cảm ơn con. Bà khỏe.

* Bài 2:

Bà Đỏ và lũ gà con:

- Tụi con đói không?

- Cảm ơn bà. Tụi con no rồi. Bà đói không?

- Cảm ơn. Bà cũng no rồi.

* Bài 3:

Bà Đỏ và lũ heo con:

- Chúc tụi con ngủ ngon.

- Cảm ơn bà. Chúc bà ngủ ngon.

Chúc Một Ngày Tốt LànhTác giả: Nguyễn Nhật ÁnhTruyện Điền Văn1 Vào lúc mười giờ sáng một ngày mùa hè, bà Hai Nhành băng qua con đường đất men theo lũy tre làng xanh mướt để tới nhà bà Đỏ theo lời hẹn. Mặt trời lúc này đã lên ngang ngọn tre, những tia nắng đã nhảy múa trong không trung nhưng gấu quần bà Hai Nhành vẫn ướt đẫm vì quẹt không ngừng vào các ngọn cỏ chưa tan hết sương đêm mai phục dọc đường làng. Trông bà giống như người vừa lội suối. Hai tháng trước, cô gà Mái Hoa ấp nở mười chú gà con, nay đã sắp thành gà choai, và bà Đỏ đồng ý bán cho bà Hai Nhành toàn bộ lứa gà. Đó là lý do bà Hai Nhành có mặt ở đây - nơi câu chuyện này sắp sửa diễn ra. Lúc mười giờ mười lăm phút, khi bà Đỏ dẫn bà Hai Nhành ra vườn thì chiếc chuồng tre cạnh chái bếp cửa đã mở toang và bên trong không còn một con gà nào. Thế là hai bà đi lùng sục trong vườn cải, lội qua vườn cà, chui dưới giàn su su và giàn đậu que. Hai bà đi lòng vòng, đầu váng mắt hoa do tai ngập trong tiếng ong bay và do cứ phải dán mắt vào những chiếc lá nhấp nháy nắng sáng ở khắp nơi. Đến khi… 19Bà Đỏ chạy vụt vào nhà.Không thấy thằng con đâu, bà lại phóng ngược ra vườn.So với tuổi của bà, không ai nghĩ bà có thể chạy nhanh đến vậy. Chân gần như không chạm đất, bà bay quanh vạt đậu bắp bốn vòng, lượn ngang vườn cải sáu vòng, cuối cùng chiếc hỏa tiễn trong hình dáng bà Đỏ đáp xuống chỗ gốc mít, nơi thằng con bà đang ngồi chơi với đám gà con.- Con... con... nè... - Bà Đỏ nói, như hụt hơi.Thằng c* giương mắt nhìn mẹ thay cho câu hỏi.Bà Đỏ lay vai thằng con, mặt vẫn còn tái mét:- Con... con biết gì không? Mẹ vừa... vừa... nói chuyện với thằng Lọ Nồi.Bà đưa tay vuốt ngực, vẫn còn phập phồng dưới lớp áo:- Mẹ hỏi, và nó trả lời. Rồi nó hỏi, và mẹ trả lời...Sau khi chắp nối câu chuyện đứt khúc của mẹ nó (vì những tiếng thở hổn hển xen ngang bất tận), thằng c* toét miệng cười:- Mẹ ơi! Con đã trò chuyện với tụi nó mấy hôm nay rồi.Trước vẻ mặt ngẩn ra của mẹ nó, thằng c* quay về phía lũ chíp hôi, vui vẻ “Ăng gô gô”:- Chúc một ngày tốt lành!Cả chục con gà con đồng loạt ngước mỏ lên ríu rít “Chiếp chiếp gô”:- Cảm ơn!Trong một phút, bà Đỏ cảm giác đầu óc mình biến thành một món thịt băm.Ngay lúc đó bà Đỏ không biết bà sẽ còn thấy đầu mình kêu ong ong thêm nhiều lần nữa khi thằng c* và lũ nhóc trong vườn tiếp tục cộng tác với nhau sáng chế thêm nhiều mẫu câu mới, đa dạng, phong phú, hoàn toàn có thể dùng để biên soạn một cuốn cẩm nang ngoại ngữ kiểu như Sổ tay hội thoại hằng ngày hay 500 câu thường dùng khi đi du lịch.Bà Đỏ không ở trong số những người phụ nữ dễ xao lòng nhưng kể từ ngày bọn nhóc trong vườn bày những trò quỷ quái, bà đành phải cầu viện đến đức tin như một đồn lũy tinh thần để nương náu và để giúp bà không lăn ra xỉu khi thực tiễn cuộc sống đột ngột có những điều vượt xa những trải nghiệm thông thường.Cho dù như vậy, khi thằng c* đổ cám vào máng, nhìn lũ heo ngốn ngấu quét sạch thức ăn bằng những cú táp quá khích rồi hỏi “Ăn nữa không?” để nghe lũ heo con ngước mõm trả lời “Nữa”, tất nhiên bằng thứ ngôn ngữ pha trộn giữa “ăng ẳng”, “chiêm chiếp”, “gâu gâu” và “ủn ỉn”, bà vẫn kinh ngạc đến mức quên cả mình là ai, đang ở đâu.Tất nhiên, từng ngày một, bà cũng học được cách làm quen với thực tiễn đó, thậm chí thấy thích thú khi trò chuyện được với đám vật nuôi.Nếu trình bày theo sách hướng dẫn thực hành giao tiếp thì các cuộc trò chuyện đó diễn ra như thế này.* Bài 1:Bà Đỏ và thằng Mõm Ngắn:- Con khỏe không?- Cảm ơn bà. Con khỏe. Bà khỏe không?- Cảm ơn con. Bà khỏe.* Bài 2:Bà Đỏ và lũ gà con:- Tụi con đói không?- Cảm ơn bà. Tụi con no rồi. Bà đói không?- Cảm ơn. Bà cũng no rồi.* Bài 3:Bà Đỏ và lũ heo con:- Chúc tụi con ngủ ngon.- Cảm ơn bà. Chúc bà ngủ ngon.

Chương 16