1 Vào lúc mười giờ sáng một ngày mùa hè, bà Hai Nhành băng qua con đường đất men theo lũy tre làng xanh mướt để tới nhà bà Đỏ theo lời hẹn. Mặt trời lúc này đã lên ngang ngọn tre, những tia nắng đã nhảy múa trong không trung nhưng gấu quần bà Hai Nhành vẫn ướt đẫm vì quẹt không ngừng vào các ngọn cỏ chưa tan hết sương đêm mai phục dọc đường làng. Trông bà giống như người vừa lội suối. Hai tháng trước, cô gà Mái Hoa ấp nở mười chú gà con, nay đã sắp thành gà choai, và bà Đỏ đồng ý bán cho bà Hai Nhành toàn bộ lứa gà. Đó là lý do bà Hai Nhành có mặt ở đây - nơi câu chuyện này sắp sửa diễn ra. Lúc mười giờ mười lăm phút, khi bà Đỏ dẫn bà Hai Nhành ra vườn thì chiếc chuồng tre cạnh chái bếp cửa đã mở toang và bên trong không còn một con gà nào. Thế là hai bà đi lùng sục trong vườn cải, lội qua vườn cà, chui dưới giàn su su và giàn đậu que. Hai bà đi lòng vòng, đầu váng mắt hoa do tai ngập trong tiếng ong bay và do cứ phải dán mắt vào những chiếc lá nhấp nháy nắng sáng ở khắp nơi. Đến khi…
Chương 25
Chúc Một Ngày Tốt LànhTác giả: Nguyễn Nhật ÁnhTruyện Điền Văn1 Vào lúc mười giờ sáng một ngày mùa hè, bà Hai Nhành băng qua con đường đất men theo lũy tre làng xanh mướt để tới nhà bà Đỏ theo lời hẹn. Mặt trời lúc này đã lên ngang ngọn tre, những tia nắng đã nhảy múa trong không trung nhưng gấu quần bà Hai Nhành vẫn ướt đẫm vì quẹt không ngừng vào các ngọn cỏ chưa tan hết sương đêm mai phục dọc đường làng. Trông bà giống như người vừa lội suối. Hai tháng trước, cô gà Mái Hoa ấp nở mười chú gà con, nay đã sắp thành gà choai, và bà Đỏ đồng ý bán cho bà Hai Nhành toàn bộ lứa gà. Đó là lý do bà Hai Nhành có mặt ở đây - nơi câu chuyện này sắp sửa diễn ra. Lúc mười giờ mười lăm phút, khi bà Đỏ dẫn bà Hai Nhành ra vườn thì chiếc chuồng tre cạnh chái bếp cửa đã mở toang và bên trong không còn một con gà nào. Thế là hai bà đi lùng sục trong vườn cải, lội qua vườn cà, chui dưới giàn su su và giàn đậu que. Hai bà đi lòng vòng, đầu váng mắt hoa do tai ngập trong tiếng ong bay và do cứ phải dán mắt vào những chiếc lá nhấp nháy nắng sáng ở khắp nơi. Đến khi… 31Lọ Nồi chạm nhẹ vào chân thằng c*, như muốn báo cho cậu chủ biết là cô bé Hà đã vào nhà từ đời nảo đời nao rồi, cậu đừng có đứng phơi nắng giữa trời như thằng ngốc nữa.Thằng c* nhìn xuống Lọ Nồi, mấp máy môi “Chiếp chiếp gô” bằng giọng rưng rưng buồn để cảm ơn chú heo con rồi bùi ngùi quay gót.Hai chủ tớ lếch thếch rời khu vườn ảo mộng.Dọc đường về, Lọ Nồi chốc chốc lại va khẽ vào chân thằng c* và ngước mắt nhìn cậu chủ như ngầm sẻ chia, an ủi. Nó quan sát thằng c* ngay từ đầu và sau khi suy bụng heo ra bụng người nó nhận ra cậu chủ nó chẳng khá khẩm gì hơn nó trong câu chuyện ê chề này.Nhìn thằng c* đi đứng liêu xiêu trong bóng nắng mà nó thương quá. Tất nhiên cả hai chủ tớ đều gánh nỗi buồn trên vai mà đi, nhưng nó đi bằng bốn chân dù sao cũng đỡ vất vả hơn người đi bằng hai chân.Lọ Nồi nghĩ bụng, khụt khịt mũi rồi ngước nhìn chủ, thấy chủ không buồn nhìn lại mình, nó khụt khịt thêm một cái nữa và bâng khuâng đưa mắt nhìn ra xa, phiền não thấy đời heo lẫn đời người đều không như là mơ.Một dòng suối chảy ngang mắt nó. Con suối nhỏ ven làng ngời lên trong nắng như một sợi chỉ bạc thêu lên nền cỏ xanh. Lọ Nồi biết con suối đó nhưng nó chẳng thấy có gì thu hút.Đó là nói trước đây. Bây giờ thì nó rất muốn lại gần con suối. Nó nhớ câu nói của nàng Đeo Nơ “Mặt bạn giống như trang giấy bị vấy mực ấy. Trông bẩn bẩn thế nào”. Nhận xét phũ phàng đó chẳng khác nào bản án tử hình đối với nó. Giấc mơ của nó đã chết rồi, chết thật rồi, và nó cũng biết chết bởi tay ai. “Bây giờ mình muốn biết chết bởi cái gì”, Lọ Nồi hờn dỗi nghĩ và men dần về phía con suối.- Lọ Nồi, mày đi đâu vậy?Thằng c* thấy con heo con bất thần rẽ ngoặt, ngạc nhiên kêu lớn, càng ngạc nhiên hơn nữa khi lần đầu tiên nó thấy con heo con không nghe lời mình.Lọ Nồi vẫn lầm lũi bước, trông nó nặng nề như một đám mây trĩu nước.Thằng c* nhìn con heo con, thở đánh thượt một cái rồi lẽo đẽo đi theo.Lần này thì tớ trước chủ sau, cả hai im lặng lùa chân trên cỏ, chậm chạp tiến về phía bờ suối.Chỉ đến khi Lọ Nồi dừng lại, buồn bã soi mặt xuống dòng nước, thằng c* mới ngờ ngợ hiểu ra. Chắc thằng nhóc này vừa bị nàng heo kia chê xấu trai!Lọ Nồi biết chủ nó đang quan sát nó từ phía sau nhưng nó lờ đi.Nó đứng bất động như một con heo bằng gỗ, âu sầu nhìn bóng nó dưới suối, cố bới ra một chi tiết đẹp đẽ nhưng nó chẳng thấy gì ngoài vết đen “thấy bẩn bẩn”, càng ngắm lại càng thấy bẩn.“Nàng không ưa mình là phải rồi! Chính mình còn muốn liệng đá vào mặt mình nữa là!”. Lọ Nồi cay đắng nhủ thầm.Đột ngột nó rên lên:- Gố gồ… gồ un… ủn gô… ô… ô… ô…Hẳn nhiên chuỗi âm thanh của con heo con chả có nghĩa gì. Nó chỉ là tiếng th* d*c, là nỗi tuyệt vọng vẫy đạp trong lồng ngực tìm cách thoát ra.Thằng c* vẫn im lìm đằng sau thằng Lọ Nồi từ nãy đến giờ. Nó tôn trọng nỗi buồn của chú heo con. Nó muốn vỗ về chú heo nhưng chẳng biết nói gì.Chỉ đến khi thằng Lọ Nồi buông ra những tiếng thở than, nó mới tặc lưỡi lầm bầm:- Thế là… tình ta… vỡ tan… n… n… n…Thằng c* dịch câu nói của con heo con hay tự dịch lòng mình, chỉ có trời (và các bạn đang đọc cuốn sách này) mới biết!
31
Lọ Nồi chạm nhẹ vào chân thằng c*, như muốn báo cho cậu chủ biết là cô bé Hà đã vào nhà từ đời nảo đời nao rồi, cậu đừng có đứng phơi nắng giữa trời như thằng ngốc nữa.
Thằng c* nhìn xuống Lọ Nồi, mấp máy môi “Chiếp chiếp gô” bằng giọng rưng rưng buồn để cảm ơn chú heo con rồi bùi ngùi quay gót.
Hai chủ tớ lếch thếch rời khu vườn ảo mộng.
Dọc đường về, Lọ Nồi chốc chốc lại va khẽ vào chân thằng c* và ngước mắt nhìn cậu chủ như ngầm sẻ chia, an ủi. Nó quan sát thằng c* ngay từ đầu và sau khi suy bụng heo ra bụng người nó nhận ra cậu chủ nó chẳng khá khẩm gì hơn nó trong câu chuyện ê chề này.
Nhìn thằng c* đi đứng liêu xiêu trong bóng nắng mà nó thương quá. Tất nhiên cả hai chủ tớ đều gánh nỗi buồn trên vai mà đi, nhưng nó đi bằng bốn chân dù sao cũng đỡ vất vả hơn người đi bằng hai chân.
Lọ Nồi nghĩ bụng, khụt khịt mũi rồi ngước nhìn chủ, thấy chủ không buồn nhìn lại mình, nó khụt khịt thêm một cái nữa và bâng khuâng đưa mắt nhìn ra xa, phiền não thấy đời heo lẫn đời người đều không như là mơ.
Một dòng suối chảy ngang mắt nó. Con suối nhỏ ven làng ngời lên trong nắng như một sợi chỉ bạc thêu lên nền cỏ xanh. Lọ Nồi biết con suối đó nhưng nó chẳng thấy có gì thu hút.
Đó là nói trước đây. Bây giờ thì nó rất muốn lại gần con suối. Nó nhớ câu nói của nàng Đeo Nơ “Mặt bạn giống như trang giấy bị vấy mực ấy. Trông bẩn bẩn thế nào”. Nhận xét phũ phàng đó chẳng khác nào bản án tử hình đối với nó. Giấc mơ của nó đã chết rồi, chết thật rồi, và nó cũng biết chết bởi tay ai. “Bây giờ mình muốn biết chết bởi cái gì”, Lọ Nồi hờn dỗi nghĩ và men dần về phía con suối.
- Lọ Nồi, mày đi đâu vậy?
Thằng c* thấy con heo con bất thần rẽ ngoặt, ngạc nhiên kêu lớn, càng ngạc nhiên hơn nữa khi lần đầu tiên nó thấy con heo con không nghe lời mình.
Lọ Nồi vẫn lầm lũi bước, trông nó nặng nề như một đám mây trĩu nước.
Thằng c* nhìn con heo con, thở đánh thượt một cái rồi lẽo đẽo đi theo.
Lần này thì tớ trước chủ sau, cả hai im lặng lùa chân trên cỏ, chậm chạp tiến về phía bờ suối.
Chỉ đến khi Lọ Nồi dừng lại, buồn bã soi mặt xuống dòng nước, thằng c* mới ngờ ngợ hiểu ra. Chắc thằng nhóc này vừa bị nàng heo kia chê xấu trai!
Lọ Nồi biết chủ nó đang quan sát nó từ phía sau nhưng nó lờ đi.
Nó đứng bất động như một con heo bằng gỗ, âu sầu nhìn bóng nó dưới suối, cố bới ra một chi tiết đẹp đẽ nhưng nó chẳng thấy gì ngoài vết đen “thấy bẩn bẩn”, càng ngắm lại càng thấy bẩn.
“Nàng không ưa mình là phải rồi! Chính mình còn muốn liệng đá vào mặt mình nữa là!”. Lọ Nồi cay đắng nhủ thầm.
Đột ngột nó rên lên:
- Gố gồ… gồ un… ủn gô… ô… ô… ô…
Hẳn nhiên chuỗi âm thanh của con heo con chả có nghĩa gì. Nó chỉ là tiếng th* d*c, là nỗi tuyệt vọng vẫy đạp trong lồng ngực tìm cách thoát ra.
Thằng c* vẫn im lìm đằng sau thằng Lọ Nồi từ nãy đến giờ. Nó tôn trọng nỗi buồn của chú heo con. Nó muốn vỗ về chú heo nhưng chẳng biết nói gì.
Chỉ đến khi thằng Lọ Nồi buông ra những tiếng thở than, nó mới tặc lưỡi lầm bầm:
- Thế là… tình ta… vỡ tan… n… n… n…
Thằng c* dịch câu nói của con heo con hay tự dịch lòng mình, chỉ có trời (và các bạn đang đọc cuốn sách này) mới biết!
Chúc Một Ngày Tốt LànhTác giả: Nguyễn Nhật ÁnhTruyện Điền Văn1 Vào lúc mười giờ sáng một ngày mùa hè, bà Hai Nhành băng qua con đường đất men theo lũy tre làng xanh mướt để tới nhà bà Đỏ theo lời hẹn. Mặt trời lúc này đã lên ngang ngọn tre, những tia nắng đã nhảy múa trong không trung nhưng gấu quần bà Hai Nhành vẫn ướt đẫm vì quẹt không ngừng vào các ngọn cỏ chưa tan hết sương đêm mai phục dọc đường làng. Trông bà giống như người vừa lội suối. Hai tháng trước, cô gà Mái Hoa ấp nở mười chú gà con, nay đã sắp thành gà choai, và bà Đỏ đồng ý bán cho bà Hai Nhành toàn bộ lứa gà. Đó là lý do bà Hai Nhành có mặt ở đây - nơi câu chuyện này sắp sửa diễn ra. Lúc mười giờ mười lăm phút, khi bà Đỏ dẫn bà Hai Nhành ra vườn thì chiếc chuồng tre cạnh chái bếp cửa đã mở toang và bên trong không còn một con gà nào. Thế là hai bà đi lùng sục trong vườn cải, lội qua vườn cà, chui dưới giàn su su và giàn đậu que. Hai bà đi lòng vòng, đầu váng mắt hoa do tai ngập trong tiếng ong bay và do cứ phải dán mắt vào những chiếc lá nhấp nháy nắng sáng ở khắp nơi. Đến khi… 31Lọ Nồi chạm nhẹ vào chân thằng c*, như muốn báo cho cậu chủ biết là cô bé Hà đã vào nhà từ đời nảo đời nao rồi, cậu đừng có đứng phơi nắng giữa trời như thằng ngốc nữa.Thằng c* nhìn xuống Lọ Nồi, mấp máy môi “Chiếp chiếp gô” bằng giọng rưng rưng buồn để cảm ơn chú heo con rồi bùi ngùi quay gót.Hai chủ tớ lếch thếch rời khu vườn ảo mộng.Dọc đường về, Lọ Nồi chốc chốc lại va khẽ vào chân thằng c* và ngước mắt nhìn cậu chủ như ngầm sẻ chia, an ủi. Nó quan sát thằng c* ngay từ đầu và sau khi suy bụng heo ra bụng người nó nhận ra cậu chủ nó chẳng khá khẩm gì hơn nó trong câu chuyện ê chề này.Nhìn thằng c* đi đứng liêu xiêu trong bóng nắng mà nó thương quá. Tất nhiên cả hai chủ tớ đều gánh nỗi buồn trên vai mà đi, nhưng nó đi bằng bốn chân dù sao cũng đỡ vất vả hơn người đi bằng hai chân.Lọ Nồi nghĩ bụng, khụt khịt mũi rồi ngước nhìn chủ, thấy chủ không buồn nhìn lại mình, nó khụt khịt thêm một cái nữa và bâng khuâng đưa mắt nhìn ra xa, phiền não thấy đời heo lẫn đời người đều không như là mơ.Một dòng suối chảy ngang mắt nó. Con suối nhỏ ven làng ngời lên trong nắng như một sợi chỉ bạc thêu lên nền cỏ xanh. Lọ Nồi biết con suối đó nhưng nó chẳng thấy có gì thu hút.Đó là nói trước đây. Bây giờ thì nó rất muốn lại gần con suối. Nó nhớ câu nói của nàng Đeo Nơ “Mặt bạn giống như trang giấy bị vấy mực ấy. Trông bẩn bẩn thế nào”. Nhận xét phũ phàng đó chẳng khác nào bản án tử hình đối với nó. Giấc mơ của nó đã chết rồi, chết thật rồi, và nó cũng biết chết bởi tay ai. “Bây giờ mình muốn biết chết bởi cái gì”, Lọ Nồi hờn dỗi nghĩ và men dần về phía con suối.- Lọ Nồi, mày đi đâu vậy?Thằng c* thấy con heo con bất thần rẽ ngoặt, ngạc nhiên kêu lớn, càng ngạc nhiên hơn nữa khi lần đầu tiên nó thấy con heo con không nghe lời mình.Lọ Nồi vẫn lầm lũi bước, trông nó nặng nề như một đám mây trĩu nước.Thằng c* nhìn con heo con, thở đánh thượt một cái rồi lẽo đẽo đi theo.Lần này thì tớ trước chủ sau, cả hai im lặng lùa chân trên cỏ, chậm chạp tiến về phía bờ suối.Chỉ đến khi Lọ Nồi dừng lại, buồn bã soi mặt xuống dòng nước, thằng c* mới ngờ ngợ hiểu ra. Chắc thằng nhóc này vừa bị nàng heo kia chê xấu trai!Lọ Nồi biết chủ nó đang quan sát nó từ phía sau nhưng nó lờ đi.Nó đứng bất động như một con heo bằng gỗ, âu sầu nhìn bóng nó dưới suối, cố bới ra một chi tiết đẹp đẽ nhưng nó chẳng thấy gì ngoài vết đen “thấy bẩn bẩn”, càng ngắm lại càng thấy bẩn.“Nàng không ưa mình là phải rồi! Chính mình còn muốn liệng đá vào mặt mình nữa là!”. Lọ Nồi cay đắng nhủ thầm.Đột ngột nó rên lên:- Gố gồ… gồ un… ủn gô… ô… ô… ô…Hẳn nhiên chuỗi âm thanh của con heo con chả có nghĩa gì. Nó chỉ là tiếng th* d*c, là nỗi tuyệt vọng vẫy đạp trong lồng ngực tìm cách thoát ra.Thằng c* vẫn im lìm đằng sau thằng Lọ Nồi từ nãy đến giờ. Nó tôn trọng nỗi buồn của chú heo con. Nó muốn vỗ về chú heo nhưng chẳng biết nói gì.Chỉ đến khi thằng Lọ Nồi buông ra những tiếng thở than, nó mới tặc lưỡi lầm bầm:- Thế là… tình ta… vỡ tan… n… n… n…Thằng c* dịch câu nói của con heo con hay tự dịch lòng mình, chỉ có trời (và các bạn đang đọc cuốn sách này) mới biết!