1 Vào lúc mười giờ sáng một ngày mùa hè, bà Hai Nhành băng qua con đường đất men theo lũy tre làng xanh mướt để tới nhà bà Đỏ theo lời hẹn. Mặt trời lúc này đã lên ngang ngọn tre, những tia nắng đã nhảy múa trong không trung nhưng gấu quần bà Hai Nhành vẫn ướt đẫm vì quẹt không ngừng vào các ngọn cỏ chưa tan hết sương đêm mai phục dọc đường làng. Trông bà giống như người vừa lội suối. Hai tháng trước, cô gà Mái Hoa ấp nở mười chú gà con, nay đã sắp thành gà choai, và bà Đỏ đồng ý bán cho bà Hai Nhành toàn bộ lứa gà. Đó là lý do bà Hai Nhành có mặt ở đây - nơi câu chuyện này sắp sửa diễn ra. Lúc mười giờ mười lăm phút, khi bà Đỏ dẫn bà Hai Nhành ra vườn thì chiếc chuồng tre cạnh chái bếp cửa đã mở toang và bên trong không còn một con gà nào. Thế là hai bà đi lùng sục trong vườn cải, lội qua vườn cà, chui dưới giàn su su và giàn đậu que. Hai bà đi lòng vòng, đầu váng mắt hoa do tai ngập trong tiếng ong bay và do cứ phải dán mắt vào những chiếc lá nhấp nháy nắng sáng ở khắp nơi. Đến khi…
Chương 28
Chúc Một Ngày Tốt LànhTác giả: Nguyễn Nhật ÁnhTruyện Điền Văn1 Vào lúc mười giờ sáng một ngày mùa hè, bà Hai Nhành băng qua con đường đất men theo lũy tre làng xanh mướt để tới nhà bà Đỏ theo lời hẹn. Mặt trời lúc này đã lên ngang ngọn tre, những tia nắng đã nhảy múa trong không trung nhưng gấu quần bà Hai Nhành vẫn ướt đẫm vì quẹt không ngừng vào các ngọn cỏ chưa tan hết sương đêm mai phục dọc đường làng. Trông bà giống như người vừa lội suối. Hai tháng trước, cô gà Mái Hoa ấp nở mười chú gà con, nay đã sắp thành gà choai, và bà Đỏ đồng ý bán cho bà Hai Nhành toàn bộ lứa gà. Đó là lý do bà Hai Nhành có mặt ở đây - nơi câu chuyện này sắp sửa diễn ra. Lúc mười giờ mười lăm phút, khi bà Đỏ dẫn bà Hai Nhành ra vườn thì chiếc chuồng tre cạnh chái bếp cửa đã mở toang và bên trong không còn một con gà nào. Thế là hai bà đi lùng sục trong vườn cải, lội qua vườn cà, chui dưới giàn su su và giàn đậu que. Hai bà đi lòng vòng, đầu váng mắt hoa do tai ngập trong tiếng ong bay và do cứ phải dán mắt vào những chiếc lá nhấp nháy nắng sáng ở khắp nơi. Đến khi… 34Thằng Mõm Ngắn là đứa đầu tiên phát hiện ra hành tung của Lọ Nồi.Mõm Ngắn từ khi được sinh ra đã quen ngủ ngày. Ban đêm nó tỉnh như sáo. Ngay từ cú húc đầu tiên của Lọ Nồi vào cọc rào, Mõm Ngắn đã biết. Nó chỉ không biết sư phụ nó chuồn ra ngoài làm gì vào lúc đêm hôm khuya khoắt như thế này nhưng nó không dám hỏi, cũng không dám tự tiện bám theo.Nó lần mò về phía bụi chuối ở góc vườn, nơi thằng Đuôi Xoăn đang nằm.- Thầy ơi, thầy! – Nó rụt rè kêu lên.Đuôi Xoăn đang buồn ngủ, biết thằng Mõm Ngắn gọi mình nhưng nó vờ như không nghe thấy.- Thầy ơi!Mõm Ngắn lại kêu, cao giọng hơn một chút.Thằng Đuôi Xoăn tiếp tục làm thinh, cũng chẳng nhúc nhích, như thể thỉnh thoảng nó vẫn điếc đột xuất.Chú cún l**m mép, khụt khịt mũi, rồi lại l**m mép, vẻ phân vân. Chuyện khác thì nó không dám làm kinh động thầy nó, nhưng chuyện này thì lạ lùng quá. Nó ngước mắt nhìn lên bầu trời sao, ngần ngừ một lát rồi quyết định thử kêu thật to.Mõm Ngắn chẳng lạ gì tính khí cộc cằn của Đuôi Xoăn. Vì thế nó cố tìm mẫu câu lịch sự nhất để nhỡ Đuôi Xoăn có bực mình nó cũng có cách chống chế.Nó kề mõm vào sát tai Đuôi Xoăn, gân cổ hét lớn – rất giống cách ca sĩ vẫn dùng để thử mi-cờ-rô:- Un gô gô!Thằng Đuôi Xoăn tất nhiên biết rõ tên đệ tử đang lảng vảng bên cạnh tìm cách đánh thức mình nhưng nó không nghĩ thằng này lại làm trò điên điên như thế.Đuôi Xoăn có cảm giác trời đang sập xuống đầu. Tai ù như xay thóc, nó nhảy bắn một phát lên không.- “Chúc ngủ ngon” cái đầu mày!Đuôi Xoăn giận dữ mắng khi đang lơ lửng trên không. Và khi rớt xuống đất thì không còn là mắng nữa. Nó giơ chân trước đạp lên đầu thằng cún thật mạnh, giọng bốc khói:- Mày điên hả, thằng kia?Mõm Ngắn sợ hãi thụt lui một bước để phòng cú đánh thứ hai.- Dạ, em… em… chúc thầy ngủ ngon mà. – Nó đưa chân xoa đầu, ấp úng thanh minh.Đuôi Xoăn thở phì phì:- Ta đang ngủ ngon mà chúc ngủ ngon cái con khỉ gì! Trò làm ta mất ngủ thì có! Thật tức chết với thằng cún này!Đuôi Xoăn không biết mình rơi vào bẫy của tên đệ tử. Khi Mõm Ngắn thấp giọng nói cho nó biết thằng Lọ Nồi đã chuồn ra khỏi khu vườn và đang đi lang thang bên ngoài đồng cỏ thì Đuôi Xoăn há hốc mõm, cơn giận thình lình trôi tuột đâu mất:- Trò nói thật không đó?- Chính mắt em trông thấy mà.Một phút sau, hai thầy trò đã ở cạnh chân rào.Đuôi Xoăn nhìn chiếc cọc nằm lăn lóc trên cỏ, ngơ ngác:- Lọ Nồi ra ngoài giờ này làm gì nhỉ?
34
Thằng Mõm Ngắn là đứa đầu tiên phát hiện ra hành tung của Lọ Nồi.
Mõm Ngắn từ khi được sinh ra đã quen ngủ ngày. Ban đêm nó tỉnh như sáo. Ngay từ cú húc đầu tiên của Lọ Nồi vào cọc rào, Mõm Ngắn đã biết. Nó chỉ không biết sư phụ nó chuồn ra ngoài làm gì vào lúc đêm hôm khuya khoắt như thế này nhưng nó không dám hỏi, cũng không dám tự tiện bám theo.
Nó lần mò về phía bụi chuối ở góc vườn, nơi thằng Đuôi Xoăn đang nằm.
- Thầy ơi, thầy! – Nó rụt rè kêu lên.
Đuôi Xoăn đang buồn ngủ, biết thằng Mõm Ngắn gọi mình nhưng nó vờ như không nghe thấy.
- Thầy ơi!
Mõm Ngắn lại kêu, cao giọng hơn một chút.
Thằng Đuôi Xoăn tiếp tục làm thinh, cũng chẳng nhúc nhích, như thể thỉnh thoảng nó vẫn điếc đột xuất.
Chú cún l**m mép, khụt khịt mũi, rồi lại l**m mép, vẻ phân vân. Chuyện khác thì nó không dám làm kinh động thầy nó, nhưng chuyện này thì lạ lùng quá. Nó ngước mắt nhìn lên bầu trời sao, ngần ngừ một lát rồi quyết định thử kêu thật to.
Mõm Ngắn chẳng lạ gì tính khí cộc cằn của Đuôi Xoăn. Vì thế nó cố tìm mẫu câu lịch sự nhất để nhỡ Đuôi Xoăn có bực mình nó cũng có cách chống chế.
Nó kề mõm vào sát tai Đuôi Xoăn, gân cổ hét lớn – rất giống cách ca sĩ vẫn dùng để thử mi-cờ-rô:
- Un gô gô!
Thằng Đuôi Xoăn tất nhiên biết rõ tên đệ tử đang lảng vảng bên cạnh tìm cách đánh thức mình nhưng nó không nghĩ thằng này lại làm trò điên điên như thế.
Đuôi Xoăn có cảm giác trời đang sập xuống đầu. Tai ù như xay thóc, nó nhảy bắn một phát lên không.
- “Chúc ngủ ngon” cái đầu mày!
Đuôi Xoăn giận dữ mắng khi đang lơ lửng trên không. Và khi rớt xuống đất thì không còn là mắng nữa. Nó giơ chân trước đạp lên đầu thằng cún thật mạnh, giọng bốc khói:
- Mày điên hả, thằng kia?
Mõm Ngắn sợ hãi thụt lui một bước để phòng cú đánh thứ hai.
- Dạ, em… em… chúc thầy ngủ ngon mà. – Nó đưa chân xoa đầu, ấp úng thanh minh.
Đuôi Xoăn thở phì phì:
- Ta đang ngủ ngon mà chúc ngủ ngon cái con khỉ gì! Trò làm ta mất ngủ thì có! Thật tức chết với thằng cún này!
Đuôi Xoăn không biết mình rơi vào bẫy của tên đệ tử. Khi Mõm Ngắn thấp giọng nói cho nó biết thằng Lọ Nồi đã chuồn ra khỏi khu vườn và đang đi lang thang bên ngoài đồng cỏ thì Đuôi Xoăn há hốc mõm, cơn giận thình lình trôi tuột đâu mất:
- Trò nói thật không đó?
- Chính mắt em trông thấy mà.
Một phút sau, hai thầy trò đã ở cạnh chân rào.
Đuôi Xoăn nhìn chiếc cọc nằm lăn lóc trên cỏ, ngơ ngác:
- Lọ Nồi ra ngoài giờ này làm gì nhỉ?
Chúc Một Ngày Tốt LànhTác giả: Nguyễn Nhật ÁnhTruyện Điền Văn1 Vào lúc mười giờ sáng một ngày mùa hè, bà Hai Nhành băng qua con đường đất men theo lũy tre làng xanh mướt để tới nhà bà Đỏ theo lời hẹn. Mặt trời lúc này đã lên ngang ngọn tre, những tia nắng đã nhảy múa trong không trung nhưng gấu quần bà Hai Nhành vẫn ướt đẫm vì quẹt không ngừng vào các ngọn cỏ chưa tan hết sương đêm mai phục dọc đường làng. Trông bà giống như người vừa lội suối. Hai tháng trước, cô gà Mái Hoa ấp nở mười chú gà con, nay đã sắp thành gà choai, và bà Đỏ đồng ý bán cho bà Hai Nhành toàn bộ lứa gà. Đó là lý do bà Hai Nhành có mặt ở đây - nơi câu chuyện này sắp sửa diễn ra. Lúc mười giờ mười lăm phút, khi bà Đỏ dẫn bà Hai Nhành ra vườn thì chiếc chuồng tre cạnh chái bếp cửa đã mở toang và bên trong không còn một con gà nào. Thế là hai bà đi lùng sục trong vườn cải, lội qua vườn cà, chui dưới giàn su su và giàn đậu que. Hai bà đi lòng vòng, đầu váng mắt hoa do tai ngập trong tiếng ong bay và do cứ phải dán mắt vào những chiếc lá nhấp nháy nắng sáng ở khắp nơi. Đến khi… 34Thằng Mõm Ngắn là đứa đầu tiên phát hiện ra hành tung của Lọ Nồi.Mõm Ngắn từ khi được sinh ra đã quen ngủ ngày. Ban đêm nó tỉnh như sáo. Ngay từ cú húc đầu tiên của Lọ Nồi vào cọc rào, Mõm Ngắn đã biết. Nó chỉ không biết sư phụ nó chuồn ra ngoài làm gì vào lúc đêm hôm khuya khoắt như thế này nhưng nó không dám hỏi, cũng không dám tự tiện bám theo.Nó lần mò về phía bụi chuối ở góc vườn, nơi thằng Đuôi Xoăn đang nằm.- Thầy ơi, thầy! – Nó rụt rè kêu lên.Đuôi Xoăn đang buồn ngủ, biết thằng Mõm Ngắn gọi mình nhưng nó vờ như không nghe thấy.- Thầy ơi!Mõm Ngắn lại kêu, cao giọng hơn một chút.Thằng Đuôi Xoăn tiếp tục làm thinh, cũng chẳng nhúc nhích, như thể thỉnh thoảng nó vẫn điếc đột xuất.Chú cún l**m mép, khụt khịt mũi, rồi lại l**m mép, vẻ phân vân. Chuyện khác thì nó không dám làm kinh động thầy nó, nhưng chuyện này thì lạ lùng quá. Nó ngước mắt nhìn lên bầu trời sao, ngần ngừ một lát rồi quyết định thử kêu thật to.Mõm Ngắn chẳng lạ gì tính khí cộc cằn của Đuôi Xoăn. Vì thế nó cố tìm mẫu câu lịch sự nhất để nhỡ Đuôi Xoăn có bực mình nó cũng có cách chống chế.Nó kề mõm vào sát tai Đuôi Xoăn, gân cổ hét lớn – rất giống cách ca sĩ vẫn dùng để thử mi-cờ-rô:- Un gô gô!Thằng Đuôi Xoăn tất nhiên biết rõ tên đệ tử đang lảng vảng bên cạnh tìm cách đánh thức mình nhưng nó không nghĩ thằng này lại làm trò điên điên như thế.Đuôi Xoăn có cảm giác trời đang sập xuống đầu. Tai ù như xay thóc, nó nhảy bắn một phát lên không.- “Chúc ngủ ngon” cái đầu mày!Đuôi Xoăn giận dữ mắng khi đang lơ lửng trên không. Và khi rớt xuống đất thì không còn là mắng nữa. Nó giơ chân trước đạp lên đầu thằng cún thật mạnh, giọng bốc khói:- Mày điên hả, thằng kia?Mõm Ngắn sợ hãi thụt lui một bước để phòng cú đánh thứ hai.- Dạ, em… em… chúc thầy ngủ ngon mà. – Nó đưa chân xoa đầu, ấp úng thanh minh.Đuôi Xoăn thở phì phì:- Ta đang ngủ ngon mà chúc ngủ ngon cái con khỉ gì! Trò làm ta mất ngủ thì có! Thật tức chết với thằng cún này!Đuôi Xoăn không biết mình rơi vào bẫy của tên đệ tử. Khi Mõm Ngắn thấp giọng nói cho nó biết thằng Lọ Nồi đã chuồn ra khỏi khu vườn và đang đi lang thang bên ngoài đồng cỏ thì Đuôi Xoăn há hốc mõm, cơn giận thình lình trôi tuột đâu mất:- Trò nói thật không đó?- Chính mắt em trông thấy mà.Một phút sau, hai thầy trò đã ở cạnh chân rào.Đuôi Xoăn nhìn chiếc cọc nằm lăn lóc trên cỏ, ngơ ngác:- Lọ Nồi ra ngoài giờ này làm gì nhỉ?