ánh mặt trời hình như không phù hợp với cái tên Tiêu Vũ Nhu, không những thế, cái tên này còn không phù hợp với cô gái này, cô thích nhất là cảm giác ấm áp dễ chịu, bởi vì từ nhỏ cô đã chịu đủ lạnh lùng rồi. Bây giờ là mùa hè, ngửa đầu thấy được cây cối ven đường, tia nắng xuyên qua tán lá xanh, có chút chói mắt. Loại cảnh sắc này, lấy thành thích về văn học của Vũ Nhu có thể dùng 100 loại phương thức để miêu tả, nhưng mà cô lại cảm thấy phương thức nào cũng kém hai chữ "Thanh xuân". Cha của Tiêu Vũ nhu —— Tiêu Kiến Hoa, là ông chủ một công ty máy tính. Mẹ —— Ôn Uyển, là một hoạ sĩ. Vì cha cũng không yêu cầu cô học buôn bán, mẹ cô cũng không nghiêm khắc về việc học tập, không khuyên cô nhiều, mà để cho cô tự mình học tập, thực nghiệm, vì vậy cô có thể tận tình phát triển thiên phú về mảng văn học. Mà cô cũng không phụ kỳ vọng, năm 17 tuổi, trúng tuyển vào khoa văn trường đại học T. Thừa dịp ngày nghỉ, cô quyết định đến trường T quan sát. Đi tới cửa trường T, Vũ Nhu quan sát trường đại…
Chương 11: Kết thúc
Âm Mưu Của Tổng Giám ĐốcTác giả: Mai tửTruyện Ngôn Tìnhánh mặt trời hình như không phù hợp với cái tên Tiêu Vũ Nhu, không những thế, cái tên này còn không phù hợp với cô gái này, cô thích nhất là cảm giác ấm áp dễ chịu, bởi vì từ nhỏ cô đã chịu đủ lạnh lùng rồi. Bây giờ là mùa hè, ngửa đầu thấy được cây cối ven đường, tia nắng xuyên qua tán lá xanh, có chút chói mắt. Loại cảnh sắc này, lấy thành thích về văn học của Vũ Nhu có thể dùng 100 loại phương thức để miêu tả, nhưng mà cô lại cảm thấy phương thức nào cũng kém hai chữ "Thanh xuân". Cha của Tiêu Vũ nhu —— Tiêu Kiến Hoa, là ông chủ một công ty máy tính. Mẹ —— Ôn Uyển, là một hoạ sĩ. Vì cha cũng không yêu cầu cô học buôn bán, mẹ cô cũng không nghiêm khắc về việc học tập, không khuyên cô nhiều, mà để cho cô tự mình học tập, thực nghiệm, vì vậy cô có thể tận tình phát triển thiên phú về mảng văn học. Mà cô cũng không phụ kỳ vọng, năm 17 tuổi, trúng tuyển vào khoa văn trường đại học T. Thừa dịp ngày nghỉ, cô quyết định đến trường T quan sát. Đi tới cửa trường T, Vũ Nhu quan sát trường đại… "Triển Khiết Vân!" Trong lòng Tiêu Vũ Nhu lại hiện lên cảnh thất bại khi ở Mĩ vì anh em họ Triển."Em. . . . . ." Triển Khiết Vân nói thầm nho nhỏ, lo lắng kéo kéo bộ váy mới vừa rồi không cẩn thận làm hỏng, "Em vá lại là tốt. . . . . ."Vũ Nhu thấy thế, vội vàng đoạt lấy bộ váy trắng muốt, chỉ sợ trải qua tay của con bé kia, mấy phút sau, bộ váy sẽ biến thành một đống vải rách."Không cần!" Cô nhìn cái cổ áo lúc trước chỉ cần cắt nhẹ một cái là thành cổ vòm, bị Triển Khiết Vân "Nhẹ nhàng một cái" biến thành một nét thẳng đến trước ngực. Nghĩ thầm, không biết mặc vào sẽ lộ ra bao cảnh ‘trả nhỏ cấm nhìn’.Cửa phòng cô dâu dùng để nghỉ ngơi mở ra, Úy Dương muốn vào, lại bị Hải Lan ngăn lại."Không được! Trước hôn lễ, chú rễ tại không được gặp cô dâu!"Úy Dương dịu dàng nhìn Vũ Nhu nói: "Anh nhớ em."Vẻ mặt Triển Khiết Vân sùng bái nhìn Úy Dương cao lớn đẹp trai ."Thật đẹp trai! Đúng là bạch mã hoàng tử.""Được rồi, được rồi." Hải Lan bất đắc dĩ nói "Mấy phút thôi nhé!" Nói xong kéo Triển Khiết Vân vẫn còn nằm mộng đi ra khỏi phòng nghỉ của cô dâu."Dương, làm sao bây giờ?" Tiêu Vũ Nhu nâng bộ váy cưới lên để Úy Dương nhìn."Ha ha, sức mạnh của Triển Khiết Vân thật là không nhỏ, đây chính là bộ váy đặc biệt đặt ở Pháp, chỉ có một chiếc, muốn đổi cũng không được."Úy Dương đưa tay ôm lấy eo nhỏ của Tiêu Vũ Nhu, thấy cô chỉ mặc áo lót, trộm hôn lên ngực "Nhưng mà anh thích."Mặt Tiêu Vũ Nhu đỏ lên, đấm nhẹ bờ vai anh, lên án nói:"Anh kìa!"Úy Dương không nói lời nào, chỉ là cười, vùi mặt ở trước ngực cô.Tiêu Vũ Nhu cũng nhẹ nhàng ôm lấy thân thể anh, say mê hơi thở phái nam.A. . . . . . Tình yêu rốt cuộc hạnh phúc. . . . . . Hạnh phúc, thật sự đã tới. . . . . .HẾT.
"Triển Khiết Vân!" Trong lòng Tiêu Vũ Nhu lại hiện lên cảnh thất bại khi ở Mĩ vì anh em họ Triển.
"Em. . . . . ." Triển Khiết Vân nói thầm nho nhỏ, lo lắng kéo kéo bộ váy mới vừa rồi không cẩn thận làm hỏng, "Em vá lại là tốt. . . . . ."
Vũ Nhu thấy thế, vội vàng đoạt lấy bộ váy trắng muốt, chỉ sợ trải qua tay của con bé kia, mấy phút sau, bộ váy sẽ biến thành một đống vải rách.
"Không cần!" Cô nhìn cái cổ áo lúc trước chỉ cần cắt nhẹ một cái là thành cổ vòm, bị Triển Khiết Vân "Nhẹ nhàng một cái" biến thành một nét thẳng đến trước ngực. Nghĩ thầm, không biết mặc vào sẽ lộ ra bao cảnh ‘trả nhỏ cấm nhìn’.
Cửa phòng cô dâu dùng để nghỉ ngơi mở ra, Úy Dương muốn vào, lại bị Hải Lan ngăn lại.
"Không được! Trước hôn lễ, chú rễ tại không được gặp cô dâu!"
Úy Dương dịu dàng nhìn Vũ Nhu nói: "Anh nhớ em."
Vẻ mặt Triển Khiết Vân sùng bái nhìn Úy Dương cao lớn đẹp trai .
"Thật đẹp trai! Đúng là bạch mã hoàng tử."
"Được rồi, được rồi." Hải Lan bất đắc dĩ nói "Mấy phút thôi nhé!" Nói xong kéo Triển Khiết Vân vẫn còn nằm mộng đi ra khỏi phòng nghỉ của cô dâu.
"Dương, làm sao bây giờ?" Tiêu Vũ Nhu nâng bộ váy cưới lên để Úy Dương nhìn.
"Ha ha, sức mạnh của Triển Khiết Vân thật là không nhỏ, đây chính là bộ váy đặc biệt đặt ở Pháp, chỉ có một chiếc, muốn đổi cũng không được."
Úy Dương đưa tay ôm lấy eo nhỏ của Tiêu Vũ Nhu, thấy cô chỉ mặc áo lót, trộm hôn lên ngực "Nhưng mà anh thích."
Mặt Tiêu Vũ Nhu đỏ lên, đấm nhẹ bờ vai anh, lên án nói:
"Anh kìa!"
Úy Dương không nói lời nào, chỉ là cười, vùi mặt ở trước ngực cô.
Tiêu Vũ Nhu cũng nhẹ nhàng ôm lấy thân thể anh, say mê hơi thở phái nam.
A. . . . . . Tình yêu rốt cuộc hạnh phúc. . . . . . Hạnh phúc, thật sự đã tới. . . . . .
HẾT.
Âm Mưu Của Tổng Giám ĐốcTác giả: Mai tửTruyện Ngôn Tìnhánh mặt trời hình như không phù hợp với cái tên Tiêu Vũ Nhu, không những thế, cái tên này còn không phù hợp với cô gái này, cô thích nhất là cảm giác ấm áp dễ chịu, bởi vì từ nhỏ cô đã chịu đủ lạnh lùng rồi. Bây giờ là mùa hè, ngửa đầu thấy được cây cối ven đường, tia nắng xuyên qua tán lá xanh, có chút chói mắt. Loại cảnh sắc này, lấy thành thích về văn học của Vũ Nhu có thể dùng 100 loại phương thức để miêu tả, nhưng mà cô lại cảm thấy phương thức nào cũng kém hai chữ "Thanh xuân". Cha của Tiêu Vũ nhu —— Tiêu Kiến Hoa, là ông chủ một công ty máy tính. Mẹ —— Ôn Uyển, là một hoạ sĩ. Vì cha cũng không yêu cầu cô học buôn bán, mẹ cô cũng không nghiêm khắc về việc học tập, không khuyên cô nhiều, mà để cho cô tự mình học tập, thực nghiệm, vì vậy cô có thể tận tình phát triển thiên phú về mảng văn học. Mà cô cũng không phụ kỳ vọng, năm 17 tuổi, trúng tuyển vào khoa văn trường đại học T. Thừa dịp ngày nghỉ, cô quyết định đến trường T quan sát. Đi tới cửa trường T, Vũ Nhu quan sát trường đại… "Triển Khiết Vân!" Trong lòng Tiêu Vũ Nhu lại hiện lên cảnh thất bại khi ở Mĩ vì anh em họ Triển."Em. . . . . ." Triển Khiết Vân nói thầm nho nhỏ, lo lắng kéo kéo bộ váy mới vừa rồi không cẩn thận làm hỏng, "Em vá lại là tốt. . . . . ."Vũ Nhu thấy thế, vội vàng đoạt lấy bộ váy trắng muốt, chỉ sợ trải qua tay của con bé kia, mấy phút sau, bộ váy sẽ biến thành một đống vải rách."Không cần!" Cô nhìn cái cổ áo lúc trước chỉ cần cắt nhẹ một cái là thành cổ vòm, bị Triển Khiết Vân "Nhẹ nhàng một cái" biến thành một nét thẳng đến trước ngực. Nghĩ thầm, không biết mặc vào sẽ lộ ra bao cảnh ‘trả nhỏ cấm nhìn’.Cửa phòng cô dâu dùng để nghỉ ngơi mở ra, Úy Dương muốn vào, lại bị Hải Lan ngăn lại."Không được! Trước hôn lễ, chú rễ tại không được gặp cô dâu!"Úy Dương dịu dàng nhìn Vũ Nhu nói: "Anh nhớ em."Vẻ mặt Triển Khiết Vân sùng bái nhìn Úy Dương cao lớn đẹp trai ."Thật đẹp trai! Đúng là bạch mã hoàng tử.""Được rồi, được rồi." Hải Lan bất đắc dĩ nói "Mấy phút thôi nhé!" Nói xong kéo Triển Khiết Vân vẫn còn nằm mộng đi ra khỏi phòng nghỉ của cô dâu."Dương, làm sao bây giờ?" Tiêu Vũ Nhu nâng bộ váy cưới lên để Úy Dương nhìn."Ha ha, sức mạnh của Triển Khiết Vân thật là không nhỏ, đây chính là bộ váy đặc biệt đặt ở Pháp, chỉ có một chiếc, muốn đổi cũng không được."Úy Dương đưa tay ôm lấy eo nhỏ của Tiêu Vũ Nhu, thấy cô chỉ mặc áo lót, trộm hôn lên ngực "Nhưng mà anh thích."Mặt Tiêu Vũ Nhu đỏ lên, đấm nhẹ bờ vai anh, lên án nói:"Anh kìa!"Úy Dương không nói lời nào, chỉ là cười, vùi mặt ở trước ngực cô.Tiêu Vũ Nhu cũng nhẹ nhàng ôm lấy thân thể anh, say mê hơi thở phái nam.A. . . . . . Tình yêu rốt cuộc hạnh phúc. . . . . . Hạnh phúc, thật sự đã tới. . . . . .HẾT.