Những vì sao dày đặc bên ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ. Diệp Băng đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài. “Diệp tiểu thư, cô ở trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?” Lăng Tranh chính là luôn dịu dàng như vậy! “Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi. Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.” Đỡ á? Vết thương của cô rất nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được. “Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu…
Chương 6: Ba tháng nghỉ ngơi đầy rắc rối (2)
Bảo Bối, Chạy Không Thoát Đâu!Tác giả: Nữ Lam Thiên BăngTruyện Ngôn TìnhNhững vì sao dày đặc bên ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ. Diệp Băng đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài. “Diệp tiểu thư, cô ở trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?” Lăng Tranh chính là luôn dịu dàng như vậy! “Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi. Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.” Đỡ á? Vết thương của cô rất nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được. “Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu… Trời ạ! Cô ấy không mặc mấy cái thứ màu mè này đâu" Anh chàng nào đó trông vô cùng điển trai nhìn chiếc váy trong tay nhà thiết kế, bực tức càu nhàu." mấy người không làm nổi cái gì ra hồn à?"" Dáng tiểu thư rất đẹp, mặc bộ đồ này nhất định hợp... Có lẽ... có lẽ nên để tiểu thư thử xem sao." Cô gái đứng trước chàng trai e ấp nói từng từ một. Mà ánh mắt của cô ta cứ như muốn nói " Anh rất đẹp, chúng ta rất hợp. Có lẽ anh đã thích người đẹp như em."" Cô nghĩ mấy thứ này... thôi bỏ đi, mau gọi quản lý của cô đến đây."Cô gái cũng k nỡ làm hoàng tử thất vọng liền ba chân bốn cẳng chạy đi tìm quản lý.Chàng trai dường như cũng nhớ ra chuyện gì đó, quay sang nói với quản gia bên cạnh:" Ông ở đây lo nốt mọi việc"Viên quản gia sau khi vâng vâng dạ dạ thì gương mắt nhìn chàng trai đi ra khỏi phòng, miệng mở ta đến mức có thể nhét nguyên cả cái bàn ăn vào. Ai nhìn không kĩ chắc chắn sẽ tưởng ông ta là loài tạp nham giữa ếch và chuồn chuồn
Trời ạ! Cô ấy không mặc mấy cái thứ màu mè này đâu" Anh chàng nào đó trông vô cùng điển trai nhìn chiếc váy trong tay nhà thiết kế, bực tức càu nhàu." mấy người không làm nổi cái gì ra hồn à?"" Dáng tiểu
thư rất đẹp, mặc bộ đồ này nhất định hợp... Có lẽ... có lẽ nên để tiểu
thư thử xem sao." Cô gái đứng trước chàng trai e ấp nói từng từ một. Mà
ánh mắt của cô ta cứ như muốn nói " Anh rất đẹp, chúng ta rất hợp. Có lẽ anh đã thích người đẹp như em."
" Cô nghĩ mấy thứ này... thôi bỏ đi, mau gọi quản lý của cô đến đây."
Cô gái cũng k nỡ làm hoàng tử thất vọng liền ba chân bốn cẳng chạy đi tìm quản lý.
Chàng trai dường như cũng nhớ ra chuyện gì đó, quay sang nói với quản gia bên cạnh:" Ông ở đây lo nốt mọi việc"
Viên quản gia sau khi vâng vâng dạ dạ thì gương mắt nhìn chàng trai đi ra
khỏi phòng, miệng mở ta đến mức có thể nhét nguyên cả cái bàn ăn vào. Ai nhìn không kĩ chắc chắn sẽ tưởng ông ta là loài tạp nham giữa ếch và
chuồn chuồn
Bảo Bối, Chạy Không Thoát Đâu!Tác giả: Nữ Lam Thiên BăngTruyện Ngôn TìnhNhững vì sao dày đặc bên ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ. Diệp Băng đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài. “Diệp tiểu thư, cô ở trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?” Lăng Tranh chính là luôn dịu dàng như vậy! “Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi. Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.” Đỡ á? Vết thương của cô rất nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được. “Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu… Trời ạ! Cô ấy không mặc mấy cái thứ màu mè này đâu" Anh chàng nào đó trông vô cùng điển trai nhìn chiếc váy trong tay nhà thiết kế, bực tức càu nhàu." mấy người không làm nổi cái gì ra hồn à?"" Dáng tiểu thư rất đẹp, mặc bộ đồ này nhất định hợp... Có lẽ... có lẽ nên để tiểu thư thử xem sao." Cô gái đứng trước chàng trai e ấp nói từng từ một. Mà ánh mắt của cô ta cứ như muốn nói " Anh rất đẹp, chúng ta rất hợp. Có lẽ anh đã thích người đẹp như em."" Cô nghĩ mấy thứ này... thôi bỏ đi, mau gọi quản lý của cô đến đây."Cô gái cũng k nỡ làm hoàng tử thất vọng liền ba chân bốn cẳng chạy đi tìm quản lý.Chàng trai dường như cũng nhớ ra chuyện gì đó, quay sang nói với quản gia bên cạnh:" Ông ở đây lo nốt mọi việc"Viên quản gia sau khi vâng vâng dạ dạ thì gương mắt nhìn chàng trai đi ra khỏi phòng, miệng mở ta đến mức có thể nhét nguyên cả cái bàn ăn vào. Ai nhìn không kĩ chắc chắn sẽ tưởng ông ta là loài tạp nham giữa ếch và chuồn chuồn