Những vì sao dày đặc bên ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ. Diệp Băng đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài. “Diệp tiểu thư, cô ở trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?” Lăng Tranh chính là luôn dịu dàng như vậy! “Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi. Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.” Đỡ á? Vết thương của cô rất nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được. “Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu…
Chương 12: Bữa tiệc của ngài bá tước
Bảo Bối, Chạy Không Thoát Đâu!Tác giả: Nữ Lam Thiên BăngTruyện Ngôn TìnhNhững vì sao dày đặc bên ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ. Diệp Băng đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài. “Diệp tiểu thư, cô ở trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?” Lăng Tranh chính là luôn dịu dàng như vậy! “Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi. Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.” Đỡ á? Vết thương của cô rất nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được. “Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu… Diệp Băng ngồi trong phòng thay đồ tán đủ truyện trên trời dưới đất với mấy cô bạn cũ trong khi Nicolas và Hình Thiên mệt mỏi chọn nhạc và phong cách trang trí.“A, này Tiểu Băng Băng, cậu với nguyên soái thế nào rồi? Có phải rất hạnh phúc không?” Trần Man Lanh cười hì hì nhìn Diêp Băng đang cố nhét hết bánh kem vào miệng. “Xem cậu kìa! Lúc nào cứ như mèo con chết đói!”“Chết đói á? Lúc nào chẳng thế! Chơi với tớ từ hồi còn quấn tã mà Lanh Lanh còn không biết à?”“Từ hồi quấn áo chứ!” Trần Man Lanh tỏ ra bất mãn. “Hồi đấy bọn mình có quấn tã bao giờ đâu!”“A, nhớ rồi! Lanh Lanh đâu có quấn tã!” Diệp Băng cũng cười hì hì khó đoán. “Lanh lanh hay gặm tã quá nên bác gái không dám quấn tã cho Lanh Lanh nữa.”“Này, Tiểu Băng Băng… còn hơn cậu ăn chăn của tớ đấy!”“Tớ tưởng nó là bánh bao chứ bộ! Nếu có bánh bao nhân thịt Lanh Lanh chắc là dai lắm đây”“Này, đầu heo kia, ý gì đây? Cậu dám nói tớ là nhân bánh bao hả?”“Đâu có!” Diệp Băng nghịch ngợm nhảy trên chiếc ghế sofa màu đen thẫm. ‘Làm gì có thứ nhân bánh nào giữ như lanh lanh chứ!”Man Lanh, cô phải bình tĩnh, không thể để con bạn chết băm chết vằm này phá hoại sự dịu dàng của cô được.“Này, hai người định phá nhà tôi hả?” Nicolas đứng ngoài cuối cùng cũng không chịu nôi nữa mà phá cửa xông vào.“Ngài bá tước, cửa không có khóa, ngài phá nó làm chi?” Diệp Băng gương đôi mắt long lanh nhìn về phái cái cửa. “Em cửa ơi…vĩnh biệt em!”“Bà cô, định chọc tôi tức chết hả?”“Nicolas thật thông minh!” Trần Man Lanh cũng nhí nhảnh xem vào.“Hình thiên, tôi chịu thua vợ chồng nhà cậu. Rồi đấy, làm ơn bảo vợ thân yêu của cậu tha cho tôi đi.”Hình thiên bỗng bước đến bên Diệp Băng, yên lặng mỉm cười và….“Má ơi! Cứu con với…!”P/S: Các bạn xem lịch đăng ở thông tin nha. Chap và hình là quà tặng đặc biệt dành cho các bạn đã ủng hộ mình thời gian qua. Cảm ơn các bạn rất nhiều nhé! (mình còn phải học hỏi nhiều. mong các bạn cho ý kiến thêm.)
Diệp Băng ngồi trong phòng thay đồ tán đủ truyện trên trời dưới đất với mấy cô bạn cũ trong khi Nicolas và Hình Thiên mệt mỏi chọn nhạc và phong cách trang trí.
“A, này Tiểu Băng Băng, cậu với nguyên soái thế nào rồi? Có phải rất hạnh phúc không?” Trần Man Lanh cười hì hì nhìn Diêp Băng đang cố nhét hết bánh kem vào miệng. “Xem cậu kìa! Lúc nào cứ như mèo con chết đói!”
“Chết đói á? Lúc nào chẳng thế! Chơi với tớ từ hồi còn quấn tã mà Lanh Lanh còn không biết à?”
“Từ hồi quấn áo chứ!” Trần Man Lanh tỏ ra bất mãn. “Hồi đấy bọn mình có quấn tã bao giờ đâu!”
“A, nhớ rồi! Lanh Lanh đâu có quấn tã!” Diệp Băng cũng cười hì hì khó đoán. “Lanh lanh hay gặm tã quá nên bác gái không dám quấn tã cho Lanh Lanh nữa.”
“Này, Tiểu Băng Băng… còn hơn cậu ăn chăn của tớ đấy!”
“Tớ tưởng nó là bánh bao chứ bộ! Nếu có bánh bao nhân thịt Lanh Lanh chắc là dai lắm đây”
“Này, đầu heo kia, ý gì đây? Cậu dám nói tớ là nhân bánh bao hả?”
“Đâu có!” Diệp Băng nghịch ngợm nhảy trên chiếc ghế sofa màu đen thẫm. ‘Làm gì có thứ nhân bánh nào giữ như lanh lanh chứ!”
Man Lanh, cô phải bình tĩnh, không thể để con bạn chết băm chết vằm này phá hoại sự dịu dàng của cô được.
“Này, hai người định phá nhà tôi hả?” Nicolas đứng ngoài cuối cùng cũng không chịu nôi nữa mà phá cửa xông vào.
“Ngài bá tước, cửa không có khóa, ngài phá nó làm chi?” Diệp Băng gương đôi mắt long lanh nhìn về phái cái cửa. “Em cửa ơi…vĩnh biệt em!”
“Bà cô, định chọc tôi tức chết hả?”
“Nicolas thật thông minh!” Trần Man Lanh cũng nhí nhảnh xem vào.
“Hình thiên, tôi chịu thua vợ chồng nhà cậu. Rồi đấy, làm ơn bảo vợ thân yêu của cậu tha cho tôi đi.”
Hình thiên bỗng bước đến bên Diệp Băng, yên lặng mỉm cười và….
“Má ơi! Cứu con với…!”
P/S: Các bạn xem lịch đăng ở thông tin nha. Chap và hình là quà tặng đặc biệt dành cho các bạn đã ủng hộ mình thời gian qua. Cảm ơn các bạn rất nhiều nhé! (mình còn phải học hỏi nhiều. mong các bạn cho ý kiến thêm.)
Bảo Bối, Chạy Không Thoát Đâu!Tác giả: Nữ Lam Thiên BăngTruyện Ngôn TìnhNhững vì sao dày đặc bên ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ. Diệp Băng đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài. “Diệp tiểu thư, cô ở trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?” Lăng Tranh chính là luôn dịu dàng như vậy! “Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi. Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.” Đỡ á? Vết thương của cô rất nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được. “Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu… Diệp Băng ngồi trong phòng thay đồ tán đủ truyện trên trời dưới đất với mấy cô bạn cũ trong khi Nicolas và Hình Thiên mệt mỏi chọn nhạc và phong cách trang trí.“A, này Tiểu Băng Băng, cậu với nguyên soái thế nào rồi? Có phải rất hạnh phúc không?” Trần Man Lanh cười hì hì nhìn Diêp Băng đang cố nhét hết bánh kem vào miệng. “Xem cậu kìa! Lúc nào cứ như mèo con chết đói!”“Chết đói á? Lúc nào chẳng thế! Chơi với tớ từ hồi còn quấn tã mà Lanh Lanh còn không biết à?”“Từ hồi quấn áo chứ!” Trần Man Lanh tỏ ra bất mãn. “Hồi đấy bọn mình có quấn tã bao giờ đâu!”“A, nhớ rồi! Lanh Lanh đâu có quấn tã!” Diệp Băng cũng cười hì hì khó đoán. “Lanh lanh hay gặm tã quá nên bác gái không dám quấn tã cho Lanh Lanh nữa.”“Này, Tiểu Băng Băng… còn hơn cậu ăn chăn của tớ đấy!”“Tớ tưởng nó là bánh bao chứ bộ! Nếu có bánh bao nhân thịt Lanh Lanh chắc là dai lắm đây”“Này, đầu heo kia, ý gì đây? Cậu dám nói tớ là nhân bánh bao hả?”“Đâu có!” Diệp Băng nghịch ngợm nhảy trên chiếc ghế sofa màu đen thẫm. ‘Làm gì có thứ nhân bánh nào giữ như lanh lanh chứ!”Man Lanh, cô phải bình tĩnh, không thể để con bạn chết băm chết vằm này phá hoại sự dịu dàng của cô được.“Này, hai người định phá nhà tôi hả?” Nicolas đứng ngoài cuối cùng cũng không chịu nôi nữa mà phá cửa xông vào.“Ngài bá tước, cửa không có khóa, ngài phá nó làm chi?” Diệp Băng gương đôi mắt long lanh nhìn về phái cái cửa. “Em cửa ơi…vĩnh biệt em!”“Bà cô, định chọc tôi tức chết hả?”“Nicolas thật thông minh!” Trần Man Lanh cũng nhí nhảnh xem vào.“Hình thiên, tôi chịu thua vợ chồng nhà cậu. Rồi đấy, làm ơn bảo vợ thân yêu của cậu tha cho tôi đi.”Hình thiên bỗng bước đến bên Diệp Băng, yên lặng mỉm cười và….“Má ơi! Cứu con với…!”P/S: Các bạn xem lịch đăng ở thông tin nha. Chap và hình là quà tặng đặc biệt dành cho các bạn đã ủng hộ mình thời gian qua. Cảm ơn các bạn rất nhiều nhé! (mình còn phải học hỏi nhiều. mong các bạn cho ý kiến thêm.)