Những vì sao dày đặc bên ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ. Diệp Băng đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài. “Diệp tiểu thư, cô ở trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?” Lăng Tranh chính là luôn dịu dàng như vậy! “Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi. Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.” Đỡ á? Vết thương của cô rất nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được. “Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu…
Chương 18: Anh và tôi (1)
Bảo Bối, Chạy Không Thoát Đâu!Tác giả: Nữ Lam Thiên BăngTruyện Ngôn TìnhNhững vì sao dày đặc bên ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ. Diệp Băng đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài. “Diệp tiểu thư, cô ở trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?” Lăng Tranh chính là luôn dịu dàng như vậy! “Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi. Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.” Đỡ á? Vết thương của cô rất nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được. “Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu… Sau khi Hoãn Nhân “ra đi” được vài ngày, không khí căng thẳng tại biệt thự của Nicolas mới lắng xuống một chút.“Trương Thiệu Hoa, anh hết chịu nổi em rồi!Hạ Lâm Phong bị Trương Thiệu Hoa bám đến không hở một “cái đuôi” bất mãn kêu lên.“Hình Thiên! Mau lên! Tôi đói lắm rồi!”Tình hình là hôm nay bà Dương- đầu bếp của Nicolas được bệnh viện “chiếu cố” cho vào trong nằm nghỉ.“Bà cô, mau bỏ tôi xuống!” Nicolas bị Diệp Băng xách cổ, lôi ra xe, trông vô cùng đáng thương. “Tôi còn chưa xong!”“Ai mà chậm chạp thế chứ? Đến cả Lanh Lanh cũng xong rồi kìa!” Diệp Băng nhìn cậu em họ, miệng khẽ hầm hừ.“Này, ý gì đấy hả?” Trần Man Lanh ngồi trong xe, chỉ thò mỗi cái đầu ra, kêu lên vô cùng tức giận. “Bà đây chậm mấy cũng không bằng ông em họ của ngươi nhá!”“Cái con nhỏ rỗi hơi kia, cô nhanh nhẹn được bằng một phần mười tôi đã tốt!”Diệp Băng chỉ còn biết đứng cười như điên.Nói ra thì cũng hơi mất mặt nhà họ Diệp chứ Nicolas mà chứ “diệp khô, lá cháy” thấy này thì cả họ nhà cô về chầu Diêm Vương sớm.“Đừng lo, Diệp Băng!” Hình Thiên tiến đến bên cạnh cô, nở nụ cười vô cùng gian trá…..Trần Man Lanh và Nicolas bị ném vào cốp sau, tận hưởng khoảng “không gian riêng tư” của hai người.“Thiệu Hoa, cô có muốn đi cùng không?” Diệp Băng quay đầu lại hỏi Trương Thiệu Hoa.Dù gì cô ta cũng là con nhà quyền quý….“Anh Phong a, anh có đi không?”“Thiệu Hoa, anh phải trực!”Trương Thiệu Hoa lại lạnh lùng lờ tít luôn Diệp Băng, chỉ một mực quấn quýt bên Hạ Lâm Phong.“Người ta như thế… đâu có như kẻ nào đó!” hình Thiên ngồi bên cạnh mỉa mai.“Đã xin lỗi rồi mà. Anh thù dai thế?”“Hừm…Đền bù cho tôi!”
Sau khi Hoãn Nhân “ra đi” được vài ngày, không khí căng thẳng tại biệt thự của Nicolas mới lắng xuống một chút.
“Trương Thiệu Hoa, anh hết chịu nổi em rồi!Hạ Lâm Phong bị Trương Thiệu Hoa bám đến không hở một “cái đuôi” bất mãn kêu lên.
“Hình Thiên! Mau lên! Tôi đói lắm rồi!”
Tình hình là hôm nay bà Dương- đầu bếp của Nicolas được bệnh viện “chiếu cố” cho vào trong nằm nghỉ.
“Bà cô, mau bỏ tôi xuống!” Nicolas bị Diệp Băng xách cổ, lôi ra xe, trông vô cùng đáng thương. “Tôi còn chưa xong!”
“Ai mà chậm chạp thế chứ? Đến cả Lanh Lanh cũng xong rồi kìa!” Diệp Băng nhìn cậu em họ, miệng khẽ hầm hừ.
“Này, ý gì đấy hả?” Trần Man Lanh ngồi trong xe, chỉ thò mỗi cái đầu ra, kêu lên vô cùng tức giận. “Bà đây chậm mấy cũng không bằng ông em họ của ngươi nhá!”
“Cái con nhỏ rỗi hơi kia, cô nhanh nhẹn được bằng một phần mười tôi đã tốt!”
Diệp Băng chỉ còn biết đứng cười như điên.
Nói ra thì cũng hơi mất mặt nhà họ Diệp chứ Nicolas mà chứ “diệp khô, lá cháy” thấy này thì cả họ nhà cô về chầu Diêm Vương sớm.
“Đừng lo, Diệp Băng!” Hình Thiên tiến đến bên cạnh cô, nở nụ cười vô cùng gian trá…..
Trần Man Lanh và Nicolas bị ném vào cốp sau, tận hưởng khoảng “không gian riêng tư” của hai người.
“Thiệu Hoa, cô có muốn đi cùng không?” Diệp Băng quay đầu lại hỏi Trương Thiệu Hoa.
Dù gì cô ta cũng là con nhà quyền quý….
“Anh Phong a, anh có đi không?”
“Thiệu Hoa, anh phải trực!”
Trương Thiệu Hoa lại lạnh lùng lờ tít luôn Diệp Băng, chỉ một mực quấn quýt bên Hạ Lâm Phong.
“Người ta như thế… đâu có như kẻ nào đó!” hình Thiên ngồi bên cạnh mỉa mai.
“Đã xin lỗi rồi mà. Anh thù dai thế?”
“Hừm…Đền bù cho tôi!”
Bảo Bối, Chạy Không Thoát Đâu!Tác giả: Nữ Lam Thiên BăngTruyện Ngôn TìnhNhững vì sao dày đặc bên ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ. Diệp Băng đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài. “Diệp tiểu thư, cô ở trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?” Lăng Tranh chính là luôn dịu dàng như vậy! “Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi. Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.” Đỡ á? Vết thương của cô rất nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được. “Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu… Sau khi Hoãn Nhân “ra đi” được vài ngày, không khí căng thẳng tại biệt thự của Nicolas mới lắng xuống một chút.“Trương Thiệu Hoa, anh hết chịu nổi em rồi!Hạ Lâm Phong bị Trương Thiệu Hoa bám đến không hở một “cái đuôi” bất mãn kêu lên.“Hình Thiên! Mau lên! Tôi đói lắm rồi!”Tình hình là hôm nay bà Dương- đầu bếp của Nicolas được bệnh viện “chiếu cố” cho vào trong nằm nghỉ.“Bà cô, mau bỏ tôi xuống!” Nicolas bị Diệp Băng xách cổ, lôi ra xe, trông vô cùng đáng thương. “Tôi còn chưa xong!”“Ai mà chậm chạp thế chứ? Đến cả Lanh Lanh cũng xong rồi kìa!” Diệp Băng nhìn cậu em họ, miệng khẽ hầm hừ.“Này, ý gì đấy hả?” Trần Man Lanh ngồi trong xe, chỉ thò mỗi cái đầu ra, kêu lên vô cùng tức giận. “Bà đây chậm mấy cũng không bằng ông em họ của ngươi nhá!”“Cái con nhỏ rỗi hơi kia, cô nhanh nhẹn được bằng một phần mười tôi đã tốt!”Diệp Băng chỉ còn biết đứng cười như điên.Nói ra thì cũng hơi mất mặt nhà họ Diệp chứ Nicolas mà chứ “diệp khô, lá cháy” thấy này thì cả họ nhà cô về chầu Diêm Vương sớm.“Đừng lo, Diệp Băng!” Hình Thiên tiến đến bên cạnh cô, nở nụ cười vô cùng gian trá…..Trần Man Lanh và Nicolas bị ném vào cốp sau, tận hưởng khoảng “không gian riêng tư” của hai người.“Thiệu Hoa, cô có muốn đi cùng không?” Diệp Băng quay đầu lại hỏi Trương Thiệu Hoa.Dù gì cô ta cũng là con nhà quyền quý….“Anh Phong a, anh có đi không?”“Thiệu Hoa, anh phải trực!”Trương Thiệu Hoa lại lạnh lùng lờ tít luôn Diệp Băng, chỉ một mực quấn quýt bên Hạ Lâm Phong.“Người ta như thế… đâu có như kẻ nào đó!” hình Thiên ngồi bên cạnh mỉa mai.“Đã xin lỗi rồi mà. Anh thù dai thế?”“Hừm…Đền bù cho tôi!”