Những vì sao dày đặc bên ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ. Diệp Băng đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài. “Diệp tiểu thư, cô ở trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?” Lăng Tranh chính là luôn dịu dàng như vậy! “Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi. Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.” Đỡ á? Vết thương của cô rất nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được. “Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu…
Chương 30: Chương ngoại truyện tổng hợp
Bảo Bối, Chạy Không Thoát Đâu!Tác giả: Nữ Lam Thiên BăngTruyện Ngôn TìnhNhững vì sao dày đặc bên ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ. Diệp Băng đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài. “Diệp tiểu thư, cô ở trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?” Lăng Tranh chính là luôn dịu dàng như vậy! “Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi. Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.” Đỡ á? Vết thương của cô rất nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được. “Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu… 1. Hình Thiên và Diệp Băng muốn có baby như thế nào?"Em muốn có một baby cực kì dễ thương, hay cười, là loli (chỉ mấy bé gái nhỏ nhắn, đáng yêu). Nếu là con trai thì là Shota (chỉ mấy bé trai đáng yêu)." Diệp Băng xoa đầu nghĩ ngợi, rất lâu sau mỉm cười trả lời. "Và đặc biệt không được giống như ba nó."Diệp Tư chỉ còn biết ôm bụng cười nhe nhởn.Không giống ba nó. Tất nhiên là không nên giống chút nào.'Hừ, tôi muốn có vài baby giống tôi. Tài giỏi như ba nó!"Trên trán Diệp Băng bắt đầu hiện lên mấy vạch đen. Tại sao anh đòi nhiều thế? Người ta làm sao mà sinh nổi."Vài là bao nhiêu?" diệp tư trợn tròn mắt nhìn Hình Thiên. Khuôn mặt vô cùng là... ngốc."Anh thấy tôi có phải kẻ tham lam không? Tầm mười đứa là đủ rồi!"........."Người đâu, mau gọi cấp cứu! Có người ngất rồi!"2. (Tạm thời chưa thể đăng bởi chưa nghĩ ra cái gì về.... *về cái j thì bí mật được bật mí là em bé*)
1. Hình Thiên và Diệp Băng muốn có baby như thế nào?"Em muốn có một
baby cực kì dễ thương, hay cười, là loli (chỉ mấy bé gái nhỏ nhắn, đáng
yêu). Nếu là con trai thì là Shota (chỉ mấy bé trai đáng yêu)." Diệp
Băng xoa đầu nghĩ ngợi, rất lâu sau mỉm cười trả lời. "Và đặc biệt không được giống như ba nó."
Diệp Tư chỉ còn biết ôm bụng cười nhe nhởn.
Không giống ba nó. Tất nhiên là không nên giống chút nào.
'Hừ, tôi muốn có vài baby giống tôi. Tài giỏi như ba nó!"
Trên trán Diệp Băng bắt đầu hiện lên mấy vạch đen. Tại sao anh đòi nhiều thế? Người ta làm sao mà sinh nổi.
"Vài là bao nhiêu?" diệp tư trợn tròn mắt nhìn Hình Thiên. Khuôn mặt vô cùng là... ngốc.
"Anh thấy tôi có phải kẻ tham lam không? Tầm mười đứa là đủ rồi!"
.........
"Người đâu, mau gọi cấp cứu! Có người ngất rồi!"
2. (Tạm thời chưa thể đăng bởi chưa nghĩ ra cái gì về.... *về cái j thì bí mật được bật mí là em bé*)
Bảo Bối, Chạy Không Thoát Đâu!Tác giả: Nữ Lam Thiên BăngTruyện Ngôn TìnhNhững vì sao dày đặc bên ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ. Diệp Băng đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài. “Diệp tiểu thư, cô ở trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?” Lăng Tranh chính là luôn dịu dàng như vậy! “Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi. Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.” Đỡ á? Vết thương của cô rất nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được. “Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu… 1. Hình Thiên và Diệp Băng muốn có baby như thế nào?"Em muốn có một baby cực kì dễ thương, hay cười, là loli (chỉ mấy bé gái nhỏ nhắn, đáng yêu). Nếu là con trai thì là Shota (chỉ mấy bé trai đáng yêu)." Diệp Băng xoa đầu nghĩ ngợi, rất lâu sau mỉm cười trả lời. "Và đặc biệt không được giống như ba nó."Diệp Tư chỉ còn biết ôm bụng cười nhe nhởn.Không giống ba nó. Tất nhiên là không nên giống chút nào.'Hừ, tôi muốn có vài baby giống tôi. Tài giỏi như ba nó!"Trên trán Diệp Băng bắt đầu hiện lên mấy vạch đen. Tại sao anh đòi nhiều thế? Người ta làm sao mà sinh nổi."Vài là bao nhiêu?" diệp tư trợn tròn mắt nhìn Hình Thiên. Khuôn mặt vô cùng là... ngốc."Anh thấy tôi có phải kẻ tham lam không? Tầm mười đứa là đủ rồi!"........."Người đâu, mau gọi cấp cứu! Có người ngất rồi!"2. (Tạm thời chưa thể đăng bởi chưa nghĩ ra cái gì về.... *về cái j thì bí mật được bật mí là em bé*)