"Két!" Cánh cổng chạm trổ đang khép chặt đột nhiên bị một sức lực mạnh mẽ kéo ra, phát ra một tiếng khổng lồ tiếng vang, đánh thức Văn Hinh đang ngủ trên ghế sa lon. Văn Hinh bị tiếng vang cực lớn làm cho cả kinh xém chút nữa nhảy dựng lên, đang loay hoay tìm kiếm nơi phát ra âm thanh thì ánh mắt hốt hoảng bỗng nhìn thấy một người đang đi từ ngoài cửa vào, kinh hoảng trên mặt lập tức chuyển thành sự vui mừng, "Anh đã về rồi!" Cô đi chân trần, mừng rỡ chạy tới bên cạnh người kia, trong nụ cười vui sướng lại có mấy phần thoải mái, mấy phần thẹn thùng, còn có mấy phần chần chờ. Cô đi tới bên cạnh hắn, nhưng mùi rượu nồng nặc lập tức bao trùm lên khứu giác của cô, làm cô khẽ nhíu mày, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không giảm bớt, "Sao lại uống nhiều rượu như vậy, uống rượu có hại cho sức khỏe, sau này nên uống ít một chút!" Cô như một người vợ càu nhàu bên tai hắn, nhưng không nghĩ rằng, đáp lại sự quan tâm của mình lại là một ánh mắt giễu cợt. Du Thần Ích lạnh lùng liếc Văn Hinh một cái,…
Chương 206: Động tình! 3
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng ChútTác giả: Tố Diện Yêu NhiêuTruyện Ngôn Tình"Két!" Cánh cổng chạm trổ đang khép chặt đột nhiên bị một sức lực mạnh mẽ kéo ra, phát ra một tiếng khổng lồ tiếng vang, đánh thức Văn Hinh đang ngủ trên ghế sa lon. Văn Hinh bị tiếng vang cực lớn làm cho cả kinh xém chút nữa nhảy dựng lên, đang loay hoay tìm kiếm nơi phát ra âm thanh thì ánh mắt hốt hoảng bỗng nhìn thấy một người đang đi từ ngoài cửa vào, kinh hoảng trên mặt lập tức chuyển thành sự vui mừng, "Anh đã về rồi!" Cô đi chân trần, mừng rỡ chạy tới bên cạnh người kia, trong nụ cười vui sướng lại có mấy phần thoải mái, mấy phần thẹn thùng, còn có mấy phần chần chờ. Cô đi tới bên cạnh hắn, nhưng mùi rượu nồng nặc lập tức bao trùm lên khứu giác của cô, làm cô khẽ nhíu mày, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không giảm bớt, "Sao lại uống nhiều rượu như vậy, uống rượu có hại cho sức khỏe, sau này nên uống ít một chút!" Cô như một người vợ càu nhàu bên tai hắn, nhưng không nghĩ rằng, đáp lại sự quan tâm của mình lại là một ánh mắt giễu cợt. Du Thần Ích lạnh lùng liếc Văn Hinh một cái,… Lăng Hạo Hiên đi vào, cũng không thèm nhìn Tề Nhân Kiệt mà đi thẳng tới trước giường bệnh của Văn Hinh, dịu dàng hỏi: “ Hôm nay thấy thế nào rồi, có khá hơn chút nào không?”“ Mình đã nói rồi, mình không sao mà!” Văn Hinh đưa cánh tay vẫn còn đầy kim châm trên mu bàn tay lên, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Lăng Hạo Hiên, vẻ cầu xin nói: “ Cái đó…. Mình đã không sao rồi, có thể nhổ châm này ra không?” Cũng đã cắm truyền nước một ngày một đêm, cô còn hoài nghi da mình có phải cũng có thể toát ra nước không đấy."Không được!" Lăng Hạo hiên quả quyết cự tuyệt, hơn nữa còn nói: “ Cơ thể của cậu bây giờ vẫn rất suy yếu, cậu phải truyền nước ba ngày.”"Cái gì, ba ngày? !" Văn hinh kêu thành tiếng, kém chút nữa đã nhảy dựng lên, “ Một ngày là đủ rồi, tại sao lại bắt mình truyền ba ngày?”“ Mình nói ba ngày là ba ngày.” Lăng Hạo Hiên nghiêm mặt, khiến cô không thể phản kháng.Nhìn hai bên nói chuyện với nhau như vậy, Tề Nhân Kiệt không nhịn được cười lên, vừa cười vừa nói với Văn Hinh: “ Không ngờ ngày thường em không sợ trời không sợ đất, lại sợ bị kim châm? Cũng thật kì quái, em đã sợ bị châm như vậy, lúc trước sao lại đi bán máu, chẳng lẽ rút máu không đau sao?”Nghe vậy, Văn Hinh liếc nhìn anh, nói: “ Lúc ấy tôi bị ép không còn cách nào, nào có quản được đau hay không đau ?”"Thì ra là như vậy!" Tề nhân kiệt gật đầu một cái, gương mặt tỏ vẽ đã hiểu, nhưng không cười được nữa.Lăng Hạo Hiên nghe xong bèn hung hăng dữ dội nói với Văn Hinh: “ Nếu như lần sau cậu còn dám đi bán máu, cậu xem mình xử cậu thế nào?” Người phụ nữ này, có lúc anh bị cô làm cho tức chết.Văn Hinh như đứa trẻ bị gõ đầu, trừng mắt nhìn Lăng Hạo Hiên, bộ như bị người khác gây khó dễ vậy. Lăng Hạo Hiên thấy vậy, càng giận, đưa tay muốn gõ đầu cô một cái, đột nhiên cửa phòng bệnh mở ra, một khuôn mặt nho nhỏ, nở nụ cười giảo hoạt thò vào, con ngươi đảo lòng vòng, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên người Lăng Hạo Hiên, “ Bác sĩ Lăng, viện trưởng bảo em gọi anh tới phòng làm việc của ông ấy ạ.”Lăng Hạo hiên nghe thấy thế bèn thu tay về, xoay người nhìn Tiêu Lăng đột nhiên xuất hiện, cau mày hỏi: “ Viện trưởng có chuyện gì sao?”Tiểu Lăng lắc đầu , gương mặt mờ mịt: “ Viện trưởng không nói gì, chỉ bảo em tới bảo anh lập tức tới phòng làm việc của ông ấy, hình như có chuyện gì gấp ạ.”Nghe vậy, Lăng Hạo hiên quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn V ăn Hinh , sau đó đi theo Tiêu Lăng. Trước khi đi, Tiểu Lăng còn nháy mắt cười nghịch ngợm với Văn Hinh, Văn Hinh lập tức hiểu ý, nở nụ cười nhẹ.Nha đầu này, ngay cả Lăng Hạo Hiên mà cũng dám lừa, lá gan đúng là thật lớn.Đừng có nhìn bộ dáng Lăng Hạo Hiên hiền lành nho nhã, giống như là người cực kì dễ nói chuyện, nhưng nếu chọc giận anh, bất kể đối phương là ai, nhất định anh sẽ hung hăng chỉnh một phen,
Lăng Hạo Hiên đi vào, cũng không thèm nhìn Tề Nhân Kiệt mà đi thẳng tới trước giường bệnh của Văn Hinh, dịu dàng hỏi: “ Hôm nay thấy thế nào rồi, có khá hơn chút nào không?”
“ Mình đã nói rồi, mình không sao mà!” Văn Hinh đưa cánh tay vẫn còn đầy kim châm trên mu bàn tay lên, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Lăng Hạo Hiên, vẻ cầu xin nói: “ Cái đó…. Mình đã không sao rồi, có thể nhổ châm này ra không?” Cũng đã cắm truyền nước một ngày một đêm, cô còn hoài nghi da mình có phải cũng có thể toát ra nước không đấy.
"Không được!" Lăng Hạo hiên quả quyết cự tuyệt, hơn nữa còn nói: “ Cơ thể của cậu bây giờ vẫn rất suy yếu, cậu phải truyền nước ba ngày.”
"Cái gì, ba ngày? !" Văn hinh kêu thành tiếng, kém chút nữa đã nhảy dựng lên, “ Một ngày là đủ rồi, tại sao lại bắt mình truyền ba ngày?”
“ Mình nói ba ngày là ba ngày.” Lăng Hạo Hiên nghiêm mặt, khiến cô không thể phản kháng.
Nhìn hai bên nói chuyện với nhau như vậy, Tề Nhân Kiệt không nhịn được cười lên, vừa cười vừa nói với Văn Hinh: “ Không ngờ ngày thường em không sợ trời không sợ đất, lại sợ bị kim châm? Cũng thật kì quái, em đã sợ bị châm như vậy, lúc trước sao lại đi bán máu, chẳng lẽ rút máu không đau sao?”
Nghe vậy, Văn Hinh liếc nhìn anh, nói: “ Lúc ấy tôi bị ép không còn cách nào, nào có quản được đau hay không đau ?”
"Thì ra là như vậy!" Tề nhân kiệt gật đầu một cái, gương mặt tỏ vẽ đã hiểu, nhưng không cười được nữa.
Lăng Hạo Hiên nghe xong bèn hung hăng dữ dội nói với Văn Hinh: “ Nếu như lần sau cậu còn dám đi bán máu, cậu xem mình xử cậu thế nào?” Người phụ nữ này, có lúc anh bị cô làm cho tức chết.
Văn Hinh như đứa trẻ bị gõ đầu, trừng mắt nhìn Lăng Hạo Hiên, bộ như bị người khác gây khó dễ vậy. Lăng Hạo Hiên thấy vậy, càng giận, đưa tay muốn gõ đầu cô một cái, đột nhiên cửa phòng bệnh mở ra, một khuôn mặt nho nhỏ, nở nụ cười giảo hoạt thò vào, con ngươi đảo lòng vòng, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên người Lăng Hạo Hiên, “ Bác sĩ Lăng, viện trưởng bảo em gọi anh tới phòng làm việc của ông ấy ạ.”
Lăng Hạo hiên nghe thấy thế bèn thu tay về, xoay người nhìn Tiêu Lăng đột nhiên xuất hiện, cau mày hỏi: “ Viện trưởng có chuyện gì sao?”
Tiểu Lăng lắc đầu , gương mặt mờ mịt: “ Viện trưởng không nói gì, chỉ bảo em tới bảo anh lập tức tới phòng làm việc của ông ấy, hình như có chuyện gì gấp ạ.”
Nghe vậy, Lăng Hạo hiên quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn V ăn Hinh , sau đó đi theo Tiêu Lăng. Trước khi đi, Tiểu Lăng còn nháy mắt cười nghịch ngợm với Văn Hinh, Văn Hinh lập tức hiểu ý, nở nụ cười nhẹ.
Nha đầu này, ngay cả Lăng Hạo Hiên mà cũng dám lừa, lá gan đúng là thật lớn.
Đừng có nhìn bộ dáng Lăng Hạo Hiên hiền lành nho nhã, giống như là người cực kì dễ nói chuyện, nhưng nếu chọc giận anh, bất kể đối phương là ai, nhất định anh sẽ hung hăng chỉnh một phen,
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng ChútTác giả: Tố Diện Yêu NhiêuTruyện Ngôn Tình"Két!" Cánh cổng chạm trổ đang khép chặt đột nhiên bị một sức lực mạnh mẽ kéo ra, phát ra một tiếng khổng lồ tiếng vang, đánh thức Văn Hinh đang ngủ trên ghế sa lon. Văn Hinh bị tiếng vang cực lớn làm cho cả kinh xém chút nữa nhảy dựng lên, đang loay hoay tìm kiếm nơi phát ra âm thanh thì ánh mắt hốt hoảng bỗng nhìn thấy một người đang đi từ ngoài cửa vào, kinh hoảng trên mặt lập tức chuyển thành sự vui mừng, "Anh đã về rồi!" Cô đi chân trần, mừng rỡ chạy tới bên cạnh người kia, trong nụ cười vui sướng lại có mấy phần thoải mái, mấy phần thẹn thùng, còn có mấy phần chần chờ. Cô đi tới bên cạnh hắn, nhưng mùi rượu nồng nặc lập tức bao trùm lên khứu giác của cô, làm cô khẽ nhíu mày, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không giảm bớt, "Sao lại uống nhiều rượu như vậy, uống rượu có hại cho sức khỏe, sau này nên uống ít một chút!" Cô như một người vợ càu nhàu bên tai hắn, nhưng không nghĩ rằng, đáp lại sự quan tâm của mình lại là một ánh mắt giễu cợt. Du Thần Ích lạnh lùng liếc Văn Hinh một cái,… Lăng Hạo Hiên đi vào, cũng không thèm nhìn Tề Nhân Kiệt mà đi thẳng tới trước giường bệnh của Văn Hinh, dịu dàng hỏi: “ Hôm nay thấy thế nào rồi, có khá hơn chút nào không?”“ Mình đã nói rồi, mình không sao mà!” Văn Hinh đưa cánh tay vẫn còn đầy kim châm trên mu bàn tay lên, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Lăng Hạo Hiên, vẻ cầu xin nói: “ Cái đó…. Mình đã không sao rồi, có thể nhổ châm này ra không?” Cũng đã cắm truyền nước một ngày một đêm, cô còn hoài nghi da mình có phải cũng có thể toát ra nước không đấy."Không được!" Lăng Hạo hiên quả quyết cự tuyệt, hơn nữa còn nói: “ Cơ thể của cậu bây giờ vẫn rất suy yếu, cậu phải truyền nước ba ngày.”"Cái gì, ba ngày? !" Văn hinh kêu thành tiếng, kém chút nữa đã nhảy dựng lên, “ Một ngày là đủ rồi, tại sao lại bắt mình truyền ba ngày?”“ Mình nói ba ngày là ba ngày.” Lăng Hạo Hiên nghiêm mặt, khiến cô không thể phản kháng.Nhìn hai bên nói chuyện với nhau như vậy, Tề Nhân Kiệt không nhịn được cười lên, vừa cười vừa nói với Văn Hinh: “ Không ngờ ngày thường em không sợ trời không sợ đất, lại sợ bị kim châm? Cũng thật kì quái, em đã sợ bị châm như vậy, lúc trước sao lại đi bán máu, chẳng lẽ rút máu không đau sao?”Nghe vậy, Văn Hinh liếc nhìn anh, nói: “ Lúc ấy tôi bị ép không còn cách nào, nào có quản được đau hay không đau ?”"Thì ra là như vậy!" Tề nhân kiệt gật đầu một cái, gương mặt tỏ vẽ đã hiểu, nhưng không cười được nữa.Lăng Hạo Hiên nghe xong bèn hung hăng dữ dội nói với Văn Hinh: “ Nếu như lần sau cậu còn dám đi bán máu, cậu xem mình xử cậu thế nào?” Người phụ nữ này, có lúc anh bị cô làm cho tức chết.Văn Hinh như đứa trẻ bị gõ đầu, trừng mắt nhìn Lăng Hạo Hiên, bộ như bị người khác gây khó dễ vậy. Lăng Hạo Hiên thấy vậy, càng giận, đưa tay muốn gõ đầu cô một cái, đột nhiên cửa phòng bệnh mở ra, một khuôn mặt nho nhỏ, nở nụ cười giảo hoạt thò vào, con ngươi đảo lòng vòng, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên người Lăng Hạo Hiên, “ Bác sĩ Lăng, viện trưởng bảo em gọi anh tới phòng làm việc của ông ấy ạ.”Lăng Hạo hiên nghe thấy thế bèn thu tay về, xoay người nhìn Tiêu Lăng đột nhiên xuất hiện, cau mày hỏi: “ Viện trưởng có chuyện gì sao?”Tiểu Lăng lắc đầu , gương mặt mờ mịt: “ Viện trưởng không nói gì, chỉ bảo em tới bảo anh lập tức tới phòng làm việc của ông ấy, hình như có chuyện gì gấp ạ.”Nghe vậy, Lăng Hạo hiên quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn V ăn Hinh , sau đó đi theo Tiêu Lăng. Trước khi đi, Tiểu Lăng còn nháy mắt cười nghịch ngợm với Văn Hinh, Văn Hinh lập tức hiểu ý, nở nụ cười nhẹ.Nha đầu này, ngay cả Lăng Hạo Hiên mà cũng dám lừa, lá gan đúng là thật lớn.Đừng có nhìn bộ dáng Lăng Hạo Hiên hiền lành nho nhã, giống như là người cực kì dễ nói chuyện, nhưng nếu chọc giận anh, bất kể đối phương là ai, nhất định anh sẽ hung hăng chỉnh một phen,