"Két!" Cánh cổng chạm trổ đang khép chặt đột nhiên bị một sức lực mạnh mẽ kéo ra, phát ra một tiếng khổng lồ tiếng vang, đánh thức Văn Hinh đang ngủ trên ghế sa lon. Văn Hinh bị tiếng vang cực lớn làm cho cả kinh xém chút nữa nhảy dựng lên, đang loay hoay tìm kiếm nơi phát ra âm thanh thì ánh mắt hốt hoảng bỗng nhìn thấy một người đang đi từ ngoài cửa vào, kinh hoảng trên mặt lập tức chuyển thành sự vui mừng, "Anh đã về rồi!" Cô đi chân trần, mừng rỡ chạy tới bên cạnh người kia, trong nụ cười vui sướng lại có mấy phần thoải mái, mấy phần thẹn thùng, còn có mấy phần chần chờ. Cô đi tới bên cạnh hắn, nhưng mùi rượu nồng nặc lập tức bao trùm lên khứu giác của cô, làm cô khẽ nhíu mày, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không giảm bớt, "Sao lại uống nhiều rượu như vậy, uống rượu có hại cho sức khỏe, sau này nên uống ít một chút!" Cô như một người vợ càu nhàu bên tai hắn, nhưng không nghĩ rằng, đáp lại sự quan tâm của mình lại là một ánh mắt giễu cợt. Du Thần Ích lạnh lùng liếc Văn Hinh một cái,…

Chương 212: Động tình! 9

Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng ChútTác giả: Tố Diện Yêu NhiêuTruyện Ngôn Tình"Két!" Cánh cổng chạm trổ đang khép chặt đột nhiên bị một sức lực mạnh mẽ kéo ra, phát ra một tiếng khổng lồ tiếng vang, đánh thức Văn Hinh đang ngủ trên ghế sa lon. Văn Hinh bị tiếng vang cực lớn làm cho cả kinh xém chút nữa nhảy dựng lên, đang loay hoay tìm kiếm nơi phát ra âm thanh thì ánh mắt hốt hoảng bỗng nhìn thấy một người đang đi từ ngoài cửa vào, kinh hoảng trên mặt lập tức chuyển thành sự vui mừng, "Anh đã về rồi!" Cô đi chân trần, mừng rỡ chạy tới bên cạnh người kia, trong nụ cười vui sướng lại có mấy phần thoải mái, mấy phần thẹn thùng, còn có mấy phần chần chờ. Cô đi tới bên cạnh hắn, nhưng mùi rượu nồng nặc lập tức bao trùm lên khứu giác của cô, làm cô khẽ nhíu mày, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không giảm bớt, "Sao lại uống nhiều rượu như vậy, uống rượu có hại cho sức khỏe, sau này nên uống ít một chút!" Cô như một người vợ càu nhàu bên tai hắn, nhưng không nghĩ rằng, đáp lại sự quan tâm của mình lại là một ánh mắt giễu cợt. Du Thần Ích lạnh lùng liếc Văn Hinh một cái,… “ Được, vậy cô chờ một chút, tôi lập tức giúp cô gọi thư kí của tổng giám đốc .” Lễ tân nói xong, lập tức cầm điện thoại lên bấm số nội tuyến.Rất nhanh, điện thoại được kết nối, lúc đầu, lễ tân vẫn còn đang nói bình thường, khi đầu dây bên kia hỏi người kia họ gì thì lại có chút nghi ngờ.Văn Hinh vẫn cười nhạt, cô đứng ở đằng kia, cũng loáng thoáng nghe được cô lễ tân đang nhỏ giọng nói với đối phương, hình như là đang nói với thư kí Tần gì đó, “ Nhưng mà… thư kí Tần, vị khách này đã chờ ở đây lâu rồi, cô ấy nói cô ấy họ Văn, hơn nữa tôi thấy cô ấy cũng không giống như đang gạt người. Cô ấy nói cô ấy là bạn của tổng giám đốc, muốn bàn chuyện hợp tác với ngài ấy, nhưng… nhưng mà…Văn Hinh nhìn vẻ mặt khổ sở dị thường của cô gái trước mắt mình, đột nhiên cô đưa tay cầm lấy điện thoại của cô gái, thừa dịp cô gái sắp mở miệng, cô bèn duỗi ngón tay ra đặt trên bờ môi cô gái, nhẹ nhàng làm bộ “ hư” một cái, ý bảo đừng nói. Lễ tân quả thực không lên tiếng nữa, chỉ còn lại vẻ mặt khẩn trương sợ hãi nhìn Văn Hinh.Thấy thế, Văn Hinh hài lòng cười một tiếng, sau đó áp điện thoại vào tai mình, đầu dây bên kia lập tức truyền đến thanh âm khiển trách của thư kí Tần, “ Không phải tôi đã sớm nói với cô rồi à, nếu không có hẹn trước, nhất định không cho gặp tổng giám đốc, cô là lỗ tai bị điếc hay mắc chứng hay quên, nếu như lần sau…”"Xin chào, thư kí Tần, phiền cô nói với Tề Nhân Kiệt, nói có người tên Văn Hinh đang ở tầng trệt chờ anh ta, nếu như trong vòng 10 phút nữa anh ta không xuống đây, vật thì bảo anh ta vĩnh viễn đừng có tới tìm tôi.” Văn Hinh nói xong, cũng không cho đối phương bất cứ cơ hội nói nào, trực tiếp cúp điện thoại.Văn Hinh cúp điện thoại, ngẩng đầu lên, thấy cô lễ tân đang giương mắt, dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm mình, bộ dạng như vừa gặp quỷ vậy.Cô nhàn nhạt cười, sau đó xoay người đi tới ghế salon bên cạnh ngồi xuống, tùy ý cầm một tờ báo lên đọc.Mà cô lễ tân đã hoàn toàn ngây ngốc, kể từ lúc cô tới làm ở đây, cũng chưa từng thấy cô gái nào dám gọi thẳng tên tổng giám đốc như cô gái này, hơn nữa còn dùng giọng nói cường thế cùng thư thái bá đạo.Chẳng lẽ. . . . . .Cô ấy và tổng giám đốc có mối quan hệ đặc biệt gì sao?Đột nhiên, tựa như nghĩ tới điều gì, đôi mắt to đẹp trừng lớn, chăm chú nhìn Văn Hinh đang tự nhiên ngồi ở đằng kia.Chẳng lẽ, đây chính là cô gái mà tổng giám đốc chân chính yêu trong tin đồn kia sao?Nghĩ đếnđó, cô lễ tân nhất thời cảm thấy vô cùng khiếp sợ.Quả nhiên, chỉ 3 , 4 phút sau, đã nghe thấy “ Đốt “ một tiếng, một bóng dáng thon dài từ trong thang máy vội vã đi ra.Văn Hinh ngước mắt nhìn , vừa vặn chạm với khuôn mặt đang tràn đầy vui mừng, cô không khỏi giương chân mày lên. Cô đặt tờ báo trong tay xuống, sau đó đứng dậy, chờ người đó đi tới bên cạnh mình, cô mới cười trêu chọc: “ Tề đại công tử thật đúng là người bận rộng nha, muốn gặp anh cũng khó khăn như vậy?”

“ Được, vậy cô chờ một chút, tôi lập tức giúp cô gọi thư kí của tổng giám đốc .” Lễ tân nói xong, lập tức cầm điện thoại lên bấm số nội tuyến.

Rất nhanh, điện thoại được kết nối, lúc đầu, lễ tân vẫn còn đang nói bình thường, khi đầu dây bên kia hỏi người kia họ gì thì lại có chút nghi ngờ.

Văn Hinh vẫn cười nhạt, cô đứng ở đằng kia, cũng loáng thoáng nghe được cô lễ tân đang nhỏ giọng nói với đối phương, hình như là đang nói với thư kí Tần gì đó, “ Nhưng mà… thư kí Tần, vị khách này đã chờ ở đây lâu rồi, cô ấy nói cô ấy họ Văn, hơn nữa tôi thấy cô ấy cũng không giống như đang gạt người. Cô ấy nói cô ấy là bạn của tổng giám đốc, muốn bàn chuyện hợp tác với ngài ấy, nhưng… nhưng mà…

Văn Hinh nhìn vẻ mặt khổ sở dị thường của cô gái trước mắt mình, đột nhiên cô đưa tay cầm lấy điện thoại của cô gái, thừa dịp cô gái sắp mở miệng, cô bèn duỗi ngón tay ra đặt trên bờ môi cô gái, nhẹ nhàng làm bộ “ hư” một cái, ý bảo đừng nói. Lễ tân quả thực không lên tiếng nữa, chỉ còn lại vẻ mặt khẩn trương sợ hãi nhìn Văn Hinh.

Thấy thế, Văn Hinh hài lòng cười một tiếng, sau đó áp điện thoại vào tai mình, đầu dây bên kia lập tức truyền đến thanh âm khiển trách của thư kí Tần, “ Không phải tôi đã sớm nói với cô rồi à, nếu không có hẹn trước, nhất định không cho gặp tổng giám đốc, cô là lỗ tai bị điếc hay mắc chứng hay quên, nếu như lần sau…”

"Xin chào, thư kí Tần, phiền cô nói với Tề Nhân Kiệt, nói có người tên Văn Hinh đang ở tầng trệt chờ anh ta, nếu như trong vòng 10 phút nữa anh ta không xuống đây, vật thì bảo anh ta vĩnh viễn đừng có tới tìm tôi.” Văn Hinh nói xong, cũng không cho đối phương bất cứ cơ hội nói nào, trực tiếp cúp điện thoại.

Văn Hinh cúp điện thoại, ngẩng đầu lên, thấy cô lễ tân đang giương mắt, dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm mình, bộ dạng như vừa gặp quỷ vậy.

Cô nhàn nhạt cười, sau đó xoay người đi tới ghế salon bên cạnh ngồi xuống, tùy ý cầm một tờ báo lên đọc.

Mà cô lễ tân đã hoàn toàn ngây ngốc, kể từ lúc cô tới làm ở đây, cũng chưa từng thấy cô gái nào dám gọi thẳng tên tổng giám đốc như cô gái này, hơn nữa còn dùng giọng nói cường thế cùng thư thái bá đạo.

Chẳng lẽ. . . . . .Cô ấy và tổng giám đốc có mối quan hệ đặc biệt gì sao?

Đột nhiên, tựa như nghĩ tới điều gì, đôi mắt to đẹp trừng lớn, chăm chú nhìn Văn Hinh đang tự nhiên ngồi ở đằng kia.

Chẳng lẽ, đây chính là cô gái mà tổng giám đốc chân chính yêu trong tin đồn kia sao?

Nghĩ đếnđó, cô lễ tân nhất thời cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Quả nhiên, chỉ 3 , 4 phút sau, đã nghe thấy “ Đốt “ một tiếng, một bóng dáng thon dài từ trong thang máy vội vã đi ra.

Văn Hinh ngước mắt nhìn , vừa vặn chạm với khuôn mặt đang tràn đầy vui mừng, cô không khỏi giương chân mày lên. Cô đặt tờ báo trong tay xuống, sau đó đứng dậy, chờ người đó đi tới bên cạnh mình, cô mới cười trêu chọc: “ Tề đại công tử thật đúng là người bận rộng nha, muốn gặp anh cũng khó khăn như vậy?”

Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng ChútTác giả: Tố Diện Yêu NhiêuTruyện Ngôn Tình"Két!" Cánh cổng chạm trổ đang khép chặt đột nhiên bị một sức lực mạnh mẽ kéo ra, phát ra một tiếng khổng lồ tiếng vang, đánh thức Văn Hinh đang ngủ trên ghế sa lon. Văn Hinh bị tiếng vang cực lớn làm cho cả kinh xém chút nữa nhảy dựng lên, đang loay hoay tìm kiếm nơi phát ra âm thanh thì ánh mắt hốt hoảng bỗng nhìn thấy một người đang đi từ ngoài cửa vào, kinh hoảng trên mặt lập tức chuyển thành sự vui mừng, "Anh đã về rồi!" Cô đi chân trần, mừng rỡ chạy tới bên cạnh người kia, trong nụ cười vui sướng lại có mấy phần thoải mái, mấy phần thẹn thùng, còn có mấy phần chần chờ. Cô đi tới bên cạnh hắn, nhưng mùi rượu nồng nặc lập tức bao trùm lên khứu giác của cô, làm cô khẽ nhíu mày, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không giảm bớt, "Sao lại uống nhiều rượu như vậy, uống rượu có hại cho sức khỏe, sau này nên uống ít một chút!" Cô như một người vợ càu nhàu bên tai hắn, nhưng không nghĩ rằng, đáp lại sự quan tâm của mình lại là một ánh mắt giễu cợt. Du Thần Ích lạnh lùng liếc Văn Hinh một cái,… “ Được, vậy cô chờ một chút, tôi lập tức giúp cô gọi thư kí của tổng giám đốc .” Lễ tân nói xong, lập tức cầm điện thoại lên bấm số nội tuyến.Rất nhanh, điện thoại được kết nối, lúc đầu, lễ tân vẫn còn đang nói bình thường, khi đầu dây bên kia hỏi người kia họ gì thì lại có chút nghi ngờ.Văn Hinh vẫn cười nhạt, cô đứng ở đằng kia, cũng loáng thoáng nghe được cô lễ tân đang nhỏ giọng nói với đối phương, hình như là đang nói với thư kí Tần gì đó, “ Nhưng mà… thư kí Tần, vị khách này đã chờ ở đây lâu rồi, cô ấy nói cô ấy họ Văn, hơn nữa tôi thấy cô ấy cũng không giống như đang gạt người. Cô ấy nói cô ấy là bạn của tổng giám đốc, muốn bàn chuyện hợp tác với ngài ấy, nhưng… nhưng mà…Văn Hinh nhìn vẻ mặt khổ sở dị thường của cô gái trước mắt mình, đột nhiên cô đưa tay cầm lấy điện thoại của cô gái, thừa dịp cô gái sắp mở miệng, cô bèn duỗi ngón tay ra đặt trên bờ môi cô gái, nhẹ nhàng làm bộ “ hư” một cái, ý bảo đừng nói. Lễ tân quả thực không lên tiếng nữa, chỉ còn lại vẻ mặt khẩn trương sợ hãi nhìn Văn Hinh.Thấy thế, Văn Hinh hài lòng cười một tiếng, sau đó áp điện thoại vào tai mình, đầu dây bên kia lập tức truyền đến thanh âm khiển trách của thư kí Tần, “ Không phải tôi đã sớm nói với cô rồi à, nếu không có hẹn trước, nhất định không cho gặp tổng giám đốc, cô là lỗ tai bị điếc hay mắc chứng hay quên, nếu như lần sau…”"Xin chào, thư kí Tần, phiền cô nói với Tề Nhân Kiệt, nói có người tên Văn Hinh đang ở tầng trệt chờ anh ta, nếu như trong vòng 10 phút nữa anh ta không xuống đây, vật thì bảo anh ta vĩnh viễn đừng có tới tìm tôi.” Văn Hinh nói xong, cũng không cho đối phương bất cứ cơ hội nói nào, trực tiếp cúp điện thoại.Văn Hinh cúp điện thoại, ngẩng đầu lên, thấy cô lễ tân đang giương mắt, dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm mình, bộ dạng như vừa gặp quỷ vậy.Cô nhàn nhạt cười, sau đó xoay người đi tới ghế salon bên cạnh ngồi xuống, tùy ý cầm một tờ báo lên đọc.Mà cô lễ tân đã hoàn toàn ngây ngốc, kể từ lúc cô tới làm ở đây, cũng chưa từng thấy cô gái nào dám gọi thẳng tên tổng giám đốc như cô gái này, hơn nữa còn dùng giọng nói cường thế cùng thư thái bá đạo.Chẳng lẽ. . . . . .Cô ấy và tổng giám đốc có mối quan hệ đặc biệt gì sao?Đột nhiên, tựa như nghĩ tới điều gì, đôi mắt to đẹp trừng lớn, chăm chú nhìn Văn Hinh đang tự nhiên ngồi ở đằng kia.Chẳng lẽ, đây chính là cô gái mà tổng giám đốc chân chính yêu trong tin đồn kia sao?Nghĩ đếnđó, cô lễ tân nhất thời cảm thấy vô cùng khiếp sợ.Quả nhiên, chỉ 3 , 4 phút sau, đã nghe thấy “ Đốt “ một tiếng, một bóng dáng thon dài từ trong thang máy vội vã đi ra.Văn Hinh ngước mắt nhìn , vừa vặn chạm với khuôn mặt đang tràn đầy vui mừng, cô không khỏi giương chân mày lên. Cô đặt tờ báo trong tay xuống, sau đó đứng dậy, chờ người đó đi tới bên cạnh mình, cô mới cười trêu chọc: “ Tề đại công tử thật đúng là người bận rộng nha, muốn gặp anh cũng khó khăn như vậy?”

Chương 212: Động tình! 9