Kì Hân lăn qua lăn lại một lúc. Sau đó không can tâm mà lồm cồm bò xuống giường, thay quần áo chuẩn bị đi cứu người. Mắt trái cô giật giật, coi như lần cuối vậy! ..... Tiếng mở cửa thu hút ánh nhìn của mọi người trong Bar R. Một cô gái đang từ từ tiến vào. Cả người cô do mặc quá nhiều áo phao dày nên trở nên thật cồng kềnh. Ở ngoài còn khoác thêm áo mưa. Cô đội mũ trùm kín đầu. Khuôn mặt không hề ưa nhìn, còn có nốt ruồi to đùng ở gần mép. Huống chi bây giờ còn là mùa hè, cô ăn mặc như vậy quả là nóng đến chết a~! Tất cả đều tránh xa cô. Kì Hân thấy vậy liền thầm cười trộm. Quả nhiên là thành công! Cô đi lên phòng VIP số 5, hít một hơi rồi không khách khí mà đạp cửa xông vào. "Rầm!" Cánh cửa bị đạp bay. Ở trong phòng có khoảng sáu người bao gồm cả Phương Ly, bạn thân cô đang dán chặt mắt về phía "cô gái xấu xí" đang đứng ở cửa. Phương Ly mừng đến chết đi, vùng vẫy ra khỏi vòng tay của một người. Cô càng giãy dụa, người kia ôm càng chặt. Bóng tối như bao phủ cả khuôn mặt người kia,…
Chương 9: Ở nhà NYC
Nhị Thiếu Gia, Xin Anh Cách Xa Tôi Một MétTác giả: Quai Tiểu HàmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKì Hân lăn qua lăn lại một lúc. Sau đó không can tâm mà lồm cồm bò xuống giường, thay quần áo chuẩn bị đi cứu người. Mắt trái cô giật giật, coi như lần cuối vậy! ..... Tiếng mở cửa thu hút ánh nhìn của mọi người trong Bar R. Một cô gái đang từ từ tiến vào. Cả người cô do mặc quá nhiều áo phao dày nên trở nên thật cồng kềnh. Ở ngoài còn khoác thêm áo mưa. Cô đội mũ trùm kín đầu. Khuôn mặt không hề ưa nhìn, còn có nốt ruồi to đùng ở gần mép. Huống chi bây giờ còn là mùa hè, cô ăn mặc như vậy quả là nóng đến chết a~! Tất cả đều tránh xa cô. Kì Hân thấy vậy liền thầm cười trộm. Quả nhiên là thành công! Cô đi lên phòng VIP số 5, hít một hơi rồi không khách khí mà đạp cửa xông vào. "Rầm!" Cánh cửa bị đạp bay. Ở trong phòng có khoảng sáu người bao gồm cả Phương Ly, bạn thân cô đang dán chặt mắt về phía "cô gái xấu xí" đang đứng ở cửa. Phương Ly mừng đến chết đi, vùng vẫy ra khỏi vòng tay của một người. Cô càng giãy dụa, người kia ôm càng chặt. Bóng tối như bao phủ cả khuôn mặt người kia,… Chương 9: Ở nhà NYCLà tao đang trốn hôn phu của tao!...================Lăng Uyển nhanh chóng khóa cửa lại, sau đó hỏi cô:" NYC, mày đến đây làm gì thế?""À ~ Là tao đang trốn..." Kì Hân bất mãn chu môi lên, lại tưởng tượng đến bản mặt của Duy Khánh."Trốn? Nói đi, mày thiếu nợ ai à? Hay bị ai đuổi đánh? Tống tiền..."Kì Hân cắt ngang:"Con xin mẹ đi... Trí tưởng tượng của mẹ thật là phong phú mà!"Kì Hân nằm xuống đất, tay vắt lên trán, thở dài như ông cụ non:"Tao chính là đang trốn hôn phu của tao!... À phải rồi, mẹ tao nối rằng mày đang ở nhà chồng. Sao lại ở đây?"Lăng Uyển khó hiểu nhìn cô:"Tao làm gì có chồng..."Mặt Kì Hân hiện lên ba vạch đen... Mẹ à ~ Mẹ còn nói với con là mẹ không gạt con...Kì Hân cởi bộ đồ màu đen ra, tự nhiên nằm xuống giường, ngáp dài một cái:"Cho tao tạm trú ở đây đi. Tiền nước, tiền nhà bla bla... tao trả đủ cho mày!"Nói xong cô nhắm mắt ngủ luôn. Lăng Uyển thì tò mò lay lay cô dậy:"Này này, hôn phu của mày là ai? Chồng tao là ai? Này... Lợn, mày ngủ luôn à?"Lăng Uyển vỗ vỗ vào má Kì Hần."Mày đúng là con lợn, vừa nằm đã ngủ rồi!"Lăng Uyển cũng nằm xuống, ngủ theo.Lúc thấy bên cạnh yên tĩnh, Kì Hân mới mở mắt ra:"Mày mới là con lợn!" (==")==========Y Y: Chương này hơi ngắn :)) Nhưng mà châm ngôn cũ là ngắn đỡ tạo áp lực :)))
Chương 9: Ở nhà NYC
Là tao đang trốn hôn phu của tao!...
================
Lăng Uyển nhanh chóng khóa cửa lại, sau đó hỏi cô:
" NYC, mày đến đây làm gì thế?"
"À ~ Là tao đang trốn..." Kì Hân bất mãn chu môi lên, lại tưởng tượng đến bản mặt của Duy Khánh.
"Trốn? Nói đi, mày thiếu nợ ai à? Hay bị ai đuổi đánh? Tống tiền..."
Kì Hân cắt ngang:
"Con xin mẹ đi... Trí tưởng tượng của mẹ thật là phong phú mà!"
Kì Hân nằm xuống đất, tay vắt lên trán, thở dài như ông cụ non:
"Tao chính là đang trốn hôn phu của tao!... À phải rồi, mẹ tao nối rằng mày đang ở nhà chồng. Sao lại ở đây?"
Lăng Uyển khó hiểu nhìn cô:
"Tao làm gì có chồng..."
Mặt Kì Hân hiện lên ba vạch đen... Mẹ à ~ Mẹ còn nói với con là mẹ không gạt con...
Kì Hân cởi bộ đồ màu đen ra, tự nhiên nằm xuống giường, ngáp dài một cái:
"Cho tao tạm trú ở đây đi. Tiền nước, tiền nhà bla bla... tao trả đủ cho mày!"
Nói xong cô nhắm mắt ngủ luôn. Lăng Uyển thì tò mò lay lay cô dậy:
"Này này, hôn phu của mày là ai? Chồng tao là ai? Này... Lợn, mày ngủ luôn à?"
Lăng Uyển vỗ vỗ vào má Kì Hần.
"Mày đúng là con lợn, vừa nằm đã ngủ rồi!"
Lăng Uyển cũng nằm xuống, ngủ theo.
Lúc thấy bên cạnh yên tĩnh, Kì Hân mới mở mắt ra:
"Mày mới là con lợn!" (==")
==========
Y Y: Chương này hơi ngắn :)) Nhưng mà châm ngôn cũ là ngắn đỡ tạo áp lực :)))
Nhị Thiếu Gia, Xin Anh Cách Xa Tôi Một MétTác giả: Quai Tiểu HàmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKì Hân lăn qua lăn lại một lúc. Sau đó không can tâm mà lồm cồm bò xuống giường, thay quần áo chuẩn bị đi cứu người. Mắt trái cô giật giật, coi như lần cuối vậy! ..... Tiếng mở cửa thu hút ánh nhìn của mọi người trong Bar R. Một cô gái đang từ từ tiến vào. Cả người cô do mặc quá nhiều áo phao dày nên trở nên thật cồng kềnh. Ở ngoài còn khoác thêm áo mưa. Cô đội mũ trùm kín đầu. Khuôn mặt không hề ưa nhìn, còn có nốt ruồi to đùng ở gần mép. Huống chi bây giờ còn là mùa hè, cô ăn mặc như vậy quả là nóng đến chết a~! Tất cả đều tránh xa cô. Kì Hân thấy vậy liền thầm cười trộm. Quả nhiên là thành công! Cô đi lên phòng VIP số 5, hít một hơi rồi không khách khí mà đạp cửa xông vào. "Rầm!" Cánh cửa bị đạp bay. Ở trong phòng có khoảng sáu người bao gồm cả Phương Ly, bạn thân cô đang dán chặt mắt về phía "cô gái xấu xí" đang đứng ở cửa. Phương Ly mừng đến chết đi, vùng vẫy ra khỏi vòng tay của một người. Cô càng giãy dụa, người kia ôm càng chặt. Bóng tối như bao phủ cả khuôn mặt người kia,… Chương 9: Ở nhà NYCLà tao đang trốn hôn phu của tao!...================Lăng Uyển nhanh chóng khóa cửa lại, sau đó hỏi cô:" NYC, mày đến đây làm gì thế?""À ~ Là tao đang trốn..." Kì Hân bất mãn chu môi lên, lại tưởng tượng đến bản mặt của Duy Khánh."Trốn? Nói đi, mày thiếu nợ ai à? Hay bị ai đuổi đánh? Tống tiền..."Kì Hân cắt ngang:"Con xin mẹ đi... Trí tưởng tượng của mẹ thật là phong phú mà!"Kì Hân nằm xuống đất, tay vắt lên trán, thở dài như ông cụ non:"Tao chính là đang trốn hôn phu của tao!... À phải rồi, mẹ tao nối rằng mày đang ở nhà chồng. Sao lại ở đây?"Lăng Uyển khó hiểu nhìn cô:"Tao làm gì có chồng..."Mặt Kì Hân hiện lên ba vạch đen... Mẹ à ~ Mẹ còn nói với con là mẹ không gạt con...Kì Hân cởi bộ đồ màu đen ra, tự nhiên nằm xuống giường, ngáp dài một cái:"Cho tao tạm trú ở đây đi. Tiền nước, tiền nhà bla bla... tao trả đủ cho mày!"Nói xong cô nhắm mắt ngủ luôn. Lăng Uyển thì tò mò lay lay cô dậy:"Này này, hôn phu của mày là ai? Chồng tao là ai? Này... Lợn, mày ngủ luôn à?"Lăng Uyển vỗ vỗ vào má Kì Hần."Mày đúng là con lợn, vừa nằm đã ngủ rồi!"Lăng Uyển cũng nằm xuống, ngủ theo.Lúc thấy bên cạnh yên tĩnh, Kì Hân mới mở mắt ra:"Mày mới là con lợn!" (==")==========Y Y: Chương này hơi ngắn :)) Nhưng mà châm ngôn cũ là ngắn đỡ tạo áp lực :)))