Kì Hân lăn qua lăn lại một lúc. Sau đó không can tâm mà lồm cồm bò xuống giường, thay quần áo chuẩn bị đi cứu người. Mắt trái cô giật giật, coi như lần cuối vậy! ..... Tiếng mở cửa thu hút ánh nhìn của mọi người trong Bar R. Một cô gái đang từ từ tiến vào. Cả người cô do mặc quá nhiều áo phao dày nên trở nên thật cồng kềnh. Ở ngoài còn khoác thêm áo mưa. Cô đội mũ trùm kín đầu. Khuôn mặt không hề ưa nhìn, còn có nốt ruồi to đùng ở gần mép. Huống chi bây giờ còn là mùa hè, cô ăn mặc như vậy quả là nóng đến chết a~! Tất cả đều tránh xa cô. Kì Hân thấy vậy liền thầm cười trộm. Quả nhiên là thành công! Cô đi lên phòng VIP số 5, hít một hơi rồi không khách khí mà đạp cửa xông vào. "Rầm!" Cánh cửa bị đạp bay. Ở trong phòng có khoảng sáu người bao gồm cả Phương Ly, bạn thân cô đang dán chặt mắt về phía "cô gái xấu xí" đang đứng ở cửa. Phương Ly mừng đến chết đi, vùng vẫy ra khỏi vòng tay của một người. Cô càng giãy dụa, người kia ôm càng chặt. Bóng tối như bao phủ cả khuôn mặt người kia,…
Chương 22: Tình địch đối đầu
Nhị Thiếu Gia, Xin Anh Cách Xa Tôi Một MétTác giả: Quai Tiểu HàmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKì Hân lăn qua lăn lại một lúc. Sau đó không can tâm mà lồm cồm bò xuống giường, thay quần áo chuẩn bị đi cứu người. Mắt trái cô giật giật, coi như lần cuối vậy! ..... Tiếng mở cửa thu hút ánh nhìn của mọi người trong Bar R. Một cô gái đang từ từ tiến vào. Cả người cô do mặc quá nhiều áo phao dày nên trở nên thật cồng kềnh. Ở ngoài còn khoác thêm áo mưa. Cô đội mũ trùm kín đầu. Khuôn mặt không hề ưa nhìn, còn có nốt ruồi to đùng ở gần mép. Huống chi bây giờ còn là mùa hè, cô ăn mặc như vậy quả là nóng đến chết a~! Tất cả đều tránh xa cô. Kì Hân thấy vậy liền thầm cười trộm. Quả nhiên là thành công! Cô đi lên phòng VIP số 5, hít một hơi rồi không khách khí mà đạp cửa xông vào. "Rầm!" Cánh cửa bị đạp bay. Ở trong phòng có khoảng sáu người bao gồm cả Phương Ly, bạn thân cô đang dán chặt mắt về phía "cô gái xấu xí" đang đứng ở cửa. Phương Ly mừng đến chết đi, vùng vẫy ra khỏi vòng tay của một người. Cô càng giãy dụa, người kia ôm càng chặt. Bóng tối như bao phủ cả khuôn mặt người kia,… Chương 22: Tình địch đối đầuMóng vuốt sói thò ra, giật đi chiếc bánh ...==============- Anh làm sao vậy? - Kì Hân nhăn mặt nhìn Duy Khánh.Duy Khánh thản nhiên nằm gục xuống bàn, rõ ràng nghe thấy cô hỏi nhưng lại cố tình không trả lời.Lửa giận của cô bắt đầu bùng cháy ~~-MK!! Đồ thối tha! Anh trả lời một chút thì chết được sao?Duy Khánh cuối cùng cũng ngẩng đầu dậy:- Những vấn đề đấy đều không cần thiết phải trả lời. Vì vậy không cần tốn sức để đáp lại.- …A~ Không cần thiết phải trả lời? Tốn hơi sức đáp lại?Hahaa~ thiếu gi của tôi ơi, anh thực là coi thường tôi rồi. Không trả lời tôi đã là một chuyện. Nay anh lại nói như thế với tôi… Thật quá đáng mà…Nhưng mà anhh cứ chờ xem, bổn cô nương đây sẽ cho anh biết tay!==========Vừa có trống ra chơi, Lý Hàn Minh đã ra bàn của Kì Hân. Anh cười tỏ ý “tôi mượn cô ấy một lúc” rồi kéo cô xuống canteen.Duy Khánh cũng tỏ vẻ không quan tâm lắm, dựa vào ghế an tĩnh nhắm mắt.Suốt đường đi xuống canteen, Lý Hàn Minh không nói lời nào, chỉ để cho cô núp sau lưng mình để tránh đụng chạm với con trai.Anh kéo cô xuống một bàn trống, ấn cô ngồi xuống. Mắt từ đầu tới cuối dán chặt lên người cô.Kì Hân bịa ra một lí do. Cô ngàn vạn lần cũng không muốn anh biết cô và tên lợn đực kia có hôn ước!- Bạn Kì Viễn, điều 4…~Duy Khánh từ đâu nhảy ra, như âm hồn không tan lởn vởn bên cô.Điều 4? Điều 4 gì chứ? Muốn đạp chết anh ta mà!Kì Hân cười trừ, mặt méo xệch quay ra nhìn Duy Khánh.- Hay để tôi đi mua đồ ăn cho anh?Duy Khánh phẩy phẩy tay:- Đi đi…Kì Hân trong bụng chửi Duy Khánh 100 lần, cắn răng đi mua đồ ăn về. Đến lúc trở về bàn, không khí hình như hơi khác…Nhiệt độ hình như cũng giảm đi không ít…Lý Hàn Minh và Duy Khánh ngồi bắt chân chữ ngũ, mỗi người quay đi một hướng. Đến lúc hai người nhìn nhau, lại có 1 dòng điện 10000W xẹt qua ~Đây… đây là gì chứ?Kì Hân gãi gãi đầu ngồi xuống. Trên tay cô có 3 cái bánh mì. Cô chia cho Duy Khánh một cái, Lý Hàn Minh một cái, mình một cái.Nhưng… khi cô vừa đưa bánh cho Lý Hàn Minh, bỗng nhiên móng vuốt sói ở đâu lòi ra, tự nhiên giật đi chiếc bánh, cho vào mõm sói, thản nhiên ăn như đúng rồi ==”-…-…Không khí bỗng chốc bị ngưng đọng…Kì Hân mặt méo đi mười phần, đưa bánh của mình cho Lí Hàn Minh.Móng vuốt sói lại thò ra một lần nữa ~Nhưng lần này Lý Hàn Minh không bị mắc lừa,, một tay túm lấy 1 đầu của bánh ~ Tên kia cũng không chịu thua, tay cầm đầu còn lại…Và thế là, trong canteen trường Blue xảy ra hiện tượng dành ăn của trẻ mẫu giáo.~Không ai chịu thua ai, dật qua dật lại ~- Hai người thôi đi! - Kì Hân gắt lên.Lời nói của cô một chút tác dụng cũng không có. Hai người kia cứ làm việc của mình. Cô nói gì kệ cô...Duy Khánh bất ngờ bỏ tay, Lý Hàn Minh ngửa về sau một chút. Sau đó Duy Khánh nhanh chóng bắt lấy bánh mì, kéo về phía mình......Duy Khánh ăn xong bánh, kéo tay Kì Hân đi, còn rất hồn nhiên vẫy tay chào ... ==”=============
Chương 22: Tình địch đối đầu
Móng vuốt sói thò ra, giật đi chiếc bánh ...
==============
-
Anh làm sao vậy? - Kì Hân nhăn mặt nhìn Duy Khánh.
Duy Khánh thản nhiên nằm gục xuống bàn, rõ ràng nghe thấy cô
hỏi nhưng lại cố tình không trả lời.
Lửa giận của cô bắt đầu bùng cháy ~~
-MK!! Đồ thối tha! Anh trả lời một chút thì chết được sao?
Duy Khánh cuối cùng cũng ngẩng đầu dậy:
-
Những vấn đề đấy đều không cần thiết phải trả lời. Vì
vậy không cần tốn sức để đáp lại.
-
…
A~ Không cần thiết phải trả lời? Tốn hơi sức đáp lại?
Hahaa~ thiếu gi của tôi ơi, anh thực là coi thường tôi rồi.
Không trả lời tôi đã là một chuyện. Nay anh lại nói như thế với tôi… Thật quá
đáng mà…
Nhưng mà anhh cứ chờ xem, bổn cô nương đây sẽ cho anh biết
tay!
==========
Vừa có trống ra chơi, Lý Hàn Minh đã ra bàn của Kì Hân. Anh
cười tỏ ý “tôi mượn cô ấy một lúc” rồi kéo cô xuống canteen.
Duy Khánh cũng tỏ vẻ không quan tâm lắm, dựa vào ghế an tĩnh
nhắm mắt.
Suốt đường đi xuống canteen, Lý Hàn Minh không nói lời nào,
chỉ để cho cô núp sau lưng mình để tránh đụng chạm với con trai.
Anh kéo cô xuống một bàn trống, ấn cô ngồi xuống. Mắt từ đầu
tới cuối dán chặt lên người cô.
Kì Hân bịa ra một lí do. Cô ngàn vạn lần cũng không muốn anh
biết cô và tên lợn đực kia có hôn ước!
-
Bạn Kì Viễn, điều 4…~
Duy Khánh từ đâu nhảy ra, như âm hồn không tan lởn vởn bên
cô.
Điều 4? Điều 4 gì chứ? Muốn đạp chết anh ta mà!
Kì Hân cười trừ, mặt méo xệch quay ra nhìn Duy Khánh.
-
Hay để tôi đi
mua đồ ăn cho anh?
Duy Khánh phẩy phẩy tay:
-
Đi đi…
Kì Hân trong bụng chửi Duy Khánh 100 lần, cắn răng đi mua đồ
ăn về. Đến lúc trở về bàn, không khí hình như hơi khác…
Nhiệt độ hình như cũng giảm đi không ít…
Lý Hàn Minh và Duy Khánh ngồi bắt chân chữ ngũ, mỗi người
quay đi một hướng. Đến lúc hai người nhìn nhau, lại có 1 dòng điện 10000W xẹt
qua ~
Đây… đây là gì chứ?
Kì Hân gãi gãi đầu ngồi xuống. Trên tay cô có 3 cái bánh mì.
Cô chia cho Duy Khánh một cái, Lý Hàn Minh một cái, mình một cái.
Nhưng… khi cô vừa đưa bánh cho Lý Hàn Minh, bỗng nhiên móng
vuốt sói ở đâu lòi ra, tự nhiên giật đi chiếc bánh, cho vào mõm sói, thản nhiên
ăn như đúng rồi ==”
-…
-…
Không khí bỗng chốc bị ngưng đọng…
Kì Hân mặt méo đi mười phần, đưa bánh của mình cho Lí Hàn
Minh.
Móng vuốt sói lại thò ra một lần nữa ~
Nhưng lần này Lý Hàn Minh không bị mắc lừa,, một tay túm lấy
1 đầu của bánh ~ Tên kia cũng không chịu thua, tay cầm đầu còn lại…
Và thế là, trong canteen trường Blue xảy ra hiện tượng dành
ăn của trẻ mẫu giáo.~
Không ai chịu
thua ai, dật qua dật lại ~
-
Hai
người thôi đi! - Kì Hân gắt lên.
Lời nói của cô
một chút tác dụng cũng không có. Hai người kia cứ làm việc của mình. Cô nói gì
kệ cô...
Duy Khánh bất ngờ
bỏ tay, Lý Hàn Minh ngửa về sau một chút. Sau đó Duy Khánh nhanh chóng bắt lấy
bánh mì, kéo về phía mình...
...
Duy Khánh ăn xong
bánh, kéo tay Kì Hân đi, còn rất hồn nhiên vẫy tay chào ... ==”
=============
Nhị Thiếu Gia, Xin Anh Cách Xa Tôi Một MétTác giả: Quai Tiểu HàmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKì Hân lăn qua lăn lại một lúc. Sau đó không can tâm mà lồm cồm bò xuống giường, thay quần áo chuẩn bị đi cứu người. Mắt trái cô giật giật, coi như lần cuối vậy! ..... Tiếng mở cửa thu hút ánh nhìn của mọi người trong Bar R. Một cô gái đang từ từ tiến vào. Cả người cô do mặc quá nhiều áo phao dày nên trở nên thật cồng kềnh. Ở ngoài còn khoác thêm áo mưa. Cô đội mũ trùm kín đầu. Khuôn mặt không hề ưa nhìn, còn có nốt ruồi to đùng ở gần mép. Huống chi bây giờ còn là mùa hè, cô ăn mặc như vậy quả là nóng đến chết a~! Tất cả đều tránh xa cô. Kì Hân thấy vậy liền thầm cười trộm. Quả nhiên là thành công! Cô đi lên phòng VIP số 5, hít một hơi rồi không khách khí mà đạp cửa xông vào. "Rầm!" Cánh cửa bị đạp bay. Ở trong phòng có khoảng sáu người bao gồm cả Phương Ly, bạn thân cô đang dán chặt mắt về phía "cô gái xấu xí" đang đứng ở cửa. Phương Ly mừng đến chết đi, vùng vẫy ra khỏi vòng tay của một người. Cô càng giãy dụa, người kia ôm càng chặt. Bóng tối như bao phủ cả khuôn mặt người kia,… Chương 22: Tình địch đối đầuMóng vuốt sói thò ra, giật đi chiếc bánh ...==============- Anh làm sao vậy? - Kì Hân nhăn mặt nhìn Duy Khánh.Duy Khánh thản nhiên nằm gục xuống bàn, rõ ràng nghe thấy cô hỏi nhưng lại cố tình không trả lời.Lửa giận của cô bắt đầu bùng cháy ~~-MK!! Đồ thối tha! Anh trả lời một chút thì chết được sao?Duy Khánh cuối cùng cũng ngẩng đầu dậy:- Những vấn đề đấy đều không cần thiết phải trả lời. Vì vậy không cần tốn sức để đáp lại.- …A~ Không cần thiết phải trả lời? Tốn hơi sức đáp lại?Hahaa~ thiếu gi của tôi ơi, anh thực là coi thường tôi rồi. Không trả lời tôi đã là một chuyện. Nay anh lại nói như thế với tôi… Thật quá đáng mà…Nhưng mà anhh cứ chờ xem, bổn cô nương đây sẽ cho anh biết tay!==========Vừa có trống ra chơi, Lý Hàn Minh đã ra bàn của Kì Hân. Anh cười tỏ ý “tôi mượn cô ấy một lúc” rồi kéo cô xuống canteen.Duy Khánh cũng tỏ vẻ không quan tâm lắm, dựa vào ghế an tĩnh nhắm mắt.Suốt đường đi xuống canteen, Lý Hàn Minh không nói lời nào, chỉ để cho cô núp sau lưng mình để tránh đụng chạm với con trai.Anh kéo cô xuống một bàn trống, ấn cô ngồi xuống. Mắt từ đầu tới cuối dán chặt lên người cô.Kì Hân bịa ra một lí do. Cô ngàn vạn lần cũng không muốn anh biết cô và tên lợn đực kia có hôn ước!- Bạn Kì Viễn, điều 4…~Duy Khánh từ đâu nhảy ra, như âm hồn không tan lởn vởn bên cô.Điều 4? Điều 4 gì chứ? Muốn đạp chết anh ta mà!Kì Hân cười trừ, mặt méo xệch quay ra nhìn Duy Khánh.- Hay để tôi đi mua đồ ăn cho anh?Duy Khánh phẩy phẩy tay:- Đi đi…Kì Hân trong bụng chửi Duy Khánh 100 lần, cắn răng đi mua đồ ăn về. Đến lúc trở về bàn, không khí hình như hơi khác…Nhiệt độ hình như cũng giảm đi không ít…Lý Hàn Minh và Duy Khánh ngồi bắt chân chữ ngũ, mỗi người quay đi một hướng. Đến lúc hai người nhìn nhau, lại có 1 dòng điện 10000W xẹt qua ~Đây… đây là gì chứ?Kì Hân gãi gãi đầu ngồi xuống. Trên tay cô có 3 cái bánh mì. Cô chia cho Duy Khánh một cái, Lý Hàn Minh một cái, mình một cái.Nhưng… khi cô vừa đưa bánh cho Lý Hàn Minh, bỗng nhiên móng vuốt sói ở đâu lòi ra, tự nhiên giật đi chiếc bánh, cho vào mõm sói, thản nhiên ăn như đúng rồi ==”-…-…Không khí bỗng chốc bị ngưng đọng…Kì Hân mặt méo đi mười phần, đưa bánh của mình cho Lí Hàn Minh.Móng vuốt sói lại thò ra một lần nữa ~Nhưng lần này Lý Hàn Minh không bị mắc lừa,, một tay túm lấy 1 đầu của bánh ~ Tên kia cũng không chịu thua, tay cầm đầu còn lại…Và thế là, trong canteen trường Blue xảy ra hiện tượng dành ăn của trẻ mẫu giáo.~Không ai chịu thua ai, dật qua dật lại ~- Hai người thôi đi! - Kì Hân gắt lên.Lời nói của cô một chút tác dụng cũng không có. Hai người kia cứ làm việc của mình. Cô nói gì kệ cô...Duy Khánh bất ngờ bỏ tay, Lý Hàn Minh ngửa về sau một chút. Sau đó Duy Khánh nhanh chóng bắt lấy bánh mì, kéo về phía mình......Duy Khánh ăn xong bánh, kéo tay Kì Hân đi, còn rất hồn nhiên vẫy tay chào ... ==”=============