Kì Hân lăn qua lăn lại một lúc. Sau đó không can tâm mà lồm cồm bò xuống giường, thay quần áo chuẩn bị đi cứu người. Mắt trái cô giật giật, coi như lần cuối vậy! ..... Tiếng mở cửa thu hút ánh nhìn của mọi người trong Bar R. Một cô gái đang từ từ tiến vào. Cả người cô do mặc quá nhiều áo phao dày nên trở nên thật cồng kềnh. Ở ngoài còn khoác thêm áo mưa. Cô đội mũ trùm kín đầu. Khuôn mặt không hề ưa nhìn, còn có nốt ruồi to đùng ở gần mép. Huống chi bây giờ còn là mùa hè, cô ăn mặc như vậy quả là nóng đến chết a~! Tất cả đều tránh xa cô. Kì Hân thấy vậy liền thầm cười trộm. Quả nhiên là thành công! Cô đi lên phòng VIP số 5, hít một hơi rồi không khách khí mà đạp cửa xông vào. "Rầm!" Cánh cửa bị đạp bay. Ở trong phòng có khoảng sáu người bao gồm cả Phương Ly, bạn thân cô đang dán chặt mắt về phía "cô gái xấu xí" đang đứng ở cửa. Phương Ly mừng đến chết đi, vùng vẫy ra khỏi vòng tay của một người. Cô càng giãy dụa, người kia ôm càng chặt. Bóng tối như bao phủ cả khuôn mặt người kia,…
Chương 40: Truyền máu
Nhị Thiếu Gia, Xin Anh Cách Xa Tôi Một MétTác giả: Quai Tiểu HàmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKì Hân lăn qua lăn lại một lúc. Sau đó không can tâm mà lồm cồm bò xuống giường, thay quần áo chuẩn bị đi cứu người. Mắt trái cô giật giật, coi như lần cuối vậy! ..... Tiếng mở cửa thu hút ánh nhìn của mọi người trong Bar R. Một cô gái đang từ từ tiến vào. Cả người cô do mặc quá nhiều áo phao dày nên trở nên thật cồng kềnh. Ở ngoài còn khoác thêm áo mưa. Cô đội mũ trùm kín đầu. Khuôn mặt không hề ưa nhìn, còn có nốt ruồi to đùng ở gần mép. Huống chi bây giờ còn là mùa hè, cô ăn mặc như vậy quả là nóng đến chết a~! Tất cả đều tránh xa cô. Kì Hân thấy vậy liền thầm cười trộm. Quả nhiên là thành công! Cô đi lên phòng VIP số 5, hít một hơi rồi không khách khí mà đạp cửa xông vào. "Rầm!" Cánh cửa bị đạp bay. Ở trong phòng có khoảng sáu người bao gồm cả Phương Ly, bạn thân cô đang dán chặt mắt về phía "cô gái xấu xí" đang đứng ở cửa. Phương Ly mừng đến chết đi, vùng vẫy ra khỏi vòng tay của một người. Cô càng giãy dụa, người kia ôm càng chặt. Bóng tối như bao phủ cả khuôn mặt người kia,… - Hôm nay... thật sự cảm ơn cô.==========Kì Hân bị rút hơn 300cc máu cũng không kêu ca nhiều. Cô ngồi ở ghế chờ Duy Khánh.Anh đi một lúc lâu sau mới trở lại. Lúc anh trở lại thì cũng đã hơn 11 giờ. Anh hỏi cô có đói không rồi đưa cô đi tìm chỗ ăn.Nhưng hai người đi đi lại lại trên đường bao nhiêu lâu cũng không tìm được chỗ ăn. Duy Khánh liền trở về biệt thự ở gần trung tâm New York.Anh bảo quản gia nấu một vài món đơn giản, cùng cô ăn xong thì nhanh chóng rời đi. Trước đó còn nói với cô một câu- Hôm nay thực sự cảm ơn cô.Kì Hân làm vẻ nghĩa khí xua tay nói với anh là không có gì. Trong lòng lại thắc mắc ai là người cần truyền máu? Ai là người khiến anh ta lo lắng như vậy?...Nhưng do một ngày không được nghỉ ngơi liên tục, cô vừa nằm lên giường vài phút thì ngủ luôn đến tận trưa ngày hôm sau..==========Duy Khánh đến 2 ngày sau cũng không về nhà. Đến ngày thứ 3 thì trở về biệt thự, thu dọn hành lí rồi gấp gáp bay về nước.Kì Hân trong lòng cảm thán. 4 ngày nay cô bị anh xoay như chong chóng. Cô còn chưa kịp đi chơi..Số lần cô đến New York không phải là ít nhưng mà đã rất lâu cô chưa đến đây.. Anh ít nhất cũng phải dành ra một chút thời gia để cô đi chơi chứ..Duy Khánh ngồi vắt chân, đối diện với cô trên máy bay. Thấy vẻ mặt nhăn nhó của cô thì quan tâm hỏi:- Làm sao vậy?Kì Hân buồn bực thở dài một tiếng, sau đó rất nhanh lấy lại tinh thần:- Không sao.Duy Khánh cũng không nói nhiều, nhắm mắt dưỡng thần.Sự nhàm chán bao phủ ~~...Cuối cùng Duy Khánh không nhịn được mở mắt ra, hươ hươ điện thoại ra trước mặt cô:- Có muốn bắn Zombie không?Kì Hân đương nhiên là đồng ý, gật đầu mạnh một cái..
- Hôm nay... thật sự cảm ơn cô.
==========
Kì Hân bị rút hơn 300cc máu cũng không kêu ca nhiều. Cô ngồi ở ghế chờ Duy Khánh.
Anh đi một lúc lâu sau mới trở lại. Lúc anh trở lại thì cũng đã hơn 11 giờ. Anh hỏi cô có đói không rồi đưa cô đi tìm chỗ ăn.
Nhưng hai người đi đi lại lại trên đường bao nhiêu lâu cũng không tìm được chỗ ăn. Duy Khánh liền trở về biệt thự ở gần trung tâm New York.
Anh bảo quản gia nấu một vài món đơn giản, cùng cô ăn xong thì nhanh chóng rời đi. Trước đó còn nói với cô một câu
- Hôm nay thực sự cảm ơn cô.
Kì Hân làm vẻ nghĩa khí xua tay nói với anh là không có gì. Trong lòng lại thắc mắc ai là người cần truyền máu? Ai là người khiến anh ta lo lắng như vậy?...
Nhưng do một ngày không được nghỉ ngơi liên tục, cô vừa nằm lên giường vài phút thì ngủ luôn đến tận trưa ngày hôm sau..
==========
Duy Khánh đến 2 ngày sau cũng không về nhà. Đến ngày thứ 3 thì trở về biệt thự, thu dọn hành lí rồi gấp gáp bay về nước.
Kì Hân trong lòng cảm thán. 4 ngày nay cô bị anh xoay như chong chóng. Cô còn chưa kịp đi chơi..
Số lần cô đến New York không phải là ít nhưng mà đã rất lâu cô chưa đến đây.. Anh ít nhất cũng phải dành ra một chút thời gia để cô đi chơi chứ..
Duy Khánh ngồi vắt chân, đối diện với cô trên máy bay. Thấy vẻ mặt nhăn nhó của cô thì quan tâm hỏi:
- Làm sao vậy?
Kì Hân buồn bực thở dài một tiếng, sau đó rất nhanh lấy lại tinh thần:
- Không sao.
Duy Khánh cũng không nói nhiều, nhắm mắt dưỡng thần.
Sự nhàm chán bao phủ ~~...
Cuối cùng Duy Khánh không nhịn được mở mắt ra, hươ hươ điện thoại ra trước mặt cô:
- Có muốn bắn Zombie không?
Kì Hân đương nhiên là đồng ý, gật đầu mạnh một cái..
Nhị Thiếu Gia, Xin Anh Cách Xa Tôi Một MétTác giả: Quai Tiểu HàmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKì Hân lăn qua lăn lại một lúc. Sau đó không can tâm mà lồm cồm bò xuống giường, thay quần áo chuẩn bị đi cứu người. Mắt trái cô giật giật, coi như lần cuối vậy! ..... Tiếng mở cửa thu hút ánh nhìn của mọi người trong Bar R. Một cô gái đang từ từ tiến vào. Cả người cô do mặc quá nhiều áo phao dày nên trở nên thật cồng kềnh. Ở ngoài còn khoác thêm áo mưa. Cô đội mũ trùm kín đầu. Khuôn mặt không hề ưa nhìn, còn có nốt ruồi to đùng ở gần mép. Huống chi bây giờ còn là mùa hè, cô ăn mặc như vậy quả là nóng đến chết a~! Tất cả đều tránh xa cô. Kì Hân thấy vậy liền thầm cười trộm. Quả nhiên là thành công! Cô đi lên phòng VIP số 5, hít một hơi rồi không khách khí mà đạp cửa xông vào. "Rầm!" Cánh cửa bị đạp bay. Ở trong phòng có khoảng sáu người bao gồm cả Phương Ly, bạn thân cô đang dán chặt mắt về phía "cô gái xấu xí" đang đứng ở cửa. Phương Ly mừng đến chết đi, vùng vẫy ra khỏi vòng tay của một người. Cô càng giãy dụa, người kia ôm càng chặt. Bóng tối như bao phủ cả khuôn mặt người kia,… - Hôm nay... thật sự cảm ơn cô.==========Kì Hân bị rút hơn 300cc máu cũng không kêu ca nhiều. Cô ngồi ở ghế chờ Duy Khánh.Anh đi một lúc lâu sau mới trở lại. Lúc anh trở lại thì cũng đã hơn 11 giờ. Anh hỏi cô có đói không rồi đưa cô đi tìm chỗ ăn.Nhưng hai người đi đi lại lại trên đường bao nhiêu lâu cũng không tìm được chỗ ăn. Duy Khánh liền trở về biệt thự ở gần trung tâm New York.Anh bảo quản gia nấu một vài món đơn giản, cùng cô ăn xong thì nhanh chóng rời đi. Trước đó còn nói với cô một câu- Hôm nay thực sự cảm ơn cô.Kì Hân làm vẻ nghĩa khí xua tay nói với anh là không có gì. Trong lòng lại thắc mắc ai là người cần truyền máu? Ai là người khiến anh ta lo lắng như vậy?...Nhưng do một ngày không được nghỉ ngơi liên tục, cô vừa nằm lên giường vài phút thì ngủ luôn đến tận trưa ngày hôm sau..==========Duy Khánh đến 2 ngày sau cũng không về nhà. Đến ngày thứ 3 thì trở về biệt thự, thu dọn hành lí rồi gấp gáp bay về nước.Kì Hân trong lòng cảm thán. 4 ngày nay cô bị anh xoay như chong chóng. Cô còn chưa kịp đi chơi..Số lần cô đến New York không phải là ít nhưng mà đã rất lâu cô chưa đến đây.. Anh ít nhất cũng phải dành ra một chút thời gia để cô đi chơi chứ..Duy Khánh ngồi vắt chân, đối diện với cô trên máy bay. Thấy vẻ mặt nhăn nhó của cô thì quan tâm hỏi:- Làm sao vậy?Kì Hân buồn bực thở dài một tiếng, sau đó rất nhanh lấy lại tinh thần:- Không sao.Duy Khánh cũng không nói nhiều, nhắm mắt dưỡng thần.Sự nhàm chán bao phủ ~~...Cuối cùng Duy Khánh không nhịn được mở mắt ra, hươ hươ điện thoại ra trước mặt cô:- Có muốn bắn Zombie không?Kì Hân đương nhiên là đồng ý, gật đầu mạnh một cái..