Kì Hân lăn qua lăn lại một lúc. Sau đó không can tâm mà lồm cồm bò xuống giường, thay quần áo chuẩn bị đi cứu người. Mắt trái cô giật giật, coi như lần cuối vậy! ..... Tiếng mở cửa thu hút ánh nhìn của mọi người trong Bar R. Một cô gái đang từ từ tiến vào. Cả người cô do mặc quá nhiều áo phao dày nên trở nên thật cồng kềnh. Ở ngoài còn khoác thêm áo mưa. Cô đội mũ trùm kín đầu. Khuôn mặt không hề ưa nhìn, còn có nốt ruồi to đùng ở gần mép. Huống chi bây giờ còn là mùa hè, cô ăn mặc như vậy quả là nóng đến chết a~! Tất cả đều tránh xa cô. Kì Hân thấy vậy liền thầm cười trộm. Quả nhiên là thành công! Cô đi lên phòng VIP số 5, hít một hơi rồi không khách khí mà đạp cửa xông vào. "Rầm!" Cánh cửa bị đạp bay. Ở trong phòng có khoảng sáu người bao gồm cả Phương Ly, bạn thân cô đang dán chặt mắt về phía "cô gái xấu xí" đang đứng ở cửa. Phương Ly mừng đến chết đi, vùng vẫy ra khỏi vòng tay của một người. Cô càng giãy dụa, người kia ôm càng chặt. Bóng tối như bao phủ cả khuôn mặt người kia,…
Chương 54: Anh không thể mất em
Nhị Thiếu Gia, Xin Anh Cách Xa Tôi Một MétTác giả: Quai Tiểu HàmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKì Hân lăn qua lăn lại một lúc. Sau đó không can tâm mà lồm cồm bò xuống giường, thay quần áo chuẩn bị đi cứu người. Mắt trái cô giật giật, coi như lần cuối vậy! ..... Tiếng mở cửa thu hút ánh nhìn của mọi người trong Bar R. Một cô gái đang từ từ tiến vào. Cả người cô do mặc quá nhiều áo phao dày nên trở nên thật cồng kềnh. Ở ngoài còn khoác thêm áo mưa. Cô đội mũ trùm kín đầu. Khuôn mặt không hề ưa nhìn, còn có nốt ruồi to đùng ở gần mép. Huống chi bây giờ còn là mùa hè, cô ăn mặc như vậy quả là nóng đến chết a~! Tất cả đều tránh xa cô. Kì Hân thấy vậy liền thầm cười trộm. Quả nhiên là thành công! Cô đi lên phòng VIP số 5, hít một hơi rồi không khách khí mà đạp cửa xông vào. "Rầm!" Cánh cửa bị đạp bay. Ở trong phòng có khoảng sáu người bao gồm cả Phương Ly, bạn thân cô đang dán chặt mắt về phía "cô gái xấu xí" đang đứng ở cửa. Phương Ly mừng đến chết đi, vùng vẫy ra khỏi vòng tay của một người. Cô càng giãy dụa, người kia ôm càng chặt. Bóng tối như bao phủ cả khuôn mặt người kia,… Kì Hân dần dần mất đi ý thức. Cũng không vùng vãy nữa. Cô nhắm mắt lại.Duy Khánh... em rất mệt. Ba, mẹ, con không cố đước nữa rồi.Bỗng nhiên "ùm" một tiếng. Một nam nhân lao xuống nước. Nam nhân kia dùng sức kéo cô lên, bám vào chiếc phao vừa được thả xuống. Sau đó nam nhân kia bơi về phía chiếc thuyền cứu hộ ở đó. Cả anh và cô được đưa lên thuyền.Một lúc lâu sau, Kì Hân mở mắt ra. Cô đã được đưa vào trong phòng. Duy Khánh ngồi đó, cả người ướt nhẹp. Khuôn mặt hiện rõ vẻ lo lắng.Kì Hân mỉm cười, đưa tay cho anh.- Em ổn, đừng lo lắng quá.Duy Khánh đau lòng nhìn cô. Anh dùng tay vén tóc cô ra, gật đầu một cái.Trần Tử Hàn từ ngoài chạy vào, kinh ngạc nhìn cô.- Không sao chứ?Kì Hân lắc nhẹ đầu.Duy Khánh ra hiệu cho Trần Tử Hàn ra ngoài. Anh cũng không nói nhiều, trực tiếp đi ra ngoài, dành không gian riêng cho hai người.Duy Khánh nhìn vết thương trên tay Kì Hân đã được băng bó, mày nhíu chặt. Kì Hân nhìn biểu cảm của anh thì cười cười:- Em không sao thật mà.Duy Khánh giãn mày ra một chút. Nhưng vẫn tỏ ra không yên tâm ngồi lì ở đấy với cô. Cô nói đi thay quần áo cũng không đi. Tựa như sợ cô bay mất vậy.Trực thăng tư nhân của Trần gia đỗ trên nóc du thuyền. Duy Khánh bế cô ra ngoài, lên trực thăng. Trần Tử Hàn ở đó dặn dò Duy Khánh phải chăm sóc Kì Hân thật kĩ càng.Duy Khánh gật đầu:- Nhất định.Anh ngồi trên băng ghế, để cô nằm lên đùi mình. Bên cạnh là bác sĩ đang xem lại một lần nữa tình hình của cô.Bác sĩ nói chỉ có vết thương ở tay cô là đáng lưu tâm. Còn lại tất cả đều bình thường. Anh gật đầu, sau đó bảo bác sĩ ra chỗ khác.Kì Hân nhắm mắt ngủ. Duy Khánh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, trong mắt lại toát lên vẻ băng lãnh...========Sáng hôm sau, lúc bay về đảo, Duy Khánh lập tức đưa Kì Hân lên máy bay tư nhân, bay về nước.Đại Boss nghe tin cô bị ngã xuống thuyền thì vô cùng lo lắng. Nhất là Trần lão gia và Trần phu nhân. Hai người này luôn miệng trách Duy Khánh không chăm lo tốt cho vợ. Thế là bà Vân - mẹ Duy Khánh túc trực bên Kì Hân 24/24 giờ, làm cô không thể thở được, cũng vô cùng cảm động.Đến lúc Duy Khánh cam đoan với bà là sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa thì bà mới về.Sau đó 1 tuần, 4 Đại Boss bắt đầu chuyến du lịch vòng quanh thế giới...
Kì Hân dần dần mất đi ý thức. Cũng không vùng vãy nữa. Cô nhắm mắt lại.
Duy Khánh... em rất mệt. Ba, mẹ, con không cố đước nữa rồi.
Bỗng nhiên "ùm" một tiếng. Một nam nhân lao xuống nước. Nam nhân kia dùng sức kéo cô lên, bám vào chiếc phao vừa được thả xuống. Sau đó nam nhân kia bơi về phía chiếc thuyền cứu hộ ở đó. Cả anh và cô được đưa lên thuyền.
Một lúc lâu sau, Kì Hân mở mắt ra. Cô đã được đưa vào trong phòng. Duy Khánh ngồi đó, cả người ướt nhẹp. Khuôn mặt hiện rõ vẻ lo lắng.
Kì Hân mỉm cười, đưa tay cho anh.
- Em ổn, đừng lo lắng quá.
Duy Khánh đau lòng nhìn cô. Anh dùng tay vén tóc cô ra, gật đầu một cái.
Trần Tử Hàn từ ngoài chạy vào, kinh ngạc nhìn cô.
- Không sao chứ?
Kì Hân lắc nhẹ đầu.
Duy Khánh ra hiệu cho Trần Tử Hàn ra ngoài. Anh cũng không nói nhiều, trực tiếp đi ra ngoài, dành không gian riêng cho hai người.
Duy Khánh nhìn vết thương trên tay Kì Hân đã được băng bó, mày nhíu chặt. Kì Hân nhìn biểu cảm của anh thì cười cười:
- Em không sao thật mà.
Duy Khánh giãn mày ra một chút. Nhưng vẫn tỏ ra không yên tâm ngồi lì ở đấy với cô. Cô nói đi thay quần áo cũng không đi. Tựa như sợ cô bay mất vậy.
Trực thăng tư nhân của Trần gia đỗ trên nóc du thuyền. Duy Khánh bế cô ra ngoài, lên trực thăng. Trần Tử Hàn ở đó dặn dò Duy Khánh phải chăm sóc Kì Hân thật kĩ càng.
Duy Khánh gật đầu:
- Nhất định.
Anh ngồi trên băng ghế, để cô nằm lên đùi mình. Bên cạnh là bác sĩ đang xem lại một lần nữa tình hình của cô.
Bác sĩ nói chỉ có vết thương ở tay cô là đáng lưu tâm. Còn lại tất cả đều bình thường. Anh gật đầu, sau đó bảo bác sĩ ra chỗ khác.
Kì Hân nhắm mắt ngủ. Duy Khánh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, trong mắt lại toát lên vẻ băng lãnh...
========
Sáng hôm sau, lúc bay về đảo, Duy Khánh lập tức đưa Kì Hân lên máy bay tư nhân, bay về nước.
Đại Boss nghe tin cô bị ngã xuống thuyền thì vô cùng lo lắng. Nhất là Trần lão gia và Trần phu nhân. Hai người này luôn miệng trách Duy Khánh không chăm lo tốt cho vợ. Thế là bà Vân - mẹ Duy Khánh túc trực bên Kì Hân 24/24 giờ, làm cô không thể thở được, cũng vô cùng cảm động.
Đến lúc Duy Khánh cam đoan với bà là sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa thì bà mới về.
Sau đó 1 tuần, 4 Đại Boss bắt đầu chuyến du lịch vòng quanh thế giới...
Nhị Thiếu Gia, Xin Anh Cách Xa Tôi Một MétTác giả: Quai Tiểu HàmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKì Hân lăn qua lăn lại một lúc. Sau đó không can tâm mà lồm cồm bò xuống giường, thay quần áo chuẩn bị đi cứu người. Mắt trái cô giật giật, coi như lần cuối vậy! ..... Tiếng mở cửa thu hút ánh nhìn của mọi người trong Bar R. Một cô gái đang từ từ tiến vào. Cả người cô do mặc quá nhiều áo phao dày nên trở nên thật cồng kềnh. Ở ngoài còn khoác thêm áo mưa. Cô đội mũ trùm kín đầu. Khuôn mặt không hề ưa nhìn, còn có nốt ruồi to đùng ở gần mép. Huống chi bây giờ còn là mùa hè, cô ăn mặc như vậy quả là nóng đến chết a~! Tất cả đều tránh xa cô. Kì Hân thấy vậy liền thầm cười trộm. Quả nhiên là thành công! Cô đi lên phòng VIP số 5, hít một hơi rồi không khách khí mà đạp cửa xông vào. "Rầm!" Cánh cửa bị đạp bay. Ở trong phòng có khoảng sáu người bao gồm cả Phương Ly, bạn thân cô đang dán chặt mắt về phía "cô gái xấu xí" đang đứng ở cửa. Phương Ly mừng đến chết đi, vùng vẫy ra khỏi vòng tay của một người. Cô càng giãy dụa, người kia ôm càng chặt. Bóng tối như bao phủ cả khuôn mặt người kia,… Kì Hân dần dần mất đi ý thức. Cũng không vùng vãy nữa. Cô nhắm mắt lại.Duy Khánh... em rất mệt. Ba, mẹ, con không cố đước nữa rồi.Bỗng nhiên "ùm" một tiếng. Một nam nhân lao xuống nước. Nam nhân kia dùng sức kéo cô lên, bám vào chiếc phao vừa được thả xuống. Sau đó nam nhân kia bơi về phía chiếc thuyền cứu hộ ở đó. Cả anh và cô được đưa lên thuyền.Một lúc lâu sau, Kì Hân mở mắt ra. Cô đã được đưa vào trong phòng. Duy Khánh ngồi đó, cả người ướt nhẹp. Khuôn mặt hiện rõ vẻ lo lắng.Kì Hân mỉm cười, đưa tay cho anh.- Em ổn, đừng lo lắng quá.Duy Khánh đau lòng nhìn cô. Anh dùng tay vén tóc cô ra, gật đầu một cái.Trần Tử Hàn từ ngoài chạy vào, kinh ngạc nhìn cô.- Không sao chứ?Kì Hân lắc nhẹ đầu.Duy Khánh ra hiệu cho Trần Tử Hàn ra ngoài. Anh cũng không nói nhiều, trực tiếp đi ra ngoài, dành không gian riêng cho hai người.Duy Khánh nhìn vết thương trên tay Kì Hân đã được băng bó, mày nhíu chặt. Kì Hân nhìn biểu cảm của anh thì cười cười:- Em không sao thật mà.Duy Khánh giãn mày ra một chút. Nhưng vẫn tỏ ra không yên tâm ngồi lì ở đấy với cô. Cô nói đi thay quần áo cũng không đi. Tựa như sợ cô bay mất vậy.Trực thăng tư nhân của Trần gia đỗ trên nóc du thuyền. Duy Khánh bế cô ra ngoài, lên trực thăng. Trần Tử Hàn ở đó dặn dò Duy Khánh phải chăm sóc Kì Hân thật kĩ càng.Duy Khánh gật đầu:- Nhất định.Anh ngồi trên băng ghế, để cô nằm lên đùi mình. Bên cạnh là bác sĩ đang xem lại một lần nữa tình hình của cô.Bác sĩ nói chỉ có vết thương ở tay cô là đáng lưu tâm. Còn lại tất cả đều bình thường. Anh gật đầu, sau đó bảo bác sĩ ra chỗ khác.Kì Hân nhắm mắt ngủ. Duy Khánh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, trong mắt lại toát lên vẻ băng lãnh...========Sáng hôm sau, lúc bay về đảo, Duy Khánh lập tức đưa Kì Hân lên máy bay tư nhân, bay về nước.Đại Boss nghe tin cô bị ngã xuống thuyền thì vô cùng lo lắng. Nhất là Trần lão gia và Trần phu nhân. Hai người này luôn miệng trách Duy Khánh không chăm lo tốt cho vợ. Thế là bà Vân - mẹ Duy Khánh túc trực bên Kì Hân 24/24 giờ, làm cô không thể thở được, cũng vô cùng cảm động.Đến lúc Duy Khánh cam đoan với bà là sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa thì bà mới về.Sau đó 1 tuần, 4 Đại Boss bắt đầu chuyến du lịch vòng quanh thế giới...