Kì Hân lăn qua lăn lại một lúc. Sau đó không can tâm mà lồm cồm bò xuống giường, thay quần áo chuẩn bị đi cứu người. Mắt trái cô giật giật, coi như lần cuối vậy! ..... Tiếng mở cửa thu hút ánh nhìn của mọi người trong Bar R. Một cô gái đang từ từ tiến vào. Cả người cô do mặc quá nhiều áo phao dày nên trở nên thật cồng kềnh. Ở ngoài còn khoác thêm áo mưa. Cô đội mũ trùm kín đầu. Khuôn mặt không hề ưa nhìn, còn có nốt ruồi to đùng ở gần mép. Huống chi bây giờ còn là mùa hè, cô ăn mặc như vậy quả là nóng đến chết a~! Tất cả đều tránh xa cô. Kì Hân thấy vậy liền thầm cười trộm. Quả nhiên là thành công! Cô đi lên phòng VIP số 5, hít một hơi rồi không khách khí mà đạp cửa xông vào. "Rầm!" Cánh cửa bị đạp bay. Ở trong phòng có khoảng sáu người bao gồm cả Phương Ly, bạn thân cô đang dán chặt mắt về phía "cô gái xấu xí" đang đứng ở cửa. Phương Ly mừng đến chết đi, vùng vẫy ra khỏi vòng tay của một người. Cô càng giãy dụa, người kia ôm càng chặt. Bóng tối như bao phủ cả khuôn mặt người kia,…
Chương 60: Mục Hy
Nhị Thiếu Gia, Xin Anh Cách Xa Tôi Một MétTác giả: Quai Tiểu HàmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKì Hân lăn qua lăn lại một lúc. Sau đó không can tâm mà lồm cồm bò xuống giường, thay quần áo chuẩn bị đi cứu người. Mắt trái cô giật giật, coi như lần cuối vậy! ..... Tiếng mở cửa thu hút ánh nhìn của mọi người trong Bar R. Một cô gái đang từ từ tiến vào. Cả người cô do mặc quá nhiều áo phao dày nên trở nên thật cồng kềnh. Ở ngoài còn khoác thêm áo mưa. Cô đội mũ trùm kín đầu. Khuôn mặt không hề ưa nhìn, còn có nốt ruồi to đùng ở gần mép. Huống chi bây giờ còn là mùa hè, cô ăn mặc như vậy quả là nóng đến chết a~! Tất cả đều tránh xa cô. Kì Hân thấy vậy liền thầm cười trộm. Quả nhiên là thành công! Cô đi lên phòng VIP số 5, hít một hơi rồi không khách khí mà đạp cửa xông vào. "Rầm!" Cánh cửa bị đạp bay. Ở trong phòng có khoảng sáu người bao gồm cả Phương Ly, bạn thân cô đang dán chặt mắt về phía "cô gái xấu xí" đang đứng ở cửa. Phương Ly mừng đến chết đi, vùng vẫy ra khỏi vòng tay của một người. Cô càng giãy dụa, người kia ôm càng chặt. Bóng tối như bao phủ cả khuôn mặt người kia,… Sáng hôm đó, lúc Kì Hân tỉnh dậy thì đã không thấy Duy Khánh đâu..Cô hỏi Tiểu Nguyệt thì Tiểu Nguyệt nói rằng hôm nay anh ra khỏi nhà từ sớm.Cô cũng không tò mò nhiều, thay đồ, ăn sáng rồi đến công ti làm việc. Tất cả đều diễn ra theo đúng quỹ đạo của nó. Ai làm việc của người ấy, một chút cũng không quan tâm nhau.=======Tại sân bay..Một người đàn ông thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người. Anh ta mặc một bộ vest đen cắt may khéo léo, tôn lên vóc người cao lớn và đôi chân dài thẳng tắp của anh. Khuôn mặt đẹp không chút khiếm khuyết. Từng đường nét đều vô cùng tinh sảo. Sống mũi thẳng tắp, cằm cương nghị, đôi môi mỏng khẽ mím, đôi mắt toát ra vẻ lạnh lùng xa cách. Thu hút, nhưng cả người anh lại toát ra khí lạnh, trên mặt cũng viết rõ ba chữ "CẤM LÀM PHIỀN."Một cô gái từ xa đi tới, nhìn thấy Duy Khánh đứng đó thì cười tươi vẫy tay. Duy Khánh nhìn thấy cô ta thì mày kiếm giãn ra, nở nụ cười ấm áp.Mục Hy xinh đẹp tựa như thiên thần, ngũ quan thanh tú. Gương mặt nhỏ nhắn kiều diễm thoát tục động lòng người.Cả hai người giống như kim đồng ngọc nữ, vô cùng hợp đôi, thật khiến cho người khác phải ngước nhìn a~.Mục Hy vứt hành lí qua một bên, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến chỗ Duy Khánh, theo thói quen dùng cả hai tay hai chân ôm anh, trèo cả lên người anh. Giống như gấu Koala vậy.Duy Khánh mỉm cười véo mũi Mục Hy, làm cho mũi cô ta đỏ bừng lên, đáng yêu không tả được.- Tiểu Hy, em về thật sớm. Nhớ anh sao?Mục Hy bĩu môi, gò má hưi ửng đỏ.- Ai thèm nhớ anh chứ?Duy Khánh một tay xách hành lí, tay còn lại cầm tay Mục Hy, dẫn cô ra khỏi sân bay, lên chiếc xe Bugatti Veyron màu trắng.- Anh Khánh, em lâu rồi mới về đây, anh dẫn em đi ăn? Sau đó cho em về DH villa, vậy là được rồi.Duy Khánh nhíu mày:- Ăn thì được. Nhưng mà về DH Villa thì không thể được.- Sao lại không được? - Mục Ky bất mãn nhìn anh.Duy Khánh nhìn cô, nhăn mặt:- Kì Hân đang ở đó.- Kì Hân Kì Hân, cô ta là vợ anh sao? Sao lại được ở đó? Hai người kết hôn rồi sao?Duy Khánh gật đầu:- Phải, anh và cô ấy kết hôn rồi.Mục Hy nắm lấy tay Duy Khánh:- Sao anh lại làm thế chứ? Còn em thì sao? Anh đã hứa với em điều gì?- Anh xin lỗi.Mục Hy mắt long lanh như sắp khóc, đấm vào vai anh:- Anh thật tệ. Anh đã hứa với em, hứa với em. Sao anh lại không giữ lời chứ?Duy Khánh dừng xe lại, ôm lấy Mục Hy:- Anh với cô ấy chỉ là tạm thời. Người anh yêu vẫn là em, người anh lấy sau cùng vẫn là em!Mục Hy khóc thút thít, giống như mèo nhỏ đáng thương:- Nhớ những điều anh nói..Duy Khánh gật đầu.Cô ta tiếp tục:- Thế thì bây giờ anh dẫn em đi ăn, sau đó cho em ở DH villa được chứ?Duy Khánh thở dài, gật đầu:- Được....==========Tập đoàn Hưng Viễn - phòng thư kí.Kì Hân check email lại một lần, ánh mắt dừng lại trên email mới nhận..Cô click chuột vào đó, sau đó, hai mắt mở lớn hết cỡ, không thể nào lớn hơn...
Sáng hôm đó, lúc Kì Hân tỉnh dậy thì đã không thấy Duy Khánh đâu..
Cô hỏi Tiểu Nguyệt thì Tiểu Nguyệt nói rằng hôm nay anh ra khỏi nhà từ sớm.
Cô cũng không tò mò nhiều, thay đồ, ăn sáng rồi đến công ti làm việc. Tất cả đều diễn ra theo đúng quỹ đạo của nó. Ai làm việc của người ấy, một chút cũng không quan tâm nhau.
=======
Tại sân bay..
Một người đàn ông thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người. Anh ta mặc một bộ vest đen cắt may khéo léo, tôn lên vóc người cao lớn và đôi chân dài thẳng tắp của anh. Khuôn mặt đẹp không chút khiếm khuyết. Từng đường nét đều vô cùng tinh sảo. Sống mũi thẳng tắp, cằm cương nghị, đôi môi mỏng khẽ mím, đôi mắt toát ra vẻ lạnh lùng xa cách. Thu hút, nhưng cả người anh lại toát ra khí lạnh, trên mặt cũng viết rõ ba chữ "CẤM LÀM PHIỀN."
Một cô gái từ xa đi tới, nhìn thấy Duy Khánh đứng đó thì cười tươi vẫy tay. Duy Khánh nhìn thấy cô ta thì mày kiếm giãn ra, nở nụ cười ấm áp.
Mục Hy xinh đẹp tựa như thiên thần, ngũ quan thanh tú. Gương mặt nhỏ nhắn kiều diễm thoát tục động lòng người.
Cả hai người giống như kim đồng ngọc nữ, vô cùng hợp đôi, thật khiến cho người khác phải ngước nhìn a~.
Mục Hy vứt hành lí qua một bên, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến chỗ Duy Khánh, theo thói quen dùng cả hai tay hai chân ôm anh, trèo cả lên người anh. Giống như gấu Koala vậy.
Duy Khánh mỉm cười véo mũi Mục Hy, làm cho mũi cô ta đỏ bừng lên, đáng yêu không tả được.
- Tiểu Hy, em về thật sớm. Nhớ anh sao?
Mục Hy bĩu môi, gò má hưi ửng đỏ.
- Ai thèm nhớ anh chứ?
Duy Khánh một tay xách hành lí, tay còn lại cầm tay Mục Hy, dẫn cô ra khỏi sân bay, lên chiếc xe Bugatti Veyron màu trắng.
- Anh Khánh, em lâu rồi mới về đây, anh dẫn em đi ăn? Sau đó cho em về DH villa, vậy là được rồi.
Duy Khánh nhíu mày:
- Ăn thì được. Nhưng mà về DH Villa thì không thể được.
- Sao lại không được? - Mục Ky bất mãn nhìn anh.
Duy Khánh nhìn cô, nhăn mặt:
- Kì Hân đang ở đó.
- Kì Hân Kì Hân, cô ta là vợ anh sao? Sao lại được ở đó? Hai người kết hôn rồi sao?
Duy Khánh gật đầu:
- Phải, anh và cô ấy kết hôn rồi.
Mục Hy nắm lấy tay Duy Khánh:
- Sao anh lại làm thế chứ? Còn em thì sao? Anh đã hứa với em điều gì?
- Anh xin lỗi.
Mục Hy mắt long lanh như sắp khóc, đấm vào vai anh:
- Anh thật tệ. Anh đã hứa với em, hứa với em. Sao anh lại không giữ lời chứ?
Duy Khánh dừng xe lại, ôm lấy Mục Hy:
- Anh với cô ấy chỉ là tạm thời. Người anh yêu vẫn là em, người anh lấy sau cùng vẫn là em!
Mục Hy khóc thút thít, giống như mèo nhỏ đáng thương:
- Nhớ những điều anh nói..
Duy Khánh gật đầu.
Cô ta tiếp tục:
- Thế thì bây giờ anh dẫn em đi ăn, sau đó cho em ở DH villa được chứ?
Duy Khánh thở dài, gật đầu:
- Được.
...
==========
Tập đoàn Hưng Viễn - phòng thư kí.
Kì Hân check email lại một lần, ánh mắt dừng lại trên email mới nhận..
Cô click chuột vào đó, sau đó, hai mắt mở lớn hết cỡ, không thể nào lớn hơn...
Nhị Thiếu Gia, Xin Anh Cách Xa Tôi Một MétTác giả: Quai Tiểu HàmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKì Hân lăn qua lăn lại một lúc. Sau đó không can tâm mà lồm cồm bò xuống giường, thay quần áo chuẩn bị đi cứu người. Mắt trái cô giật giật, coi như lần cuối vậy! ..... Tiếng mở cửa thu hút ánh nhìn của mọi người trong Bar R. Một cô gái đang từ từ tiến vào. Cả người cô do mặc quá nhiều áo phao dày nên trở nên thật cồng kềnh. Ở ngoài còn khoác thêm áo mưa. Cô đội mũ trùm kín đầu. Khuôn mặt không hề ưa nhìn, còn có nốt ruồi to đùng ở gần mép. Huống chi bây giờ còn là mùa hè, cô ăn mặc như vậy quả là nóng đến chết a~! Tất cả đều tránh xa cô. Kì Hân thấy vậy liền thầm cười trộm. Quả nhiên là thành công! Cô đi lên phòng VIP số 5, hít một hơi rồi không khách khí mà đạp cửa xông vào. "Rầm!" Cánh cửa bị đạp bay. Ở trong phòng có khoảng sáu người bao gồm cả Phương Ly, bạn thân cô đang dán chặt mắt về phía "cô gái xấu xí" đang đứng ở cửa. Phương Ly mừng đến chết đi, vùng vẫy ra khỏi vòng tay của một người. Cô càng giãy dụa, người kia ôm càng chặt. Bóng tối như bao phủ cả khuôn mặt người kia,… Sáng hôm đó, lúc Kì Hân tỉnh dậy thì đã không thấy Duy Khánh đâu..Cô hỏi Tiểu Nguyệt thì Tiểu Nguyệt nói rằng hôm nay anh ra khỏi nhà từ sớm.Cô cũng không tò mò nhiều, thay đồ, ăn sáng rồi đến công ti làm việc. Tất cả đều diễn ra theo đúng quỹ đạo của nó. Ai làm việc của người ấy, một chút cũng không quan tâm nhau.=======Tại sân bay..Một người đàn ông thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người. Anh ta mặc một bộ vest đen cắt may khéo léo, tôn lên vóc người cao lớn và đôi chân dài thẳng tắp của anh. Khuôn mặt đẹp không chút khiếm khuyết. Từng đường nét đều vô cùng tinh sảo. Sống mũi thẳng tắp, cằm cương nghị, đôi môi mỏng khẽ mím, đôi mắt toát ra vẻ lạnh lùng xa cách. Thu hút, nhưng cả người anh lại toát ra khí lạnh, trên mặt cũng viết rõ ba chữ "CẤM LÀM PHIỀN."Một cô gái từ xa đi tới, nhìn thấy Duy Khánh đứng đó thì cười tươi vẫy tay. Duy Khánh nhìn thấy cô ta thì mày kiếm giãn ra, nở nụ cười ấm áp.Mục Hy xinh đẹp tựa như thiên thần, ngũ quan thanh tú. Gương mặt nhỏ nhắn kiều diễm thoát tục động lòng người.Cả hai người giống như kim đồng ngọc nữ, vô cùng hợp đôi, thật khiến cho người khác phải ngước nhìn a~.Mục Hy vứt hành lí qua một bên, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến chỗ Duy Khánh, theo thói quen dùng cả hai tay hai chân ôm anh, trèo cả lên người anh. Giống như gấu Koala vậy.Duy Khánh mỉm cười véo mũi Mục Hy, làm cho mũi cô ta đỏ bừng lên, đáng yêu không tả được.- Tiểu Hy, em về thật sớm. Nhớ anh sao?Mục Hy bĩu môi, gò má hưi ửng đỏ.- Ai thèm nhớ anh chứ?Duy Khánh một tay xách hành lí, tay còn lại cầm tay Mục Hy, dẫn cô ra khỏi sân bay, lên chiếc xe Bugatti Veyron màu trắng.- Anh Khánh, em lâu rồi mới về đây, anh dẫn em đi ăn? Sau đó cho em về DH villa, vậy là được rồi.Duy Khánh nhíu mày:- Ăn thì được. Nhưng mà về DH Villa thì không thể được.- Sao lại không được? - Mục Ky bất mãn nhìn anh.Duy Khánh nhìn cô, nhăn mặt:- Kì Hân đang ở đó.- Kì Hân Kì Hân, cô ta là vợ anh sao? Sao lại được ở đó? Hai người kết hôn rồi sao?Duy Khánh gật đầu:- Phải, anh và cô ấy kết hôn rồi.Mục Hy nắm lấy tay Duy Khánh:- Sao anh lại làm thế chứ? Còn em thì sao? Anh đã hứa với em điều gì?- Anh xin lỗi.Mục Hy mắt long lanh như sắp khóc, đấm vào vai anh:- Anh thật tệ. Anh đã hứa với em, hứa với em. Sao anh lại không giữ lời chứ?Duy Khánh dừng xe lại, ôm lấy Mục Hy:- Anh với cô ấy chỉ là tạm thời. Người anh yêu vẫn là em, người anh lấy sau cùng vẫn là em!Mục Hy khóc thút thít, giống như mèo nhỏ đáng thương:- Nhớ những điều anh nói..Duy Khánh gật đầu.Cô ta tiếp tục:- Thế thì bây giờ anh dẫn em đi ăn, sau đó cho em ở DH villa được chứ?Duy Khánh thở dài, gật đầu:- Được....==========Tập đoàn Hưng Viễn - phòng thư kí.Kì Hân check email lại một lần, ánh mắt dừng lại trên email mới nhận..Cô click chuột vào đó, sau đó, hai mắt mở lớn hết cỡ, không thể nào lớn hơn...