Khách sạn "Thiên Kinh"..... Căn phòng sang trọng, vô cùng náo nhiệt, ngập tràn ánh sáng lung linh, kì ảo bỗng trở nên im lặng bởi sự xuất hiện của một thân ảnh màu bạc. Người đàn ông cả người toát lên khí thế vương giả, cao ngạo tôn quý. Từ trong đám đông, cô gái vô cùng quyến rũ diện trên mình bộ lễ phục màu đỏ bó sát, ôm lấy cánh tay người đàn ông. - Kình, anh làm em chờ mãi. - Bé cưng, thiệt thòi cho em. Cô gái cười ngọt ngào tỏ rõ chủ quyền. Cô ta vô cùng tự tin cho mình đã hoàn toàn mê hoặc được người đàn ông Vương giả này. Cô ta là người đầu tiên vượt qua thời hạn 1tháng của Lôi Kình. Trên khán đài, một phụ nữ tuổi ngoài 40 nhưng dường như thời gian không để lại dấu vết trên người bà ta. Bà ta diện một bộ sườn xám màu đen tôn lên dáng người mảnh khảnh hấp dẫn. - Cảm ơn mọi người đã yêu mến, bỏ ra thời gian quý báu đến tham dự tiệc sinh nhật của Phan An tôi. Thời gian đúng là kẻ thù của phụ nữ. Bây giờ mọi người ai cũng thấy tôi giống một bà thím phải không? Cả hội trường ngập…
Chương 25: Muốn cô chết tâm (1)
Bản Hợp Đồng Tà Ác: Tổng Tài Xin Buông Tha Cho TôiTác giả: Tiểu ƯuTruyện Ngôn TìnhKhách sạn "Thiên Kinh"..... Căn phòng sang trọng, vô cùng náo nhiệt, ngập tràn ánh sáng lung linh, kì ảo bỗng trở nên im lặng bởi sự xuất hiện của một thân ảnh màu bạc. Người đàn ông cả người toát lên khí thế vương giả, cao ngạo tôn quý. Từ trong đám đông, cô gái vô cùng quyến rũ diện trên mình bộ lễ phục màu đỏ bó sát, ôm lấy cánh tay người đàn ông. - Kình, anh làm em chờ mãi. - Bé cưng, thiệt thòi cho em. Cô gái cười ngọt ngào tỏ rõ chủ quyền. Cô ta vô cùng tự tin cho mình đã hoàn toàn mê hoặc được người đàn ông Vương giả này. Cô ta là người đầu tiên vượt qua thời hạn 1tháng của Lôi Kình. Trên khán đài, một phụ nữ tuổi ngoài 40 nhưng dường như thời gian không để lại dấu vết trên người bà ta. Bà ta diện một bộ sườn xám màu đen tôn lên dáng người mảnh khảnh hấp dẫn. - Cảm ơn mọi người đã yêu mến, bỏ ra thời gian quý báu đến tham dự tiệc sinh nhật của Phan An tôi. Thời gian đúng là kẻ thù của phụ nữ. Bây giờ mọi người ai cũng thấy tôi giống một bà thím phải không? Cả hội trường ngập… Sáng sớm, những tia nắng ấm áp chiếu rọi vào trong phòng.Cô thức dậy, vươn vai và rời giường. Đã hơn một tháng rồi, kể từ lúc cô bị bệnh tới giờ cái tên vô lương tâm kia chạy ra nướn ngoài công tác. Khoảng thời gian này quả là tươi đẹp a. Ước gì mọi thứ luôn như vậy.Nhưng sự thật phũ phàng hơn cô tưởng. Hôm nay tên xấu xa ấy về. Hu...hu ...tự do của tôi!!!Đi vào phòng ăn, cô chán nản ăn từng thía cháo. Sao đồ ăn hôm nay dở hết chỗ nói.- Như Băng, tối nay con sẽ đi dự tiệc với ông chủ!- Hà tỷ tươi cười nói- Sao anh ta không ở Nhật luôn đi về làm gì?- cô ảo não- Bữa tiệc tối nay rất đặc biệt nha!- Nơi nào có anh ta thì đều là mất hứng.- cô quả quyết.Hà tỷ không nói gì thêm mà chỉ lắc đầu. Thành kiến của Như Băng với ông chủ rất lớn, khó mà thay đổi a.---khách sạn quốc tế " King"----Cô mang bộ mặt như đưa đám bước xuống xe. Có cần phải nghiêm trọng như thế không? Từ lúc 4h chiều cô đã bị lôi đi thử đồ làm tóc mệt gần chết.- Lâu không gặp, thấy tôi em không vui?- một âm thanh quen thuộc vọng ra sau lưng cô. Một cỗ hơi thở nóng rực phả vào gáy côRùng mình! Sao anh ta giống ma thế.Cô cố gắng vẽ một nụ cười ngọt ngào- Đâu có! Người ta nhớ anh quá đi mất!- nói mà cô thấy buồn nôn quá- Vậy sao?- hắn nghi hoặc- Thật hơn cả vàng ấy!-" thật cái đầu anh"- cô bổ sungHắn nở nụ cười quyến rũ. Lát nữa xem em còn cười được nữa khôngHai người ôm nhau đi vào khách sạnBên trong, khách khứa vô cùng sang trọng.- Này, cá Kình, lâu ngày không gặp! Cô bé đáng yêu này là ai vậy?- một cô gái vô cùng xinh đẹp vỗ vai hắn.Không hiểu sao khi nhìn thấy cô gái này cô rất có thiện cảm. Không chờ hắn lên tiếng cô đã tự giới thiệu- Chào chị! Tên em là Hạ Như Băng.- cô cười thật tươi- Chào em! Chị là Diêu Khả Khả.- cô ta cũng nở nụ cười. Cô bé đáng yêu quá!- Chị xinh quá!- Ôi, sao có cô bé dễ thương như em chứ? Nào chị đưa em đi gặp mấy người bạn. Anh cho tôi mượn cô bé một chút nha?- tuy miệng hỏ nhưng tay đã lôi kéo Như Băng- Cứ tự nhiên.- hắn nhàn nhạt trả lờiKhi hai cô gái đã đi xa, Lăng Thiếu Phong cùng Cung Hải Đường tiến lại- Mọi chuyện sao rồi?- hắn hỏi- Ổn, nhưng cậu nhất thiết phải làm vậy sao?- Hải Đường lên tiếng- Cô gái này cần có một bài học để không bao giờ thách thức quyền uy của tôi.Hai người kia không nói gì thêm. Họ hiểu rõ Lôi Kình. Cậu ta động tâm với cô gái nhỏ này mà không nhận ra. Vì người phụ nữ kia có đáng không? Cô ta không xứng với hắn mà. Cô ta làm hắn đau khổ quá nhiều rồi. Mong rằng cô gái nhỏ này sẽ giúp hắn quên đi tất cả và có được hạnh phúc....( chương sau anh Kình đáng ghét lắm luôn. * chuẩn bị thật nhiều gạch, đá*)
Sáng sớm, những tia nắng ấm áp chiếu rọi vào trong phòng.
Cô thức dậy, vươn vai và rời giường. Đã hơn một tháng rồi, kể từ lúc cô bị bệnh tới giờ cái tên vô lương tâm kia chạy ra nướn ngoài công tác. Khoảng thời gian này quả là tươi đẹp a. Ước gì mọi thứ luôn như vậy.
Nhưng sự thật phũ phàng hơn cô tưởng. Hôm nay tên xấu xa ấy về. Hu...hu ...tự do của tôi!!!
Đi vào phòng ăn, cô chán nản ăn từng thía cháo. Sao đồ ăn hôm nay dở hết chỗ nói.
- Như Băng, tối nay con sẽ đi dự tiệc với ông chủ!- Hà tỷ tươi cười nói
- Sao anh ta không ở Nhật luôn đi về làm gì?- cô ảo não
- Bữa tiệc tối nay rất đặc biệt nha!
- Nơi nào có anh ta thì đều là mất hứng.- cô quả quyết.
Hà tỷ không nói gì thêm mà chỉ lắc đầu. Thành kiến của Như Băng với ông chủ rất lớn, khó mà thay đổi a.
---khách sạn quốc tế " King"----
Cô mang bộ mặt như đưa đám bước xuống xe. Có cần phải nghiêm trọng như thế không? Từ lúc 4h chiều cô đã bị lôi đi thử đồ làm tóc mệt gần chết.
- Lâu không gặp, thấy tôi em không vui?- một âm thanh quen thuộc vọng ra sau lưng cô. Một cỗ hơi thở nóng rực phả vào gáy cô
Rùng mình! Sao anh ta giống ma thế.
Cô cố gắng vẽ một nụ cười ngọt ngào
- Đâu có! Người ta nhớ anh quá đi mất!- nói mà cô thấy buồn nôn quá
- Vậy sao?- hắn nghi hoặc
- Thật hơn cả vàng ấy!-" thật cái đầu anh"- cô bổ sung
Hắn nở nụ cười quyến rũ. Lát nữa xem em còn cười được nữa không
Hai người ôm nhau đi vào khách sạn
Bên trong, khách khứa vô cùng sang trọng.
- Này, cá Kình, lâu ngày không gặp! Cô bé đáng yêu này là ai vậy?- một cô gái vô cùng xinh đẹp vỗ vai hắn.
Không hiểu sao khi nhìn thấy cô gái này cô rất có thiện cảm. Không chờ hắn lên tiếng cô đã tự giới thiệu
- Chào chị! Tên em là Hạ Như Băng.- cô cười thật tươi
- Chào em! Chị là Diêu Khả Khả.- cô ta cũng nở nụ cười. Cô bé đáng yêu quá!
- Chị xinh quá!
- Ôi, sao có cô bé dễ thương như em chứ? Nào chị đưa em đi gặp mấy người bạn. Anh cho tôi mượn cô bé một chút nha?- tuy miệng hỏ nhưng tay đã lôi kéo Như Băng
- Cứ tự nhiên.- hắn nhàn nhạt trả lời
Khi hai cô gái đã đi xa, Lăng Thiếu Phong cùng Cung Hải Đường tiến lại
- Mọi chuyện sao rồi?- hắn hỏi
- Ổn, nhưng cậu nhất thiết phải làm vậy sao?- Hải Đường lên tiếng
- Cô gái này cần có một bài học để không bao giờ thách thức quyền uy của tôi.
Hai người kia không nói gì thêm. Họ hiểu rõ Lôi Kình. Cậu ta động tâm với cô gái nhỏ này mà không nhận ra. Vì người phụ nữ kia có đáng không? Cô ta không xứng với hắn mà. Cô ta làm hắn đau khổ quá nhiều rồi. Mong rằng cô gái nhỏ này sẽ giúp hắn quên đi tất cả và có được hạnh phúc....
( chương sau anh Kình đáng ghét lắm luôn. * chuẩn bị thật nhiều gạch, đá*)
Bản Hợp Đồng Tà Ác: Tổng Tài Xin Buông Tha Cho TôiTác giả: Tiểu ƯuTruyện Ngôn TìnhKhách sạn "Thiên Kinh"..... Căn phòng sang trọng, vô cùng náo nhiệt, ngập tràn ánh sáng lung linh, kì ảo bỗng trở nên im lặng bởi sự xuất hiện của một thân ảnh màu bạc. Người đàn ông cả người toát lên khí thế vương giả, cao ngạo tôn quý. Từ trong đám đông, cô gái vô cùng quyến rũ diện trên mình bộ lễ phục màu đỏ bó sát, ôm lấy cánh tay người đàn ông. - Kình, anh làm em chờ mãi. - Bé cưng, thiệt thòi cho em. Cô gái cười ngọt ngào tỏ rõ chủ quyền. Cô ta vô cùng tự tin cho mình đã hoàn toàn mê hoặc được người đàn ông Vương giả này. Cô ta là người đầu tiên vượt qua thời hạn 1tháng của Lôi Kình. Trên khán đài, một phụ nữ tuổi ngoài 40 nhưng dường như thời gian không để lại dấu vết trên người bà ta. Bà ta diện một bộ sườn xám màu đen tôn lên dáng người mảnh khảnh hấp dẫn. - Cảm ơn mọi người đã yêu mến, bỏ ra thời gian quý báu đến tham dự tiệc sinh nhật của Phan An tôi. Thời gian đúng là kẻ thù của phụ nữ. Bây giờ mọi người ai cũng thấy tôi giống một bà thím phải không? Cả hội trường ngập… Sáng sớm, những tia nắng ấm áp chiếu rọi vào trong phòng.Cô thức dậy, vươn vai và rời giường. Đã hơn một tháng rồi, kể từ lúc cô bị bệnh tới giờ cái tên vô lương tâm kia chạy ra nướn ngoài công tác. Khoảng thời gian này quả là tươi đẹp a. Ước gì mọi thứ luôn như vậy.Nhưng sự thật phũ phàng hơn cô tưởng. Hôm nay tên xấu xa ấy về. Hu...hu ...tự do của tôi!!!Đi vào phòng ăn, cô chán nản ăn từng thía cháo. Sao đồ ăn hôm nay dở hết chỗ nói.- Như Băng, tối nay con sẽ đi dự tiệc với ông chủ!- Hà tỷ tươi cười nói- Sao anh ta không ở Nhật luôn đi về làm gì?- cô ảo não- Bữa tiệc tối nay rất đặc biệt nha!- Nơi nào có anh ta thì đều là mất hứng.- cô quả quyết.Hà tỷ không nói gì thêm mà chỉ lắc đầu. Thành kiến của Như Băng với ông chủ rất lớn, khó mà thay đổi a.---khách sạn quốc tế " King"----Cô mang bộ mặt như đưa đám bước xuống xe. Có cần phải nghiêm trọng như thế không? Từ lúc 4h chiều cô đã bị lôi đi thử đồ làm tóc mệt gần chết.- Lâu không gặp, thấy tôi em không vui?- một âm thanh quen thuộc vọng ra sau lưng cô. Một cỗ hơi thở nóng rực phả vào gáy côRùng mình! Sao anh ta giống ma thế.Cô cố gắng vẽ một nụ cười ngọt ngào- Đâu có! Người ta nhớ anh quá đi mất!- nói mà cô thấy buồn nôn quá- Vậy sao?- hắn nghi hoặc- Thật hơn cả vàng ấy!-" thật cái đầu anh"- cô bổ sungHắn nở nụ cười quyến rũ. Lát nữa xem em còn cười được nữa khôngHai người ôm nhau đi vào khách sạnBên trong, khách khứa vô cùng sang trọng.- Này, cá Kình, lâu ngày không gặp! Cô bé đáng yêu này là ai vậy?- một cô gái vô cùng xinh đẹp vỗ vai hắn.Không hiểu sao khi nhìn thấy cô gái này cô rất có thiện cảm. Không chờ hắn lên tiếng cô đã tự giới thiệu- Chào chị! Tên em là Hạ Như Băng.- cô cười thật tươi- Chào em! Chị là Diêu Khả Khả.- cô ta cũng nở nụ cười. Cô bé đáng yêu quá!- Chị xinh quá!- Ôi, sao có cô bé dễ thương như em chứ? Nào chị đưa em đi gặp mấy người bạn. Anh cho tôi mượn cô bé một chút nha?- tuy miệng hỏ nhưng tay đã lôi kéo Như Băng- Cứ tự nhiên.- hắn nhàn nhạt trả lờiKhi hai cô gái đã đi xa, Lăng Thiếu Phong cùng Cung Hải Đường tiến lại- Mọi chuyện sao rồi?- hắn hỏi- Ổn, nhưng cậu nhất thiết phải làm vậy sao?- Hải Đường lên tiếng- Cô gái này cần có một bài học để không bao giờ thách thức quyền uy của tôi.Hai người kia không nói gì thêm. Họ hiểu rõ Lôi Kình. Cậu ta động tâm với cô gái nhỏ này mà không nhận ra. Vì người phụ nữ kia có đáng không? Cô ta không xứng với hắn mà. Cô ta làm hắn đau khổ quá nhiều rồi. Mong rằng cô gái nhỏ này sẽ giúp hắn quên đi tất cả và có được hạnh phúc....( chương sau anh Kình đáng ghét lắm luôn. * chuẩn bị thật nhiều gạch, đá*)