Tác giả:

Khách sạn "Thiên Kinh"..... Căn phòng sang trọng, vô cùng náo nhiệt, ngập tràn ánh sáng lung linh, kì ảo bỗng trở nên im lặng bởi sự xuất hiện của một thân ảnh màu bạc. Người đàn ông cả người toát lên khí thế vương giả, cao ngạo tôn quý. Từ trong đám đông, cô gái vô cùng quyến rũ diện trên mình bộ lễ phục màu đỏ bó sát, ôm lấy cánh tay người đàn ông. - Kình, anh làm em chờ mãi. - Bé cưng, thiệt thòi cho em. Cô gái cười ngọt ngào tỏ rõ chủ quyền. Cô ta vô cùng tự tin cho mình đã hoàn toàn mê hoặc được người đàn ông Vương giả này. Cô ta là người đầu tiên vượt qua thời hạn 1tháng của Lôi Kình. Trên khán đài, một phụ nữ tuổi ngoài 40 nhưng dường như thời gian không để lại dấu vết trên người bà ta. Bà ta diện một bộ sườn xám màu đen tôn lên dáng người mảnh khảnh hấp dẫn. - Cảm ơn mọi người đã yêu mến, bỏ ra thời gian quý báu đến tham dự tiệc sinh nhật của Phan An tôi. Thời gian đúng là kẻ thù của phụ nữ. Bây giờ mọi người ai cũng thấy tôi giống một bà thím phải không? Cả hội trường ngập…

Chương 29: Căn phòng có cánh cửa màu trắng

Bản Hợp Đồng Tà Ác: Tổng Tài Xin Buông Tha Cho TôiTác giả: Tiểu ƯuTruyện Ngôn TìnhKhách sạn "Thiên Kinh"..... Căn phòng sang trọng, vô cùng náo nhiệt, ngập tràn ánh sáng lung linh, kì ảo bỗng trở nên im lặng bởi sự xuất hiện của một thân ảnh màu bạc. Người đàn ông cả người toát lên khí thế vương giả, cao ngạo tôn quý. Từ trong đám đông, cô gái vô cùng quyến rũ diện trên mình bộ lễ phục màu đỏ bó sát, ôm lấy cánh tay người đàn ông. - Kình, anh làm em chờ mãi. - Bé cưng, thiệt thòi cho em. Cô gái cười ngọt ngào tỏ rõ chủ quyền. Cô ta vô cùng tự tin cho mình đã hoàn toàn mê hoặc được người đàn ông Vương giả này. Cô ta là người đầu tiên vượt qua thời hạn 1tháng của Lôi Kình. Trên khán đài, một phụ nữ tuổi ngoài 40 nhưng dường như thời gian không để lại dấu vết trên người bà ta. Bà ta diện một bộ sườn xám màu đen tôn lên dáng người mảnh khảnh hấp dẫn. - Cảm ơn mọi người đã yêu mến, bỏ ra thời gian quý báu đến tham dự tiệc sinh nhật của Phan An tôi. Thời gian đúng là kẻ thù của phụ nữ. Bây giờ mọi người ai cũng thấy tôi giống một bà thím phải không? Cả hội trường ngập… Kéttttttt...chiếc BMW (Bảo Mã Vương) dừng lại trước "Bảo Đế thành". Không đợi Phúc bá mở cửa xe, hắn đã kéo cô xuống, lôi cô vào trong.Mặc cô phản kháng, la hét hắn vẫn mạnh mẽ cưỡng ép cô.Từ trong, Hà tỷ chạy ra- Ông chủ, Tiểu Băng! Hai người ...Lời nói của bà bị đánh gãy- Tất cả trở về phòng, có việc cứ làm cho dù nghe thấy gì cũng không đước lên tầng ba.- hắn ra lệnhMọi người cả kinh "tầng ba?". Chẳng nhẽ ông chủ lại phát bệnh? Không đã lâu lắm rồi nó không xảy ra. Nhưng sao ông chủ lại mang Tiểu Băng lên đó. Đây là câu hỏi lớn trong lòng mọi người. Tới khi họ lấy lại ý thức thì đã không còn thấy bóng dáng hai người họ.- Mau...mau...gọi bác sĩ Âu Dương.- Hà tỷ lo lắng. Mong không có chuyện gì xảy ra.---TẦNG BA---Nơi đây là cấm kị của "Bảo Đế thành". Cô đã ở đây hơn một tháng rồi mà vẫn thấy sợ nha.Rốt cuộc đây là nơi quái quỷ gì? Hắn muốn trừng phạt thì sao mang cô tới đây?Khi cô đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ của mình thì hắn dừng lại trước một cánh cửa màu trắng. Đến giờ cô mới nhận ra nó là cánh cửa duy nhất ở đây. Linh cảm cho cô biết phía sau cánh cửa kia là điều vô cùng đáng sợ. Quay người, cô co chân chạy. Vô ích, tay cô bị hắn nắm chặt. Hắn nhìn cô bằng ánh mắt giận dữ như nhìn kẻ thù. Da gà cô nổi lên " tôi có làm gì đâu"Khóe miệng hắn nhếch lên một đường cong tà ác- Muốn chạy? Không có cửa đâu.Nói rồi hắn đầy cửa nén cô vào trong. Cô có một màn tiếp đất vô cùng thảm hại và đau đớn.Đứng dậy, cô lao vế phía cánh cửa. Chết tiệt! Khóa sử dụng mật mã. Sau nhiều lần cố gắng trong vô vọng, cô bỏ cuộc. Cô tròn mắt nhìn xung quanh. Căn phòng này cũng quá kì dị đi! Mọi thứ đều trắng toát rất đáng sợ,ở giữa là một chiếc giường màu đen cỡ lớn ngoài ra chẳng có thứ gì khác. Nhìn chung nó khiến người ta dựng tóc gáy. Thế này thì phô trương quá! Cô nuốt nước miếng cái "ực"( Còn tiếp.)Đoạn sau cấm người có tiền sử bệnh tim, thích sủng, phụ nữ có thai, trẻ em dưới 18 tuổi. Ta không muốn hại m.n mất máu quá nhiều và đi cấp cứu đâu.

Kéttttttt...chiếc BMW (Bảo Mã Vương) dừng lại trước "Bảo Đế thành". Không đợi Phúc bá mở cửa xe, hắn đã kéo cô xuống, lôi cô vào trong.

Mặc cô phản kháng, la hét hắn vẫn mạnh mẽ cưỡng ép cô.

Từ trong, Hà tỷ chạy ra

- Ông chủ, Tiểu Băng! Hai người ...

Lời nói của bà bị đánh gãy

- Tất cả trở về phòng, có việc cứ làm cho dù nghe thấy gì cũng không đước lên tầng ba.- hắn ra lệnh

Mọi người cả kinh "tầng ba?". Chẳng nhẽ ông chủ lại phát bệnh? Không đã lâu lắm rồi nó không xảy ra. Nhưng sao ông chủ lại mang Tiểu Băng lên đó. Đây là câu hỏi lớn trong lòng mọi người. Tới khi họ lấy lại ý thức thì đã không còn thấy bóng dáng hai người họ.

- Mau...mau...gọi bác sĩ Âu Dương.- Hà tỷ lo lắng. Mong không có chuyện gì xảy ra.

---TẦNG BA---

Nơi đây là cấm kị của "Bảo Đế thành". Cô đã ở đây hơn một tháng rồi mà vẫn thấy sợ nha.Rốt cuộc đây là nơi quái quỷ gì? Hắn muốn trừng phạt thì sao mang cô tới đây?

Khi cô đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ của mình thì hắn dừng lại trước một cánh cửa màu trắng. Đến giờ cô mới nhận ra nó là cánh cửa duy nhất ở đây. Linh cảm cho cô biết phía sau cánh cửa kia là điều vô cùng đáng sợ. Quay người, cô co chân chạy. Vô ích, tay cô bị hắn nắm chặt. Hắn nhìn cô bằng ánh mắt giận dữ như nhìn kẻ thù. Da gà cô nổi lên " tôi có làm gì đâu"

Khóe miệng hắn nhếch lên một đường cong tà ác

- Muốn chạy? Không có cửa đâu.

Nói rồi hắn đầy cửa nén cô vào trong. Cô có một màn tiếp đất vô cùng thảm hại và đau đớn.

Đứng dậy, cô lao vế phía cánh cửa. Chết tiệt! Khóa sử dụng mật mã. Sau nhiều lần cố gắng trong vô vọng, cô bỏ cuộc. Cô tròn mắt nhìn xung quanh. Căn phòng này cũng quá kì dị đi! Mọi thứ đều trắng toát rất đáng sợ,ở giữa là một chiếc giường màu đen cỡ lớn ngoài ra chẳng có thứ gì khác. Nhìn chung nó khiến người ta dựng tóc gáy. Thế này thì phô trương quá! Cô nuốt nước miếng cái "ực"

( Còn tiếp.)

Đoạn sau cấm người có tiền sử bệnh tim, thích sủng, phụ nữ có thai, trẻ em dưới 18 tuổi. Ta không muốn hại m.n mất máu quá nhiều và đi cấp cứu đâu.

Bản Hợp Đồng Tà Ác: Tổng Tài Xin Buông Tha Cho TôiTác giả: Tiểu ƯuTruyện Ngôn TìnhKhách sạn "Thiên Kinh"..... Căn phòng sang trọng, vô cùng náo nhiệt, ngập tràn ánh sáng lung linh, kì ảo bỗng trở nên im lặng bởi sự xuất hiện của một thân ảnh màu bạc. Người đàn ông cả người toát lên khí thế vương giả, cao ngạo tôn quý. Từ trong đám đông, cô gái vô cùng quyến rũ diện trên mình bộ lễ phục màu đỏ bó sát, ôm lấy cánh tay người đàn ông. - Kình, anh làm em chờ mãi. - Bé cưng, thiệt thòi cho em. Cô gái cười ngọt ngào tỏ rõ chủ quyền. Cô ta vô cùng tự tin cho mình đã hoàn toàn mê hoặc được người đàn ông Vương giả này. Cô ta là người đầu tiên vượt qua thời hạn 1tháng của Lôi Kình. Trên khán đài, một phụ nữ tuổi ngoài 40 nhưng dường như thời gian không để lại dấu vết trên người bà ta. Bà ta diện một bộ sườn xám màu đen tôn lên dáng người mảnh khảnh hấp dẫn. - Cảm ơn mọi người đã yêu mến, bỏ ra thời gian quý báu đến tham dự tiệc sinh nhật của Phan An tôi. Thời gian đúng là kẻ thù của phụ nữ. Bây giờ mọi người ai cũng thấy tôi giống một bà thím phải không? Cả hội trường ngập… Kéttttttt...chiếc BMW (Bảo Mã Vương) dừng lại trước "Bảo Đế thành". Không đợi Phúc bá mở cửa xe, hắn đã kéo cô xuống, lôi cô vào trong.Mặc cô phản kháng, la hét hắn vẫn mạnh mẽ cưỡng ép cô.Từ trong, Hà tỷ chạy ra- Ông chủ, Tiểu Băng! Hai người ...Lời nói của bà bị đánh gãy- Tất cả trở về phòng, có việc cứ làm cho dù nghe thấy gì cũng không đước lên tầng ba.- hắn ra lệnhMọi người cả kinh "tầng ba?". Chẳng nhẽ ông chủ lại phát bệnh? Không đã lâu lắm rồi nó không xảy ra. Nhưng sao ông chủ lại mang Tiểu Băng lên đó. Đây là câu hỏi lớn trong lòng mọi người. Tới khi họ lấy lại ý thức thì đã không còn thấy bóng dáng hai người họ.- Mau...mau...gọi bác sĩ Âu Dương.- Hà tỷ lo lắng. Mong không có chuyện gì xảy ra.---TẦNG BA---Nơi đây là cấm kị của "Bảo Đế thành". Cô đã ở đây hơn một tháng rồi mà vẫn thấy sợ nha.Rốt cuộc đây là nơi quái quỷ gì? Hắn muốn trừng phạt thì sao mang cô tới đây?Khi cô đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ của mình thì hắn dừng lại trước một cánh cửa màu trắng. Đến giờ cô mới nhận ra nó là cánh cửa duy nhất ở đây. Linh cảm cho cô biết phía sau cánh cửa kia là điều vô cùng đáng sợ. Quay người, cô co chân chạy. Vô ích, tay cô bị hắn nắm chặt. Hắn nhìn cô bằng ánh mắt giận dữ như nhìn kẻ thù. Da gà cô nổi lên " tôi có làm gì đâu"Khóe miệng hắn nhếch lên một đường cong tà ác- Muốn chạy? Không có cửa đâu.Nói rồi hắn đầy cửa nén cô vào trong. Cô có một màn tiếp đất vô cùng thảm hại và đau đớn.Đứng dậy, cô lao vế phía cánh cửa. Chết tiệt! Khóa sử dụng mật mã. Sau nhiều lần cố gắng trong vô vọng, cô bỏ cuộc. Cô tròn mắt nhìn xung quanh. Căn phòng này cũng quá kì dị đi! Mọi thứ đều trắng toát rất đáng sợ,ở giữa là một chiếc giường màu đen cỡ lớn ngoài ra chẳng có thứ gì khác. Nhìn chung nó khiến người ta dựng tóc gáy. Thế này thì phô trương quá! Cô nuốt nước miếng cái "ực"( Còn tiếp.)Đoạn sau cấm người có tiền sử bệnh tim, thích sủng, phụ nữ có thai, trẻ em dưới 18 tuổi. Ta không muốn hại m.n mất máu quá nhiều và đi cấp cứu đâu.

Chương 29: Căn phòng có cánh cửa màu trắng