Tác giả:

Khách sạn "Thiên Kinh"..... Căn phòng sang trọng, vô cùng náo nhiệt, ngập tràn ánh sáng lung linh, kì ảo bỗng trở nên im lặng bởi sự xuất hiện của một thân ảnh màu bạc. Người đàn ông cả người toát lên khí thế vương giả, cao ngạo tôn quý. Từ trong đám đông, cô gái vô cùng quyến rũ diện trên mình bộ lễ phục màu đỏ bó sát, ôm lấy cánh tay người đàn ông. - Kình, anh làm em chờ mãi. - Bé cưng, thiệt thòi cho em. Cô gái cười ngọt ngào tỏ rõ chủ quyền. Cô ta vô cùng tự tin cho mình đã hoàn toàn mê hoặc được người đàn ông Vương giả này. Cô ta là người đầu tiên vượt qua thời hạn 1tháng của Lôi Kình. Trên khán đài, một phụ nữ tuổi ngoài 40 nhưng dường như thời gian không để lại dấu vết trên người bà ta. Bà ta diện một bộ sườn xám màu đen tôn lên dáng người mảnh khảnh hấp dẫn. - Cảm ơn mọi người đã yêu mến, bỏ ra thời gian quý báu đến tham dự tiệc sinh nhật của Phan An tôi. Thời gian đúng là kẻ thù của phụ nữ. Bây giờ mọi người ai cũng thấy tôi giống một bà thím phải không? Cả hội trường ngập…

Chương 48: Tình Cảm Không Có Kết Quả

Bản Hợp Đồng Tà Ác: Tổng Tài Xin Buông Tha Cho TôiTác giả: Tiểu ƯuTruyện Ngôn TìnhKhách sạn "Thiên Kinh"..... Căn phòng sang trọng, vô cùng náo nhiệt, ngập tràn ánh sáng lung linh, kì ảo bỗng trở nên im lặng bởi sự xuất hiện của một thân ảnh màu bạc. Người đàn ông cả người toát lên khí thế vương giả, cao ngạo tôn quý. Từ trong đám đông, cô gái vô cùng quyến rũ diện trên mình bộ lễ phục màu đỏ bó sát, ôm lấy cánh tay người đàn ông. - Kình, anh làm em chờ mãi. - Bé cưng, thiệt thòi cho em. Cô gái cười ngọt ngào tỏ rõ chủ quyền. Cô ta vô cùng tự tin cho mình đã hoàn toàn mê hoặc được người đàn ông Vương giả này. Cô ta là người đầu tiên vượt qua thời hạn 1tháng của Lôi Kình. Trên khán đài, một phụ nữ tuổi ngoài 40 nhưng dường như thời gian không để lại dấu vết trên người bà ta. Bà ta diện một bộ sườn xám màu đen tôn lên dáng người mảnh khảnh hấp dẫn. - Cảm ơn mọi người đã yêu mến, bỏ ra thời gian quý báu đến tham dự tiệc sinh nhật của Phan An tôi. Thời gian đúng là kẻ thù của phụ nữ. Bây giờ mọi người ai cũng thấy tôi giống một bà thím phải không? Cả hội trường ngập… Hai cô gái ôm nhau với vẻ mặt thất vọng ê chề.- Băng! Chẳng lẽ chúng ta kém vậy sao?- Diêu Khả Khả hỏi bằng giọng chán nản- Chị phải tin vào bản thân chứ!- Tự tin thì có ích gì? Trong hoàn cảnh này thì...chấp nhận đi thôi.- Cũng đúng! Sự thật quá phũ phàng mà.Phòng bếp ngập tràn tiếng khóc thê thảm của hai cô gái.Không thể chịu đựng được người con gái mình yêu rơi lệ, Cung Hải Đường ôm Diêu Khả Khả vào lòng an ủi- Bà xã, ngoan không khóc nữa. Em mà khóc nữa là sẽ xảy ra lũ lụt mất- Cung Hải Đường! Anh khốn kiếp! Em cứ khóc đấy. Em khóc cho biết thự Lâm Uyển này thành bình địa luôn.- Khả Khả kêu lên, tiến tay đánh lên ngực Cung Hải Đường mấy cái cho đỡ tức.Bắt lấy bàn tay không nghe lời của cô, Cung Hải Đường nhỏ giọng lấy lòng- Anh sai rồi! Bà xã, em khóc thì vẫn xinh đẹp động lòng anh.- Thế còn được.Nhìn biểu cảm sến súa của hai người kia, sao Như Băng lại cảm thấy ngưỡng mộ như vậy? Giá có người yêu cô, đối xử với cô tốt như vậy thật tốt.Bất giác cô đưa mắt về phía ai đó. Thú thật, cô đã từng rất ghét, thậm chí là hận người này. Nhưng bây giờ thì không. Cô từ ghê tởm sự đụng chạm của hắn thành mê luyến nó. Chỉ cần hắn ân cần một chút thôi thì cô sẽ sa vào đấy mà quên đi sự tàn nhẫn của hắn. Cô cười khổ. Xem ra cô thật có xu hướng cuồng ngược nha.Thích thì đã sao? Nó là thứ tình cảm bị nguyền rủa. Hắn sẽ chẳng yêu cô. Bởi hắn chỉ yêu bản thân mình. Mà dù có thì người ấy không phải cô. Lựa chọn tốt nhất là cô phải chôn vùi thứ tình cảm này thôi. Nó sẽ chẳng có kết quả gì cả. Cô và hắn ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Hai cô gái ôm nhau với vẻ mặt thất vọng ê chề.

- Băng! Chẳng lẽ chúng ta kém vậy sao?- Diêu Khả Khả hỏi bằng giọng chán nản

- Chị phải tin vào bản thân chứ!

- Tự tin thì có ích gì? Trong hoàn cảnh này thì...chấp nhận đi thôi.

- Cũng đúng! Sự thật quá phũ phàng mà.

Phòng bếp ngập tràn tiếng khóc thê thảm của hai cô gái.

Không thể chịu đựng được người con gái mình yêu rơi lệ, Cung Hải Đường ôm Diêu Khả Khả vào lòng an ủi

- Bà xã, ngoan không khóc nữa. Em mà khóc nữa là sẽ xảy ra lũ lụt mất

- Cung Hải Đường! Anh khốn kiếp! Em cứ khóc đấy. Em khóc cho biết thự Lâm Uyển này thành bình địa luôn.- Khả Khả kêu lên, tiến tay đánh lên ngực Cung Hải Đường mấy cái cho đỡ tức.

Bắt lấy bàn tay không nghe lời của cô, Cung Hải Đường nhỏ giọng lấy lòng

- Anh sai rồi! Bà xã, em khóc thì vẫn xinh đẹp động lòng anh.

- Thế còn được.

Nhìn biểu cảm sến súa của hai người kia, sao Như Băng lại cảm thấy ngưỡng mộ như vậy? Giá có người yêu cô, đối xử với cô tốt như vậy thật tốt.

Bất giác cô đưa mắt về phía ai đó. Thú thật, cô đã từng rất ghét, thậm chí là hận người này. Nhưng bây giờ thì không. Cô từ ghê tởm sự đụng chạm của hắn thành mê luyến nó. Chỉ cần hắn ân cần một chút thôi thì cô sẽ sa vào đấy mà quên đi sự tàn nhẫn của hắn. Cô cười khổ. Xem ra cô thật có xu hướng cuồng ngược nha.

Thích thì đã sao? Nó là thứ tình cảm bị nguyền rủa. Hắn sẽ chẳng yêu cô. Bởi hắn chỉ yêu bản thân mình. Mà dù có thì người ấy không phải cô. Lựa chọn tốt nhất là cô phải chôn vùi thứ tình cảm này thôi. Nó sẽ chẳng có kết quả gì cả. Cô và hắn ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Bản Hợp Đồng Tà Ác: Tổng Tài Xin Buông Tha Cho TôiTác giả: Tiểu ƯuTruyện Ngôn TìnhKhách sạn "Thiên Kinh"..... Căn phòng sang trọng, vô cùng náo nhiệt, ngập tràn ánh sáng lung linh, kì ảo bỗng trở nên im lặng bởi sự xuất hiện của một thân ảnh màu bạc. Người đàn ông cả người toát lên khí thế vương giả, cao ngạo tôn quý. Từ trong đám đông, cô gái vô cùng quyến rũ diện trên mình bộ lễ phục màu đỏ bó sát, ôm lấy cánh tay người đàn ông. - Kình, anh làm em chờ mãi. - Bé cưng, thiệt thòi cho em. Cô gái cười ngọt ngào tỏ rõ chủ quyền. Cô ta vô cùng tự tin cho mình đã hoàn toàn mê hoặc được người đàn ông Vương giả này. Cô ta là người đầu tiên vượt qua thời hạn 1tháng của Lôi Kình. Trên khán đài, một phụ nữ tuổi ngoài 40 nhưng dường như thời gian không để lại dấu vết trên người bà ta. Bà ta diện một bộ sườn xám màu đen tôn lên dáng người mảnh khảnh hấp dẫn. - Cảm ơn mọi người đã yêu mến, bỏ ra thời gian quý báu đến tham dự tiệc sinh nhật của Phan An tôi. Thời gian đúng là kẻ thù của phụ nữ. Bây giờ mọi người ai cũng thấy tôi giống một bà thím phải không? Cả hội trường ngập… Hai cô gái ôm nhau với vẻ mặt thất vọng ê chề.- Băng! Chẳng lẽ chúng ta kém vậy sao?- Diêu Khả Khả hỏi bằng giọng chán nản- Chị phải tin vào bản thân chứ!- Tự tin thì có ích gì? Trong hoàn cảnh này thì...chấp nhận đi thôi.- Cũng đúng! Sự thật quá phũ phàng mà.Phòng bếp ngập tràn tiếng khóc thê thảm của hai cô gái.Không thể chịu đựng được người con gái mình yêu rơi lệ, Cung Hải Đường ôm Diêu Khả Khả vào lòng an ủi- Bà xã, ngoan không khóc nữa. Em mà khóc nữa là sẽ xảy ra lũ lụt mất- Cung Hải Đường! Anh khốn kiếp! Em cứ khóc đấy. Em khóc cho biết thự Lâm Uyển này thành bình địa luôn.- Khả Khả kêu lên, tiến tay đánh lên ngực Cung Hải Đường mấy cái cho đỡ tức.Bắt lấy bàn tay không nghe lời của cô, Cung Hải Đường nhỏ giọng lấy lòng- Anh sai rồi! Bà xã, em khóc thì vẫn xinh đẹp động lòng anh.- Thế còn được.Nhìn biểu cảm sến súa của hai người kia, sao Như Băng lại cảm thấy ngưỡng mộ như vậy? Giá có người yêu cô, đối xử với cô tốt như vậy thật tốt.Bất giác cô đưa mắt về phía ai đó. Thú thật, cô đã từng rất ghét, thậm chí là hận người này. Nhưng bây giờ thì không. Cô từ ghê tởm sự đụng chạm của hắn thành mê luyến nó. Chỉ cần hắn ân cần một chút thôi thì cô sẽ sa vào đấy mà quên đi sự tàn nhẫn của hắn. Cô cười khổ. Xem ra cô thật có xu hướng cuồng ngược nha.Thích thì đã sao? Nó là thứ tình cảm bị nguyền rủa. Hắn sẽ chẳng yêu cô. Bởi hắn chỉ yêu bản thân mình. Mà dù có thì người ấy không phải cô. Lựa chọn tốt nhất là cô phải chôn vùi thứ tình cảm này thôi. Nó sẽ chẳng có kết quả gì cả. Cô và hắn ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Chương 48: Tình Cảm Không Có Kết Quả