Khách sạn "Thiên Kinh"..... Căn phòng sang trọng, vô cùng náo nhiệt, ngập tràn ánh sáng lung linh, kì ảo bỗng trở nên im lặng bởi sự xuất hiện của một thân ảnh màu bạc. Người đàn ông cả người toát lên khí thế vương giả, cao ngạo tôn quý. Từ trong đám đông, cô gái vô cùng quyến rũ diện trên mình bộ lễ phục màu đỏ bó sát, ôm lấy cánh tay người đàn ông. - Kình, anh làm em chờ mãi. - Bé cưng, thiệt thòi cho em. Cô gái cười ngọt ngào tỏ rõ chủ quyền. Cô ta vô cùng tự tin cho mình đã hoàn toàn mê hoặc được người đàn ông Vương giả này. Cô ta là người đầu tiên vượt qua thời hạn 1tháng của Lôi Kình. Trên khán đài, một phụ nữ tuổi ngoài 40 nhưng dường như thời gian không để lại dấu vết trên người bà ta. Bà ta diện một bộ sườn xám màu đen tôn lên dáng người mảnh khảnh hấp dẫn. - Cảm ơn mọi người đã yêu mến, bỏ ra thời gian quý báu đến tham dự tiệc sinh nhật của Phan An tôi. Thời gian đúng là kẻ thù của phụ nữ. Bây giờ mọi người ai cũng thấy tôi giống một bà thím phải không? Cả hội trường ngập…
Chương 67
Bản Hợp Đồng Tà Ác: Tổng Tài Xin Buông Tha Cho TôiTác giả: Tiểu ƯuTruyện Ngôn TìnhKhách sạn "Thiên Kinh"..... Căn phòng sang trọng, vô cùng náo nhiệt, ngập tràn ánh sáng lung linh, kì ảo bỗng trở nên im lặng bởi sự xuất hiện của một thân ảnh màu bạc. Người đàn ông cả người toát lên khí thế vương giả, cao ngạo tôn quý. Từ trong đám đông, cô gái vô cùng quyến rũ diện trên mình bộ lễ phục màu đỏ bó sát, ôm lấy cánh tay người đàn ông. - Kình, anh làm em chờ mãi. - Bé cưng, thiệt thòi cho em. Cô gái cười ngọt ngào tỏ rõ chủ quyền. Cô ta vô cùng tự tin cho mình đã hoàn toàn mê hoặc được người đàn ông Vương giả này. Cô ta là người đầu tiên vượt qua thời hạn 1tháng của Lôi Kình. Trên khán đài, một phụ nữ tuổi ngoài 40 nhưng dường như thời gian không để lại dấu vết trên người bà ta. Bà ta diện một bộ sườn xám màu đen tôn lên dáng người mảnh khảnh hấp dẫn. - Cảm ơn mọi người đã yêu mến, bỏ ra thời gian quý báu đến tham dự tiệc sinh nhật của Phan An tôi. Thời gian đúng là kẻ thù của phụ nữ. Bây giờ mọi người ai cũng thấy tôi giống một bà thím phải không? Cả hội trường ngập… Ngày 10tháng 10, là một ngày vô cùng đặc biệt. Hôm nay là ngày đó. Càch đây ba ngày, Lôi Kình đã bay sang Mỹ. Theo kế hoạch thì hôm nay sẽ về. Hôm nay là sinh nhật hắn.Từ sáng sớm, " Bảo Đế thành" đã vô cùng náo nhiệt. Mọi năm thì sẽ không vậy bởi ba người bạn, ba đối tác kia sẽ tự chúc mừng nhau. Nhưng năm nay thì khác, đó là nhờ sự suất hiện của một người...Trong nhà bếp- Như Băng, ông chủ ghét ngọt!- Hà tỷ nhắc nhở- Ừm, không sao cả. Cháu đã nhờ Quân tiên sinh dạy cháu món bánh kem rượu vang rồi. Ăn nó sẽ có vị gần giống rượu mà có thêm chút hoa quả cùng sôcôla đen thì sẽ chẳng còn thấy rõ vị ngọt nữa.- cô cười nóiHà tỷ mỉm cười yêu thương. Cô bé này đúng là đặc biệt và có lòng. Đã bao lâu rồi nơi đây không náo nhiệt như vậy? Có lẽ là rất lâu hoặc là chưa từng có, ít nhất lá từ lúc bà tới nơi này. Cũng phải cả chục năm rồi nhỉ. Bà vui vẻ đi ra ngoài.Một lúc sau...- Bé yêu, bọn chị đến rồi đây!- một giọng nói ngọt ngào vang lên. Vâng, đó chính là bà cô Khả Khả Khả nhà anh Đường ạ.Như Băng tươi cười ra đón- Chị Khả Khả, chị đến rồi?- Em! Cái con nhỏ nghịch ngợm này, em đúng là lắm mấy cái ý tưởng điên khùng mà!- Đâu có! Em chỉ muốn tạo niềm vui cho mọi người thôi mà!- cô lè lưỡi- Ừm, cũng vui! Nơi này đã phủ bụi tĩnh nặng lâu rồi. Giờ phải tưng bừng lên chứ nhỉ!?Cô gật đầu phụ hoạ( Rốt cuộc ta cũng đã hiểu thế nào là ước mơ chỉ là mơ ước!!!)7 giờ tốiMọi thứ đã chuẩn bị xong và giờ chỉ còn nhân vật chính.- Như Băng, có cần phải làm như vậy không?- Lăng Thiếu Phong nhăn mặt chỉ vào chiếc mũ hình chóp vô cùng cute- Sao đâu? Em thấy nó rất đẹp mà. Rất có khôn khí của sinh nhật!Mặt Lăng Thiếu Phong méo lếch đi.- Làm ơn đi! Bọn anh đã 28 tuổi rồi đấy, không còn là trẻ con nữa.Cung Hải Đường gật đầu phụ hoạ. Hắn cũng không hề có cảm tình với mấy cái nón này.Thấy thế, mắt cô long lanh nhìn về phía ai đó.- Tiệc này bé yêu mở nên nhập gia tùy tục đi ha?- Khả Khả phụ hoạ.Nhìn biểu cảm đe doạ của gà mẹ Khả Khả, hai đại nam nhân của chúng ta đành nuốt lệ vào tim đội mấy thứ kia.- Chị yêu, chị là số một. Em yêu chị nhiều!- vuốt mông ngựaHai người đàn ông nhìn nhau tự hỏi: phải chăng gần sói nên con cừu nhỏ tiến hoá thành cáo hay không?????( Em cũng nghĩ vậy đó! Gian quá!!")11 giờ đêmMọi người tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn. Có chuyện gì mà giờ này vẫn chưa về.- Ông xã, con cà Kình kia sao vẫn chưa về?- Khả Khả thiếu kiên nhẫn hỏi- Không sao, chắc có việc gấp. Tên này không phải người thất hứa!- Đúng vậy!- Phong ca phụ hoạ- Mọi người về đi. Muốn rồi!- Cô ra lệnh tiễn khách- Bé yêu,...- Không sao! Em có thể chờ một mình. Anh ta hứa với em rồi!- cô nở nụ cười không sao cảDù không muốn nhưng Khả Khả vẫn bị ông xã lôi về.Tiễn ba người ra xe, cô quay lại phòng khách và ngồi co mình trên ghế.- Như Băng, thứ này...- bê chiếc bánh trên tay Hà tỷ ngập ngừng hỏi.- Dì cất vào tủ lành đi. Muộn rồi, dì nghỉ đi!- giọng cô đượm buồnKhông nói thêm gì, Hà tỷ đi vào. Sao mọi chuyện thành như vậy. Ông chủ, cậu đâu rồi???Mọi thứ lại rơi vào tĩnh lặng. Trước cơn bão đều như vậy. Bình yên, lặng thinh, cô đơn đến đáng sợ...
Ngày 10tháng 10, là một ngày vô cùng đặc biệt. Hôm nay là ngày đó. Càch đây ba ngày, Lôi Kình đã bay sang Mỹ. Theo kế hoạch thì hôm nay sẽ về. Hôm nay là sinh nhật hắn.
Từ sáng sớm, " Bảo Đế thành" đã vô cùng náo nhiệt. Mọi năm thì sẽ không vậy bởi ba người bạn, ba đối tác kia sẽ tự chúc mừng nhau. Nhưng năm nay thì khác, đó là nhờ sự suất hiện của một người...
Trong nhà bếp
- Như Băng, ông chủ ghét ngọt!- Hà tỷ nhắc nhở
- Ừm, không sao cả. Cháu đã nhờ Quân tiên sinh dạy cháu món bánh kem rượu vang rồi. Ăn nó sẽ có vị gần giống rượu mà có thêm chút hoa quả cùng sôcôla đen thì sẽ chẳng còn thấy rõ vị ngọt nữa.- cô cười nói
Hà tỷ mỉm cười yêu thương. Cô bé này đúng là đặc biệt và có lòng. Đã bao lâu rồi nơi đây không náo nhiệt như vậy? Có lẽ là rất lâu hoặc là chưa từng có, ít nhất lá từ lúc bà tới nơi này. Cũng phải cả chục năm rồi nhỉ. Bà vui vẻ đi ra ngoài.
Một lúc sau...
- Bé yêu, bọn chị đến rồi đây!- một giọng nói ngọt ngào vang lên. Vâng, đó chính là bà cô Khả Khả Khả nhà anh Đường ạ.
Như Băng tươi cười ra đón
- Chị Khả Khả, chị đến rồi?
- Em! Cái con nhỏ nghịch ngợm này, em đúng là lắm mấy cái ý tưởng điên khùng mà!
- Đâu có! Em chỉ muốn tạo niềm vui cho mọi người thôi mà!- cô lè lưỡi
- Ừm, cũng vui! Nơi này đã phủ bụi tĩnh nặng lâu rồi. Giờ phải tưng bừng lên chứ nhỉ!?
Cô gật đầu phụ hoạ
( Rốt cuộc ta cũng đã hiểu thế nào là ước mơ chỉ là mơ ước!!!)
7 giờ tối
Mọi thứ đã chuẩn bị xong và giờ chỉ còn nhân vật chính.
- Như Băng, có cần phải làm như vậy không?- Lăng Thiếu Phong nhăn mặt chỉ vào chiếc mũ hình chóp vô cùng cute
- Sao đâu? Em thấy nó rất đẹp mà. Rất có khôn khí của sinh nhật!
Mặt Lăng Thiếu Phong méo lếch đi.
- Làm ơn đi! Bọn anh đã 28 tuổi rồi đấy, không còn là trẻ con nữa.
Cung Hải Đường gật đầu phụ hoạ. Hắn cũng không hề có cảm tình với mấy cái nón này.
Thấy thế, mắt cô long lanh nhìn về phía ai đó.
- Tiệc này bé yêu mở nên nhập gia tùy tục đi ha?- Khả Khả phụ hoạ.
Nhìn biểu cảm đe doạ của gà mẹ Khả Khả, hai đại nam nhân của chúng ta đành nuốt lệ vào tim đội mấy thứ kia.
- Chị yêu, chị là số một. Em yêu chị nhiều!- vuốt mông ngựa
Hai người đàn ông nhìn nhau tự hỏi: phải chăng gần sói nên con cừu nhỏ tiến hoá thành cáo hay không?????
( Em cũng nghĩ vậy đó! Gian quá!!")
11 giờ đêm
Mọi người tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn. Có chuyện gì mà giờ này vẫn chưa về.
- Ông xã, con cà Kình kia sao vẫn chưa về?- Khả Khả thiếu kiên nhẫn hỏi
- Không sao, chắc có việc gấp. Tên này không phải người thất hứa!
- Đúng vậy!- Phong ca phụ hoạ
- Mọi người về đi. Muốn rồi!- Cô ra lệnh tiễn khách
- Bé yêu,...
- Không sao! Em có thể chờ một mình. Anh ta hứa với em rồi!- cô nở nụ cười không sao cả
Dù không muốn nhưng Khả Khả vẫn bị ông xã lôi về.
Tiễn ba người ra xe, cô quay lại phòng khách và ngồi co mình trên ghế.
- Như Băng, thứ này...- bê chiếc bánh trên tay Hà tỷ ngập ngừng hỏi.
- Dì cất vào tủ lành đi. Muộn rồi, dì nghỉ đi!- giọng cô đượm buồn
Không nói thêm gì, Hà tỷ đi vào. Sao mọi chuyện thành như vậy. Ông chủ, cậu đâu rồi???
Mọi thứ lại rơi vào tĩnh lặng. Trước cơn bão đều như vậy. Bình yên, lặng thinh, cô đơn đến đáng sợ...
Bản Hợp Đồng Tà Ác: Tổng Tài Xin Buông Tha Cho TôiTác giả: Tiểu ƯuTruyện Ngôn TìnhKhách sạn "Thiên Kinh"..... Căn phòng sang trọng, vô cùng náo nhiệt, ngập tràn ánh sáng lung linh, kì ảo bỗng trở nên im lặng bởi sự xuất hiện của một thân ảnh màu bạc. Người đàn ông cả người toát lên khí thế vương giả, cao ngạo tôn quý. Từ trong đám đông, cô gái vô cùng quyến rũ diện trên mình bộ lễ phục màu đỏ bó sát, ôm lấy cánh tay người đàn ông. - Kình, anh làm em chờ mãi. - Bé cưng, thiệt thòi cho em. Cô gái cười ngọt ngào tỏ rõ chủ quyền. Cô ta vô cùng tự tin cho mình đã hoàn toàn mê hoặc được người đàn ông Vương giả này. Cô ta là người đầu tiên vượt qua thời hạn 1tháng của Lôi Kình. Trên khán đài, một phụ nữ tuổi ngoài 40 nhưng dường như thời gian không để lại dấu vết trên người bà ta. Bà ta diện một bộ sườn xám màu đen tôn lên dáng người mảnh khảnh hấp dẫn. - Cảm ơn mọi người đã yêu mến, bỏ ra thời gian quý báu đến tham dự tiệc sinh nhật của Phan An tôi. Thời gian đúng là kẻ thù của phụ nữ. Bây giờ mọi người ai cũng thấy tôi giống một bà thím phải không? Cả hội trường ngập… Ngày 10tháng 10, là một ngày vô cùng đặc biệt. Hôm nay là ngày đó. Càch đây ba ngày, Lôi Kình đã bay sang Mỹ. Theo kế hoạch thì hôm nay sẽ về. Hôm nay là sinh nhật hắn.Từ sáng sớm, " Bảo Đế thành" đã vô cùng náo nhiệt. Mọi năm thì sẽ không vậy bởi ba người bạn, ba đối tác kia sẽ tự chúc mừng nhau. Nhưng năm nay thì khác, đó là nhờ sự suất hiện của một người...Trong nhà bếp- Như Băng, ông chủ ghét ngọt!- Hà tỷ nhắc nhở- Ừm, không sao cả. Cháu đã nhờ Quân tiên sinh dạy cháu món bánh kem rượu vang rồi. Ăn nó sẽ có vị gần giống rượu mà có thêm chút hoa quả cùng sôcôla đen thì sẽ chẳng còn thấy rõ vị ngọt nữa.- cô cười nóiHà tỷ mỉm cười yêu thương. Cô bé này đúng là đặc biệt và có lòng. Đã bao lâu rồi nơi đây không náo nhiệt như vậy? Có lẽ là rất lâu hoặc là chưa từng có, ít nhất lá từ lúc bà tới nơi này. Cũng phải cả chục năm rồi nhỉ. Bà vui vẻ đi ra ngoài.Một lúc sau...- Bé yêu, bọn chị đến rồi đây!- một giọng nói ngọt ngào vang lên. Vâng, đó chính là bà cô Khả Khả Khả nhà anh Đường ạ.Như Băng tươi cười ra đón- Chị Khả Khả, chị đến rồi?- Em! Cái con nhỏ nghịch ngợm này, em đúng là lắm mấy cái ý tưởng điên khùng mà!- Đâu có! Em chỉ muốn tạo niềm vui cho mọi người thôi mà!- cô lè lưỡi- Ừm, cũng vui! Nơi này đã phủ bụi tĩnh nặng lâu rồi. Giờ phải tưng bừng lên chứ nhỉ!?Cô gật đầu phụ hoạ( Rốt cuộc ta cũng đã hiểu thế nào là ước mơ chỉ là mơ ước!!!)7 giờ tốiMọi thứ đã chuẩn bị xong và giờ chỉ còn nhân vật chính.- Như Băng, có cần phải làm như vậy không?- Lăng Thiếu Phong nhăn mặt chỉ vào chiếc mũ hình chóp vô cùng cute- Sao đâu? Em thấy nó rất đẹp mà. Rất có khôn khí của sinh nhật!Mặt Lăng Thiếu Phong méo lếch đi.- Làm ơn đi! Bọn anh đã 28 tuổi rồi đấy, không còn là trẻ con nữa.Cung Hải Đường gật đầu phụ hoạ. Hắn cũng không hề có cảm tình với mấy cái nón này.Thấy thế, mắt cô long lanh nhìn về phía ai đó.- Tiệc này bé yêu mở nên nhập gia tùy tục đi ha?- Khả Khả phụ hoạ.Nhìn biểu cảm đe doạ của gà mẹ Khả Khả, hai đại nam nhân của chúng ta đành nuốt lệ vào tim đội mấy thứ kia.- Chị yêu, chị là số một. Em yêu chị nhiều!- vuốt mông ngựaHai người đàn ông nhìn nhau tự hỏi: phải chăng gần sói nên con cừu nhỏ tiến hoá thành cáo hay không?????( Em cũng nghĩ vậy đó! Gian quá!!")11 giờ đêmMọi người tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn. Có chuyện gì mà giờ này vẫn chưa về.- Ông xã, con cà Kình kia sao vẫn chưa về?- Khả Khả thiếu kiên nhẫn hỏi- Không sao, chắc có việc gấp. Tên này không phải người thất hứa!- Đúng vậy!- Phong ca phụ hoạ- Mọi người về đi. Muốn rồi!- Cô ra lệnh tiễn khách- Bé yêu,...- Không sao! Em có thể chờ một mình. Anh ta hứa với em rồi!- cô nở nụ cười không sao cảDù không muốn nhưng Khả Khả vẫn bị ông xã lôi về.Tiễn ba người ra xe, cô quay lại phòng khách và ngồi co mình trên ghế.- Như Băng, thứ này...- bê chiếc bánh trên tay Hà tỷ ngập ngừng hỏi.- Dì cất vào tủ lành đi. Muộn rồi, dì nghỉ đi!- giọng cô đượm buồnKhông nói thêm gì, Hà tỷ đi vào. Sao mọi chuyện thành như vậy. Ông chủ, cậu đâu rồi???Mọi thứ lại rơi vào tĩnh lặng. Trước cơn bão đều như vậy. Bình yên, lặng thinh, cô đơn đến đáng sợ...