"A... Không cần, anh là ai..." Giống như có vật nặng ngàn cân đang đè ở trên người mình, nước mắt đau khổ chậm rãi trượt xuống khóe miệng. Hàn Mộ nỗ lực giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của người nằm ở trên. "Anh là... Là ai? Không cần... Van cầu anh, không cần..." Hàn Mộ lên tiếng khẩn cầu. Tuy rằng cô là người mù, tuy rằng cô không rành thế sự, tuy rằng từ nhỏ cô đã giữ mình trong sạch, ngoại trừ ba cô, cô chưa bao giờ tiếp xúc với người đàn ông khác. Nhưng mà không phải cô không biết quần áo trên người mình đang giảm bớt đi, giữa bắp đùi có một v*t c*ng rắn dữ tợn đang nhô lên. Hàn Mộ nâng đầu gối lên, hướng về phía v*t c*ng rắn kia đá một cái. "A..." Tiếng người con trai đau kêu thảm thiết vang lên ở bên tai. Ngay sau đó, Hàn Mộ bị một cái bạt tai. "Con mù thối tha, không hiền lành." Lúc này âm thanh nổi giận của người con trai lạnh đi vài phần, "Mẹ mày đã đem đêm đầu tiên của mày bán cho tao rồi. Thật sự quá tiện nghi cho bà ta rồi, một đêm ngủ với con mù mà mười lăm vạn.…
Chương 53: Anh không cảm thấy rất buồn cười sao
Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn RỡTác giả: Tuyền Thương Tư PhàmTruyện Ngôn Tình"A... Không cần, anh là ai..." Giống như có vật nặng ngàn cân đang đè ở trên người mình, nước mắt đau khổ chậm rãi trượt xuống khóe miệng. Hàn Mộ nỗ lực giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của người nằm ở trên. "Anh là... Là ai? Không cần... Van cầu anh, không cần..." Hàn Mộ lên tiếng khẩn cầu. Tuy rằng cô là người mù, tuy rằng cô không rành thế sự, tuy rằng từ nhỏ cô đã giữ mình trong sạch, ngoại trừ ba cô, cô chưa bao giờ tiếp xúc với người đàn ông khác. Nhưng mà không phải cô không biết quần áo trên người mình đang giảm bớt đi, giữa bắp đùi có một v*t c*ng rắn dữ tợn đang nhô lên. Hàn Mộ nâng đầu gối lên, hướng về phía v*t c*ng rắn kia đá một cái. "A..." Tiếng người con trai đau kêu thảm thiết vang lên ở bên tai. Ngay sau đó, Hàn Mộ bị một cái bạt tai. "Con mù thối tha, không hiền lành." Lúc này âm thanh nổi giận của người con trai lạnh đi vài phần, "Mẹ mày đã đem đêm đầu tiên của mày bán cho tao rồi. Thật sự quá tiện nghi cho bà ta rồi, một đêm ngủ với con mù mà mười lăm vạn.… Rượu từ từ rút đi, sự mơ màng trong cặp mắt Hàn Mộ cũng biến mất không thấy tăm hơi.Bây giờ cô rất tỉnh táo!“Ha ha. . . . . .” Mắt Hàn Mộ nhìn xuống cười một tiếng, chỉ là trong tiếng cười không hề có một chút ấm áp nào.Hai tay Ninh Doãn Tích khoanh trước ngực, cau mày nhìn nụ cười trên khóe miệng của Hàn Mộ.Nụ cười này làm cho anh vô cùng chói mắt, tim của anh cũng khẽ run lên, đặc biệt khó chịu.“Đừng cười như vậy!” Ninh Doãn Tích nhẹ nhàng hất mặt. Anh không muốn nhìn thấy nụ cười này.“Ha ha. . . . . .” Hàn Mộ ngửa đầu, cười đến mức nước mắt cũng rơi ra ngoài.Đừng cười như vậy? Vậy thì muốn cô cười như thế nào?Anh, dựa vào cái gì quản cô cười như thế nào? Anh là ai, dựa vào cái gì. . . . . .“Anh không cảm thấy rất buồn cười sao?” Hàn Mộ nhếch môi, nhìn Ninh Doãn Tích.Buồn cười? >>>>D.D.LQDNinh Doãn Tích không hiểu, có ý tứ gì?“Anh cho rằng anh là ai? Dựa vào cái gì quản tôi!” Hàn Mộ hừ lạnh, “Ninh thiếu gia, anh nói rốt cuộc có buồn cười không?”“Cô!” Ninh Doãn Tích đen mặt. Đây không phải là giễu cợt anh một cách trắng trợn sao?“Cô gái, cô khiêu khích tôi!” Ninh Doãn Tích từng bước tới gần Hàn Mộ, ép cô vào góc tường.“Hừ!” Hàn Mộ thờ ơ quay đầu, không nhìn Ninh Doãn Tích.Ánh mắt của người đàn ông này có chút đáng sợ, rất lạnh rất tà lại rất mị. Cô quả thật không dám nhìn thẳng vào hai mắt anh ta. . . . . .Cô phát hiện, chỉ cần cô vừa nhìn vào mắt anh, cô sẽ bị hút vào vòng xoáy trong đôi mắt ấy, không có cách nào khống chế, tự mình thoát khỏi.“Nhìn tôi.” Ninh Doãn Tích dùng tốc độ cực nhanh kiềm chế hai tay Hàn Mộ lại, sau đó dùng một tay nhẹ nhàng bóp cằm Hàn Mộ, ép cô nhìn mình, “Bản thiếu gia khó lọt vào mắt cô như thế sao?”Trong lòng Hàn Mộ dừng lại, quét mắt nhìn Ninh Doãn Tích, lạnh lùng nói, “Anh buông tôi ra!”Hai mắt Ninh Doãn Tích không nhúc nhích nhìn chăm chú đôi môi đang khẽ mở của Hàn Mộ, nuốt từng ngụm nước bọt, yết hầu di chuyển lên xuống, trong lòng giống như có một ngọn lửa đang lan tỏa.Cúi đầu, Ninh Doãn Tích cuối cùng kìm lòng không được mà hôn môi Hàn Mộ, càng hôn càng sâu.“Ưmh. . . . . .” Hàn Mộ mở to hai mắt, có chút giật mình.Cô dùng sức giãy dụa, muốn thoát khỏi trói buộc trên người.Người đàn ông này rốt cuộc là đang làm gì?
Rượu từ từ rút đi, sự mơ màng trong cặp mắt Hàn Mộ cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Bây giờ cô rất tỉnh táo!
“Ha ha. . . . . .” Mắt Hàn Mộ nhìn xuống cười một tiếng, chỉ là trong tiếng cười không hề có một chút ấm áp nào.
Hai tay Ninh Doãn Tích khoanh trước ngực, cau mày nhìn nụ cười trên khóe miệng của Hàn Mộ.
Nụ cười này làm cho anh vô cùng chói mắt, tim của anh cũng khẽ run lên, đặc biệt khó chịu.
“Đừng cười như vậy!” Ninh Doãn Tích nhẹ nhàng hất mặt. Anh không muốn nhìn thấy nụ cười này.
“Ha ha. . . . . .” Hàn Mộ ngửa đầu, cười đến mức nước mắt cũng rơi ra ngoài.
Đừng cười như vậy? Vậy thì muốn cô cười như thế nào?
Anh, dựa vào cái gì quản cô cười như thế nào? Anh là ai, dựa vào cái gì. . . . . .
“Anh không cảm thấy rất buồn cười sao?” Hàn Mộ nhếch môi, nhìn Ninh Doãn Tích.
Buồn cười? >>>>D.D.LQD
Ninh Doãn Tích không hiểu, có ý tứ gì?
“Anh cho rằng anh là ai? Dựa vào cái gì quản tôi!” Hàn Mộ hừ lạnh, “Ninh thiếu gia, anh nói rốt cuộc có buồn cười không?”
“Cô!” Ninh Doãn Tích đen mặt. Đây không phải là giễu cợt anh một cách trắng trợn sao?
“Cô gái, cô khiêu khích tôi!” Ninh Doãn Tích từng bước tới gần Hàn Mộ, ép cô vào góc tường.
“Hừ!” Hàn Mộ thờ ơ quay đầu, không nhìn Ninh Doãn Tích.
Ánh mắt của người đàn ông này có chút đáng sợ, rất lạnh rất tà lại rất mị.
Cô quả thật không dám nhìn thẳng vào hai mắt anh ta. . . . . .
Cô phát hiện, chỉ cần cô vừa nhìn vào mắt anh, cô sẽ bị hút vào vòng xoáy
trong đôi mắt ấy, không có cách nào khống chế, tự mình thoát khỏi.
“Nhìn tôi.” Ninh Doãn Tích dùng tốc độ cực nhanh kiềm chế hai tay Hàn Mộ lại, sau đó dùng một tay nhẹ nhàng bóp cằm Hàn Mộ, ép cô nhìn mình, “Bản
thiếu gia khó lọt vào mắt cô như thế sao?”
Trong lòng Hàn Mộ dừng lại, quét mắt nhìn Ninh Doãn Tích, lạnh lùng nói, “Anh buông tôi ra!”
Hai mắt Ninh Doãn Tích không nhúc nhích nhìn chăm chú đôi môi đang khẽ mở
của Hàn Mộ, nuốt từng ngụm nước bọt, yết hầu di chuyển lên xuống, trong
lòng giống như có một ngọn lửa đang lan tỏa.
Cúi đầu, Ninh Doãn Tích cuối cùng kìm lòng không được mà hôn môi Hàn Mộ, càng hôn càng sâu.
“Ưmh. . . . . .” Hàn Mộ mở to hai mắt, có chút giật mình.
Cô dùng sức giãy dụa, muốn thoát khỏi trói buộc trên người.
Người đàn ông này rốt cuộc là đang làm gì?
Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn RỡTác giả: Tuyền Thương Tư PhàmTruyện Ngôn Tình"A... Không cần, anh là ai..." Giống như có vật nặng ngàn cân đang đè ở trên người mình, nước mắt đau khổ chậm rãi trượt xuống khóe miệng. Hàn Mộ nỗ lực giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của người nằm ở trên. "Anh là... Là ai? Không cần... Van cầu anh, không cần..." Hàn Mộ lên tiếng khẩn cầu. Tuy rằng cô là người mù, tuy rằng cô không rành thế sự, tuy rằng từ nhỏ cô đã giữ mình trong sạch, ngoại trừ ba cô, cô chưa bao giờ tiếp xúc với người đàn ông khác. Nhưng mà không phải cô không biết quần áo trên người mình đang giảm bớt đi, giữa bắp đùi có một v*t c*ng rắn dữ tợn đang nhô lên. Hàn Mộ nâng đầu gối lên, hướng về phía v*t c*ng rắn kia đá một cái. "A..." Tiếng người con trai đau kêu thảm thiết vang lên ở bên tai. Ngay sau đó, Hàn Mộ bị một cái bạt tai. "Con mù thối tha, không hiền lành." Lúc này âm thanh nổi giận của người con trai lạnh đi vài phần, "Mẹ mày đã đem đêm đầu tiên của mày bán cho tao rồi. Thật sự quá tiện nghi cho bà ta rồi, một đêm ngủ với con mù mà mười lăm vạn.… Rượu từ từ rút đi, sự mơ màng trong cặp mắt Hàn Mộ cũng biến mất không thấy tăm hơi.Bây giờ cô rất tỉnh táo!“Ha ha. . . . . .” Mắt Hàn Mộ nhìn xuống cười một tiếng, chỉ là trong tiếng cười không hề có một chút ấm áp nào.Hai tay Ninh Doãn Tích khoanh trước ngực, cau mày nhìn nụ cười trên khóe miệng của Hàn Mộ.Nụ cười này làm cho anh vô cùng chói mắt, tim của anh cũng khẽ run lên, đặc biệt khó chịu.“Đừng cười như vậy!” Ninh Doãn Tích nhẹ nhàng hất mặt. Anh không muốn nhìn thấy nụ cười này.“Ha ha. . . . . .” Hàn Mộ ngửa đầu, cười đến mức nước mắt cũng rơi ra ngoài.Đừng cười như vậy? Vậy thì muốn cô cười như thế nào?Anh, dựa vào cái gì quản cô cười như thế nào? Anh là ai, dựa vào cái gì. . . . . .“Anh không cảm thấy rất buồn cười sao?” Hàn Mộ nhếch môi, nhìn Ninh Doãn Tích.Buồn cười? >>>>D.D.LQDNinh Doãn Tích không hiểu, có ý tứ gì?“Anh cho rằng anh là ai? Dựa vào cái gì quản tôi!” Hàn Mộ hừ lạnh, “Ninh thiếu gia, anh nói rốt cuộc có buồn cười không?”“Cô!” Ninh Doãn Tích đen mặt. Đây không phải là giễu cợt anh một cách trắng trợn sao?“Cô gái, cô khiêu khích tôi!” Ninh Doãn Tích từng bước tới gần Hàn Mộ, ép cô vào góc tường.“Hừ!” Hàn Mộ thờ ơ quay đầu, không nhìn Ninh Doãn Tích.Ánh mắt của người đàn ông này có chút đáng sợ, rất lạnh rất tà lại rất mị. Cô quả thật không dám nhìn thẳng vào hai mắt anh ta. . . . . .Cô phát hiện, chỉ cần cô vừa nhìn vào mắt anh, cô sẽ bị hút vào vòng xoáy trong đôi mắt ấy, không có cách nào khống chế, tự mình thoát khỏi.“Nhìn tôi.” Ninh Doãn Tích dùng tốc độ cực nhanh kiềm chế hai tay Hàn Mộ lại, sau đó dùng một tay nhẹ nhàng bóp cằm Hàn Mộ, ép cô nhìn mình, “Bản thiếu gia khó lọt vào mắt cô như thế sao?”Trong lòng Hàn Mộ dừng lại, quét mắt nhìn Ninh Doãn Tích, lạnh lùng nói, “Anh buông tôi ra!”Hai mắt Ninh Doãn Tích không nhúc nhích nhìn chăm chú đôi môi đang khẽ mở của Hàn Mộ, nuốt từng ngụm nước bọt, yết hầu di chuyển lên xuống, trong lòng giống như có một ngọn lửa đang lan tỏa.Cúi đầu, Ninh Doãn Tích cuối cùng kìm lòng không được mà hôn môi Hàn Mộ, càng hôn càng sâu.“Ưmh. . . . . .” Hàn Mộ mở to hai mắt, có chút giật mình.Cô dùng sức giãy dụa, muốn thoát khỏi trói buộc trên người.Người đàn ông này rốt cuộc là đang làm gì?