"A... Không cần, anh là ai..." Giống như có vật nặng ngàn cân đang đè ở trên người mình, nước mắt đau khổ chậm rãi trượt xuống khóe miệng. Hàn Mộ nỗ lực giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của người nằm ở trên. "Anh là... Là ai? Không cần... Van cầu anh, không cần..." Hàn Mộ lên tiếng khẩn cầu. Tuy rằng cô là người mù, tuy rằng cô không rành thế sự, tuy rằng từ nhỏ cô đã giữ mình trong sạch, ngoại trừ ba cô, cô chưa bao giờ tiếp xúc với người đàn ông khác. Nhưng mà không phải cô không biết quần áo trên người mình đang giảm bớt đi, giữa bắp đùi có một v*t c*ng rắn dữ tợn đang nhô lên. Hàn Mộ nâng đầu gối lên, hướng về phía v*t c*ng rắn kia đá một cái. "A..." Tiếng người con trai đau kêu thảm thiết vang lên ở bên tai. Ngay sau đó, Hàn Mộ bị một cái bạt tai. "Con mù thối tha, không hiền lành." Lúc này âm thanh nổi giận của người con trai lạnh đi vài phần, "Mẹ mày đã đem đêm đầu tiên của mày bán cho tao rồi. Thật sự quá tiện nghi cho bà ta rồi, một đêm ngủ với con mù mà mười lăm vạn.…
Chương 72: Bàn tay đen thần bí
Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn RỡTác giả: Tuyền Thương Tư PhàmTruyện Ngôn Tình"A... Không cần, anh là ai..." Giống như có vật nặng ngàn cân đang đè ở trên người mình, nước mắt đau khổ chậm rãi trượt xuống khóe miệng. Hàn Mộ nỗ lực giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của người nằm ở trên. "Anh là... Là ai? Không cần... Van cầu anh, không cần..." Hàn Mộ lên tiếng khẩn cầu. Tuy rằng cô là người mù, tuy rằng cô không rành thế sự, tuy rằng từ nhỏ cô đã giữ mình trong sạch, ngoại trừ ba cô, cô chưa bao giờ tiếp xúc với người đàn ông khác. Nhưng mà không phải cô không biết quần áo trên người mình đang giảm bớt đi, giữa bắp đùi có một v*t c*ng rắn dữ tợn đang nhô lên. Hàn Mộ nâng đầu gối lên, hướng về phía v*t c*ng rắn kia đá một cái. "A..." Tiếng người con trai đau kêu thảm thiết vang lên ở bên tai. Ngay sau đó, Hàn Mộ bị một cái bạt tai. "Con mù thối tha, không hiền lành." Lúc này âm thanh nổi giận của người con trai lạnh đi vài phần, "Mẹ mày đã đem đêm đầu tiên của mày bán cho tao rồi. Thật sự quá tiện nghi cho bà ta rồi, một đêm ngủ với con mù mà mười lăm vạn.… Khu nhà cao cấp tư nhân Ninh thị.Ninh Doãn Tích tựa vào trên ghế salon, ưu nhã nghênh chân, cặp mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào phần văn kiện trên bàn.Chỉ thấy, một hàng chữ lớn trên mặt văn kiện hoàn toàn bị thu vào đáy mắt.Tổng giám đốc HM, Hàn Mộ!Phía sau chữ to còn phụ thêm một tấm hình màu sắc rực rỡ.Con ngươi của Ninh Doãn Tích thu lại, khóe miệng mím chặt, hai quả đấm nắm thật chặt.Hàn Mộ, tổng giám đốc HM.Cô gái này chính là cô gái đã lấy đi chìa khóa vàng của anh ở Hồng Tường Vi sáu năm trước.Hít một hơi thật sâu, Ninh Doãn Tích cầm xấp văn kiện thật dầy lên, lật từng tờ xem.“**!” Gân xanh trên tay Ninh Doãn Tích hơi nhô lên, ánh mắt có chút bén nhọn.Tám tuổi, mù, mười tám tuổi, Hồng Tường Vi, bị bán mình, sáu năm trước, mất tích. . . . . .Từng mấu chốt một Ninh Doãn Tích từng thấy thoáng qua ở trong đầu.Ninh Doãn Tích nhíu chân mày thật sâu. Thì ra cô gái kia có một đoạn quá khứ bi thảm như vậy!Hướng Ngôn?Khóe miệng của Ninh Doãn Tích khẽ cong lên. Cái người được gọi là Hướng Ngôn là mẹ kế của cô.Hại cô mù, bán đêm đầu tiên của cô!Gân xanh trên tay Ninh Doãn Tích khẽ nhô ra. Cho nên, sáu năm trước xuất hiện ở Hồng Tường Vi không phải là chủ ý của cô! Anh cùng cô thừa hoan cả đêm là do dưới sự an bài của người khác.“Hoàn hảo là gặp tôi.” Không biết tại sao, một hơi từ trong miệng Ninh Doãn Tích thở ra, anh cảm giác được trong lòng mình có mấy phần nhẹ nhõm.Nhưng mà, trong sáu năm cô gái này đi nơi nào?Còn có. . . . . .Một tay Ninh Doãn Tích nâng trán. Sáu năm trước bọn họ gặp nhau ngày hôm đó, anh luôn cảm thấy ánh mắt của cô gái này có chút kỳ lạ. Nhưng mà, anh vậy mà không có nhìn ra cô là người mù!Người mù!? Tất cả những điều này thật sự là xuất ra từ người phụ nữ tên là Hướng Ngôn. Có lẽ khác?Ninh Doãn Tích khẽ giương mắt, anh điều tra qua. Đầu óc của người phụ nữ này đơn giản, tứ chi phát triển. Còn nữa, người đàn bà này và Hàn Đào cũng không có cùng nhau xuất hiện, làm sao sẽ gả cho hắn?Không đúng! Chân mày của Ninh Doãn Tích nhướng lên, anh có cảm giác ở sau lưng của Hướng Ngôn còn có một bàn tay đen thần bí!“Đinh. . . . . .”Ninh Doãn Tích nhướng mày, lại nhẹ nhàng buông lỏng, có người trở về.
Khu nhà cao cấp tư nhân Ninh thị.
Ninh Doãn Tích tựa vào trên ghế salon, ưu nhã nghênh chân, cặp mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào phần văn kiện trên bàn.
Chỉ thấy, một hàng chữ lớn trên mặt văn kiện hoàn toàn bị thu vào đáy mắt.
Tổng giám đốc HM, Hàn Mộ!
Phía sau chữ to còn phụ thêm một tấm hình màu sắc rực rỡ.
Con ngươi của Ninh Doãn Tích thu lại, khóe miệng mím chặt, hai quả đấm nắm thật chặt.
Hàn Mộ, tổng giám đốc HM.
Cô gái này chính là cô gái đã lấy đi chìa khóa vàng của anh ở Hồng Tường Vi sáu năm trước.
Hít một hơi thật sâu, Ninh Doãn Tích cầm xấp văn kiện thật dầy lên, lật từng tờ xem.
“**!” Gân xanh trên tay Ninh Doãn Tích hơi nhô lên, ánh mắt có chút bén nhọn.
Tám tuổi, mù, mười tám tuổi, Hồng Tường Vi, bị bán mình, sáu năm trước, mất tích. . . . . .
Từng mấu chốt một Ninh Doãn Tích từng thấy thoáng qua ở trong đầu.
Ninh Doãn Tích nhíu chân mày thật sâu. Thì ra cô gái kia có một đoạn quá khứ bi thảm như vậy!
Hướng Ngôn?
Khóe miệng của Ninh Doãn Tích khẽ cong lên. Cái người được gọi là Hướng Ngôn là mẹ kế của cô.
Hại cô mù, bán đêm đầu tiên của cô!
Gân xanh trên tay Ninh Doãn Tích khẽ nhô ra. Cho nên, sáu năm trước xuất hiện ở Hồng Tường Vi không phải là chủ ý của cô! Anh cùng cô thừa hoan cả đêm là do dưới sự an bài của người khác.
“Hoàn hảo là gặp tôi.” Không biết tại sao, một hơi từ trong miệng Ninh Doãn Tích thở ra, anh cảm giác được trong lòng mình có mấy phần nhẹ nhõm.
Nhưng mà, trong sáu năm cô gái này đi nơi nào?
Còn có. . . . . .
Một tay Ninh Doãn Tích nâng trán. Sáu năm trước bọn họ gặp nhau ngày hôm đó, anh luôn cảm thấy ánh mắt của cô gái này có chút kỳ lạ. Nhưng mà, anh vậy mà không có nhìn ra cô là người mù!
Người mù!? Tất cả những điều này thật sự là xuất ra từ người phụ nữ tên là Hướng Ngôn. Có lẽ khác?
Ninh Doãn Tích khẽ giương mắt, anh điều tra qua. Đầu óc của người phụ nữ này đơn giản, tứ chi phát triển. Còn nữa, người đàn bà này và Hàn Đào cũng không có cùng nhau xuất hiện, làm sao sẽ gả cho hắn?
Không đúng! Chân mày của Ninh Doãn Tích nhướng lên, anh có cảm giác ở sau lưng của Hướng Ngôn còn có một bàn tay đen thần bí!
“Đinh. . . . . .”
Ninh Doãn Tích nhướng mày, lại nhẹ nhàng buông lỏng, có người trở về.
Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn RỡTác giả: Tuyền Thương Tư PhàmTruyện Ngôn Tình"A... Không cần, anh là ai..." Giống như có vật nặng ngàn cân đang đè ở trên người mình, nước mắt đau khổ chậm rãi trượt xuống khóe miệng. Hàn Mộ nỗ lực giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của người nằm ở trên. "Anh là... Là ai? Không cần... Van cầu anh, không cần..." Hàn Mộ lên tiếng khẩn cầu. Tuy rằng cô là người mù, tuy rằng cô không rành thế sự, tuy rằng từ nhỏ cô đã giữ mình trong sạch, ngoại trừ ba cô, cô chưa bao giờ tiếp xúc với người đàn ông khác. Nhưng mà không phải cô không biết quần áo trên người mình đang giảm bớt đi, giữa bắp đùi có một v*t c*ng rắn dữ tợn đang nhô lên. Hàn Mộ nâng đầu gối lên, hướng về phía v*t c*ng rắn kia đá một cái. "A..." Tiếng người con trai đau kêu thảm thiết vang lên ở bên tai. Ngay sau đó, Hàn Mộ bị một cái bạt tai. "Con mù thối tha, không hiền lành." Lúc này âm thanh nổi giận của người con trai lạnh đi vài phần, "Mẹ mày đã đem đêm đầu tiên của mày bán cho tao rồi. Thật sự quá tiện nghi cho bà ta rồi, một đêm ngủ với con mù mà mười lăm vạn.… Khu nhà cao cấp tư nhân Ninh thị.Ninh Doãn Tích tựa vào trên ghế salon, ưu nhã nghênh chân, cặp mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào phần văn kiện trên bàn.Chỉ thấy, một hàng chữ lớn trên mặt văn kiện hoàn toàn bị thu vào đáy mắt.Tổng giám đốc HM, Hàn Mộ!Phía sau chữ to còn phụ thêm một tấm hình màu sắc rực rỡ.Con ngươi của Ninh Doãn Tích thu lại, khóe miệng mím chặt, hai quả đấm nắm thật chặt.Hàn Mộ, tổng giám đốc HM.Cô gái này chính là cô gái đã lấy đi chìa khóa vàng của anh ở Hồng Tường Vi sáu năm trước.Hít một hơi thật sâu, Ninh Doãn Tích cầm xấp văn kiện thật dầy lên, lật từng tờ xem.“**!” Gân xanh trên tay Ninh Doãn Tích hơi nhô lên, ánh mắt có chút bén nhọn.Tám tuổi, mù, mười tám tuổi, Hồng Tường Vi, bị bán mình, sáu năm trước, mất tích. . . . . .Từng mấu chốt một Ninh Doãn Tích từng thấy thoáng qua ở trong đầu.Ninh Doãn Tích nhíu chân mày thật sâu. Thì ra cô gái kia có một đoạn quá khứ bi thảm như vậy!Hướng Ngôn?Khóe miệng của Ninh Doãn Tích khẽ cong lên. Cái người được gọi là Hướng Ngôn là mẹ kế của cô.Hại cô mù, bán đêm đầu tiên của cô!Gân xanh trên tay Ninh Doãn Tích khẽ nhô ra. Cho nên, sáu năm trước xuất hiện ở Hồng Tường Vi không phải là chủ ý của cô! Anh cùng cô thừa hoan cả đêm là do dưới sự an bài của người khác.“Hoàn hảo là gặp tôi.” Không biết tại sao, một hơi từ trong miệng Ninh Doãn Tích thở ra, anh cảm giác được trong lòng mình có mấy phần nhẹ nhõm.Nhưng mà, trong sáu năm cô gái này đi nơi nào?Còn có. . . . . .Một tay Ninh Doãn Tích nâng trán. Sáu năm trước bọn họ gặp nhau ngày hôm đó, anh luôn cảm thấy ánh mắt của cô gái này có chút kỳ lạ. Nhưng mà, anh vậy mà không có nhìn ra cô là người mù!Người mù!? Tất cả những điều này thật sự là xuất ra từ người phụ nữ tên là Hướng Ngôn. Có lẽ khác?Ninh Doãn Tích khẽ giương mắt, anh điều tra qua. Đầu óc của người phụ nữ này đơn giản, tứ chi phát triển. Còn nữa, người đàn bà này và Hàn Đào cũng không có cùng nhau xuất hiện, làm sao sẽ gả cho hắn?Không đúng! Chân mày của Ninh Doãn Tích nhướng lên, anh có cảm giác ở sau lưng của Hướng Ngôn còn có một bàn tay đen thần bí!“Đinh. . . . . .”Ninh Doãn Tích nhướng mày, lại nhẹ nhàng buông lỏng, có người trở về.