"A... Không cần, anh là ai..." Giống như có vật nặng ngàn cân đang đè ở trên người mình, nước mắt đau khổ chậm rãi trượt xuống khóe miệng. Hàn Mộ nỗ lực giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của người nằm ở trên. "Anh là... Là ai? Không cần... Van cầu anh, không cần..." Hàn Mộ lên tiếng khẩn cầu. Tuy rằng cô là người mù, tuy rằng cô không rành thế sự, tuy rằng từ nhỏ cô đã giữ mình trong sạch, ngoại trừ ba cô, cô chưa bao giờ tiếp xúc với người đàn ông khác. Nhưng mà không phải cô không biết quần áo trên người mình đang giảm bớt đi, giữa bắp đùi có một v*t c*ng rắn dữ tợn đang nhô lên. Hàn Mộ nâng đầu gối lên, hướng về phía v*t c*ng rắn kia đá một cái. "A..." Tiếng người con trai đau kêu thảm thiết vang lên ở bên tai. Ngay sau đó, Hàn Mộ bị một cái bạt tai. "Con mù thối tha, không hiền lành." Lúc này âm thanh nổi giận của người con trai lạnh đi vài phần, "Mẹ mày đã đem đêm đầu tiên của mày bán cho tao rồi. Thật sự quá tiện nghi cho bà ta rồi, một đêm ngủ với con mù mà mười lăm vạn.…

Chương 93: Ninh thiếu nhặt được ở nhà vệ sinh

Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn RỡTác giả: Tuyền Thương Tư PhàmTruyện Ngôn Tình"A... Không cần, anh là ai..." Giống như có vật nặng ngàn cân đang đè ở trên người mình, nước mắt đau khổ chậm rãi trượt xuống khóe miệng. Hàn Mộ nỗ lực giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của người nằm ở trên. "Anh là... Là ai? Không cần... Van cầu anh, không cần..." Hàn Mộ lên tiếng khẩn cầu. Tuy rằng cô là người mù, tuy rằng cô không rành thế sự, tuy rằng từ nhỏ cô đã giữ mình trong sạch, ngoại trừ ba cô, cô chưa bao giờ tiếp xúc với người đàn ông khác. Nhưng mà không phải cô không biết quần áo trên người mình đang giảm bớt đi, giữa bắp đùi có một v*t c*ng rắn dữ tợn đang nhô lên. Hàn Mộ nâng đầu gối lên, hướng về phía v*t c*ng rắn kia đá một cái. "A..." Tiếng người con trai đau kêu thảm thiết vang lên ở bên tai. Ngay sau đó, Hàn Mộ bị một cái bạt tai. "Con mù thối tha, không hiền lành." Lúc này âm thanh nổi giận của người con trai lạnh đi vài phần, "Mẹ mày đã đem đêm đầu tiên của mày bán cho tao rồi. Thật sự quá tiện nghi cho bà ta rồi, một đêm ngủ với con mù mà mười lăm vạn.… Khu nhà cao cấp của nhà họ Ninh.Hai mắt Ninh Trúc Mặc vẫn nhìn chăm chú không rời mắt vào cô bé trước mặt, ria mép hơi nhếch lên, chọc cho cô bé nào đó cười ha ha không ngừng."Ha ha......." Hàn Khuynh Thược ôm bụng cười lặn lộn trên ghế sô pha "Lão hồ ly, ông thật đáng yêu....Thật đáng yêu đó!"Đáy mắt Ninh Trúc Mặc hiện lên tia vui vẻ, sau đó thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hàn Khuynh Thược "Cô bé, con nói xem, ông dựa vào đâu mà tin tưởng chứ?"Dừng một chút, hai mắt Ninh Trúc Mặc nhìn chăm chú vào Hàn Khuynh Thược, tiếp tục nói: "Nếu đứa bé nào cũng chạy đến đây nói với ông là cháu cố của ông, chẳng phải ông đây có một đống cháu cố à!"Hàn Khuynh Thược vừa nghe xong, bỗng chốc từ trên ghế sô pha đứng lên, hai tay khoanh trước ngực, khóe môi hơi nhếch lên.Lão hồ ly này.... ....."Tại sao con phải lừa ông?" Hàn Khuynh Thược hỏi ngược lại, vấn đề này được ném cho Ninh Trúc Mặc lần nữa.Hàn Khuynh Thược nó muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền! Chỉ bằng vào mẹ của nó là tổng giám đốc HM, sau lưng mẹ nó có quyền thế, có cái gì mà nó không chiếm được?Cô bé được lắm!Ninh Trúc Mặc nhìn chăm chú vào Hàn Khuynh Thược đúng một phút. Thấy Hàn Khuynh Thược khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ bình tĩnh tự nhiên."Ha ha ha.... ..." Ninh Trúc Mặc cười ha ha nói: "Ông tin, tất nhiên là tin!"Cô bé này thấy biến không sợ hại, vẫn bình tĩnh tự nhiên. Còn nữa, trong ánh mắt của cô bé lộ ra vẻ tỉnh táo giống như ông thời còn trẻ!Đương nhiên ông không thể chỉ bằng vào những điều này đã khẳng định thân phận của cô bé. Từ lâu ông cũng đã xác định quan hệ ruột thịt giữa họ.Cô bé này thật sự làm cho ông cảm thấy yêu mến tận đáy lòng! Đứa cháu gài này ông đã nhận định!"Lão hồ ly!" Hàn Khuynh Thược đi đến trước mặt Ninh Trúc Mặc, vươn tay ra, nhổ vài sợi ria mép đang nhếch lên của ông."Úi......" Ninh Trúc Mặc đau đến nhướng mày "Cô bé, buông tay ra!""Hừ...." Hàn Khuynh Thược bất mãn nhìn Ninh Trúc Mặc "Hồ ly thối kia thật không phải ngu ngốc bình thường. Ông xác định ông ấy là cháu nội của ông sao?"Lời nói của Hàn Khuynh Thược làm cho Ninh Trúc Mặc cười híp mắt: "Nhặt trong nhà vệ sinh, con có thể nghĩ rằng như thế!""Thật ngốc muốn chết, ngay cả thân phận mẹ con mà điều tra lâu như thế." Khóe miệng Hàn Khuynh Thược hơi nhếch lên "lão hồ ly, hôm nay tìm ông là có việc muốn nói với ông....."

Khu nhà cao cấp của nhà họ Ninh.

Hai mắt Ninh Trúc Mặc vẫn nhìn chăm chú không rời mắt vào cô bé trước mặt, ria mép hơi nhếch lên, chọc cho cô bé nào đó cười ha ha không ngừng.

"Ha ha......." Hàn Khuynh Thược ôm bụng cười lặn lộn trên ghế sô pha "Lão hồ ly, ông thật đáng yêu....Thật đáng yêu đó!"

Đáy mắt Ninh Trúc Mặc hiện lên tia vui vẻ, sau đó thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hàn Khuynh Thược "Cô bé, con nói xem, ông dựa vào đâu mà tin tưởng chứ?"

Dừng một chút, hai mắt Ninh Trúc Mặc nhìn chăm chú vào Hàn Khuynh Thược, tiếp tục nói: "Nếu đứa bé nào cũng chạy đến đây nói với ông là cháu cố của ông, chẳng phải ông đây có một đống cháu cố à!"

Hàn Khuynh Thược vừa nghe xong, bỗng chốc từ trên ghế sô pha đứng lên, hai tay khoanh trước ngực, khóe môi hơi nhếch lên.

Lão hồ ly này.... .....

"Tại sao con phải lừa ông?" Hàn Khuynh Thược hỏi ngược lại, vấn đề này được ném cho Ninh Trúc Mặc lần nữa.

Hàn Khuynh Thược nó muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền! Chỉ bằng vào mẹ của nó là tổng giám đốc HM, sau lưng mẹ nó có quyền thế, có cái gì mà nó không chiếm được?

Cô bé được lắm!

Ninh Trúc Mặc nhìn chăm chú vào Hàn Khuynh Thược đúng một phút. Thấy Hàn Khuynh Thược khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ bình tĩnh tự nhiên.

"Ha ha ha.... ..." Ninh Trúc Mặc cười ha ha nói: "Ông tin, tất nhiên là tin!"

Cô bé này thấy biến không sợ hại, vẫn bình tĩnh tự nhiên. Còn nữa, trong ánh mắt của cô bé lộ ra vẻ tỉnh táo giống như ông thời còn trẻ!

Đương nhiên ông không thể chỉ bằng vào những điều này đã khẳng định thân phận của cô bé. Từ lâu ông cũng đã xác định quan hệ ruột thịt giữa họ.

Cô bé này thật sự làm cho ông cảm thấy yêu mến tận đáy lòng! Đứa cháu gài này ông đã nhận định!

"Lão hồ ly!" Hàn Khuynh Thược đi đến trước mặt Ninh Trúc Mặc, vươn tay ra, nhổ vài sợi ria mép đang nhếch lên của ông.

"Úi......" Ninh Trúc Mặc đau đến nhướng mày "Cô bé, buông tay ra!"

"Hừ...." Hàn Khuynh Thược bất mãn nhìn Ninh Trúc Mặc "Hồ ly thối kia thật không phải ngu ngốc bình thường. Ông xác định ông ấy là cháu nội của ông sao?"

Lời nói của Hàn Khuynh Thược làm cho Ninh Trúc Mặc cười híp mắt: "Nhặt trong nhà vệ sinh, con có thể nghĩ rằng như thế!"

"Thật ngốc muốn chết, ngay cả thân phận mẹ con mà điều tra lâu như thế." Khóe miệng Hàn Khuynh Thược hơi nhếch lên "lão hồ ly, hôm nay tìm ông là có việc muốn nói với ông....."

Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn RỡTác giả: Tuyền Thương Tư PhàmTruyện Ngôn Tình"A... Không cần, anh là ai..." Giống như có vật nặng ngàn cân đang đè ở trên người mình, nước mắt đau khổ chậm rãi trượt xuống khóe miệng. Hàn Mộ nỗ lực giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của người nằm ở trên. "Anh là... Là ai? Không cần... Van cầu anh, không cần..." Hàn Mộ lên tiếng khẩn cầu. Tuy rằng cô là người mù, tuy rằng cô không rành thế sự, tuy rằng từ nhỏ cô đã giữ mình trong sạch, ngoại trừ ba cô, cô chưa bao giờ tiếp xúc với người đàn ông khác. Nhưng mà không phải cô không biết quần áo trên người mình đang giảm bớt đi, giữa bắp đùi có một v*t c*ng rắn dữ tợn đang nhô lên. Hàn Mộ nâng đầu gối lên, hướng về phía v*t c*ng rắn kia đá một cái. "A..." Tiếng người con trai đau kêu thảm thiết vang lên ở bên tai. Ngay sau đó, Hàn Mộ bị một cái bạt tai. "Con mù thối tha, không hiền lành." Lúc này âm thanh nổi giận của người con trai lạnh đi vài phần, "Mẹ mày đã đem đêm đầu tiên của mày bán cho tao rồi. Thật sự quá tiện nghi cho bà ta rồi, một đêm ngủ với con mù mà mười lăm vạn.… Khu nhà cao cấp của nhà họ Ninh.Hai mắt Ninh Trúc Mặc vẫn nhìn chăm chú không rời mắt vào cô bé trước mặt, ria mép hơi nhếch lên, chọc cho cô bé nào đó cười ha ha không ngừng."Ha ha......." Hàn Khuynh Thược ôm bụng cười lặn lộn trên ghế sô pha "Lão hồ ly, ông thật đáng yêu....Thật đáng yêu đó!"Đáy mắt Ninh Trúc Mặc hiện lên tia vui vẻ, sau đó thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hàn Khuynh Thược "Cô bé, con nói xem, ông dựa vào đâu mà tin tưởng chứ?"Dừng một chút, hai mắt Ninh Trúc Mặc nhìn chăm chú vào Hàn Khuynh Thược, tiếp tục nói: "Nếu đứa bé nào cũng chạy đến đây nói với ông là cháu cố của ông, chẳng phải ông đây có một đống cháu cố à!"Hàn Khuynh Thược vừa nghe xong, bỗng chốc từ trên ghế sô pha đứng lên, hai tay khoanh trước ngực, khóe môi hơi nhếch lên.Lão hồ ly này.... ....."Tại sao con phải lừa ông?" Hàn Khuynh Thược hỏi ngược lại, vấn đề này được ném cho Ninh Trúc Mặc lần nữa.Hàn Khuynh Thược nó muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền! Chỉ bằng vào mẹ của nó là tổng giám đốc HM, sau lưng mẹ nó có quyền thế, có cái gì mà nó không chiếm được?Cô bé được lắm!Ninh Trúc Mặc nhìn chăm chú vào Hàn Khuynh Thược đúng một phút. Thấy Hàn Khuynh Thược khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ bình tĩnh tự nhiên."Ha ha ha.... ..." Ninh Trúc Mặc cười ha ha nói: "Ông tin, tất nhiên là tin!"Cô bé này thấy biến không sợ hại, vẫn bình tĩnh tự nhiên. Còn nữa, trong ánh mắt của cô bé lộ ra vẻ tỉnh táo giống như ông thời còn trẻ!Đương nhiên ông không thể chỉ bằng vào những điều này đã khẳng định thân phận của cô bé. Từ lâu ông cũng đã xác định quan hệ ruột thịt giữa họ.Cô bé này thật sự làm cho ông cảm thấy yêu mến tận đáy lòng! Đứa cháu gài này ông đã nhận định!"Lão hồ ly!" Hàn Khuynh Thược đi đến trước mặt Ninh Trúc Mặc, vươn tay ra, nhổ vài sợi ria mép đang nhếch lên của ông."Úi......" Ninh Trúc Mặc đau đến nhướng mày "Cô bé, buông tay ra!""Hừ...." Hàn Khuynh Thược bất mãn nhìn Ninh Trúc Mặc "Hồ ly thối kia thật không phải ngu ngốc bình thường. Ông xác định ông ấy là cháu nội của ông sao?"Lời nói của Hàn Khuynh Thược làm cho Ninh Trúc Mặc cười híp mắt: "Nhặt trong nhà vệ sinh, con có thể nghĩ rằng như thế!""Thật ngốc muốn chết, ngay cả thân phận mẹ con mà điều tra lâu như thế." Khóe miệng Hàn Khuynh Thược hơi nhếch lên "lão hồ ly, hôm nay tìm ông là có việc muốn nói với ông....."

Chương 93: Ninh thiếu nhặt được ở nhà vệ sinh