"A... Không cần, anh là ai..." Giống như có vật nặng ngàn cân đang đè ở trên người mình, nước mắt đau khổ chậm rãi trượt xuống khóe miệng. Hàn Mộ nỗ lực giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của người nằm ở trên. "Anh là... Là ai? Không cần... Van cầu anh, không cần..." Hàn Mộ lên tiếng khẩn cầu. Tuy rằng cô là người mù, tuy rằng cô không rành thế sự, tuy rằng từ nhỏ cô đã giữ mình trong sạch, ngoại trừ ba cô, cô chưa bao giờ tiếp xúc với người đàn ông khác. Nhưng mà không phải cô không biết quần áo trên người mình đang giảm bớt đi, giữa bắp đùi có một v*t c*ng rắn dữ tợn đang nhô lên. Hàn Mộ nâng đầu gối lên, hướng về phía v*t c*ng rắn kia đá một cái. "A..." Tiếng người con trai đau kêu thảm thiết vang lên ở bên tai. Ngay sau đó, Hàn Mộ bị một cái bạt tai. "Con mù thối tha, không hiền lành." Lúc này âm thanh nổi giận của người con trai lạnh đi vài phần, "Mẹ mày đã đem đêm đầu tiên của mày bán cho tao rồi. Thật sự quá tiện nghi cho bà ta rồi, một đêm ngủ với con mù mà mười lăm vạn.…

Chương 97: Ninh thiếu lằng nhằng

Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn RỡTác giả: Tuyền Thương Tư PhàmTruyện Ngôn Tình"A... Không cần, anh là ai..." Giống như có vật nặng ngàn cân đang đè ở trên người mình, nước mắt đau khổ chậm rãi trượt xuống khóe miệng. Hàn Mộ nỗ lực giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của người nằm ở trên. "Anh là... Là ai? Không cần... Van cầu anh, không cần..." Hàn Mộ lên tiếng khẩn cầu. Tuy rằng cô là người mù, tuy rằng cô không rành thế sự, tuy rằng từ nhỏ cô đã giữ mình trong sạch, ngoại trừ ba cô, cô chưa bao giờ tiếp xúc với người đàn ông khác. Nhưng mà không phải cô không biết quần áo trên người mình đang giảm bớt đi, giữa bắp đùi có một v*t c*ng rắn dữ tợn đang nhô lên. Hàn Mộ nâng đầu gối lên, hướng về phía v*t c*ng rắn kia đá một cái. "A..." Tiếng người con trai đau kêu thảm thiết vang lên ở bên tai. Ngay sau đó, Hàn Mộ bị một cái bạt tai. "Con mù thối tha, không hiền lành." Lúc này âm thanh nổi giận của người con trai lạnh đi vài phần, "Mẹ mày đã đem đêm đầu tiên của mày bán cho tao rồi. Thật sự quá tiện nghi cho bà ta rồi, một đêm ngủ với con mù mà mười lăm vạn.… "Ông nội" Ninh Doãn Ngân mở cửa đi vào, nhìn thấy ánh mắt Ninh Trúc Mặc hơi kỳ lạ.Sao anh cảm thấy không khí trong phòng khách hơi kỳ quái, cũng hơi quen thuộc.Mùi vị kia rất giống.... ......Ninh Doãn Ngân bất đắc dĩ mỉm cười, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không nói nên lời!"Con đã trở lại?" Ninh Trúc Mặc làm như vô tình nhìn lướt qua cửa sổ.Cô bé này cũng quá lớn mật! Thân thủ cũng không tệ, nếu không nhất định sẽ bị thương.... ....Cửa sổ cao như thế mà nó cũng dám nhảy!"Chuyện của công ty đã xong?""Dạ." Ninh Doãn Ngân trầm thấp trả lời, sau đó ngồi bên cạnh Ninh Trúc Mặc, dựa vào ghế sô pha, hai mắt nhắm lại, xoa nhẹ giữa lông mày.Hôm nay tên nhóc này sao vậy, sao ông cảm thấy có gì đó không đúng!"Doãn Ngân, con mệt không?"Cũng tốt khi ông có được đứa cháu nội lợi hại như thế.Ánh mắt Ninh Trúc Mặc buồn bã.Cha mẹ Ninh Doãn Ngân mất sớm. Anh là do một tay ông nuôi lớn, ông hy vọng Ninh thị quốc tế đều nằm trong tay Ninh Doãn Ngân. Tên nhóc này hiểu chuyện, có đủ tư chất tự nhiên, Ninh thị trên tay anh ngày cành phát triển, càng ngày càng tốt!Mấy năm nay, thật cực khổ cho anh.Ninh Doãn Ngân chợt mở hai mắt ra, nhìn Ninh Trúc Mặc: "Ông nội, con.... ......"Ninh Doãn Ngân hơi tức giận bản thân. Anh phải nói với ông nội thế nào, nói anh có thể có con. Nói hai mẹ con cô ấy vì trốn tránh anh, nên muốn hủy bỏ hiệp ước?Ninh Doãn Ngân phát hiện, chỉ cần có những chuyện liên quan đến hai người này, anh thật sự không có cách nào bình tĩnh được!"Hả?" Ninh Trúc Mặc hơi nhíu mày lại.Muốn nói lại thôi? Đây không giống Ninh Doãn Ngân!"Đường đường là Ninh thiếu từ khi nào lại trở nên lề mề, lằng nhằng rồi hả. Thật giống con gái!" Lời nói lại lùng của Ninh Trúc Mặc chui vào lỗ tai Ninh Doãn Ngân.Phép khích tướng, ông dùng rất tự nhiên. Nhìn tâm trạng của tên nhóc này, tám phần sẽ rút lui!"Con.... ...." Ninh Doãn Ngân lấy hết dũng khí "Ông nội, con.... ....Con có thể có một đứa con sáu tuổi!""Cái gì.... ......"

"Ông nội" Ninh Doãn Ngân mở cửa đi vào, nhìn thấy ánh mắt Ninh Trúc Mặc hơi kỳ lạ.

Sao anh cảm thấy không khí trong phòng khách hơi kỳ quái, cũng hơi quen thuộc.

Mùi vị kia rất giống.... ......

Ninh Doãn Ngân bất đắc dĩ mỉm cười, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không nói nên lời!

"Con đã trở lại?" Ninh Trúc Mặc làm như vô tình nhìn lướt qua cửa sổ.

Cô bé này cũng quá lớn mật! Thân thủ cũng không tệ, nếu không nhất định sẽ bị thương.... ....

Cửa sổ cao như thế mà nó cũng dám nhảy!

"Chuyện của công ty đã xong?"

"Dạ." Ninh Doãn Ngân trầm thấp trả lời, sau đó ngồi bên cạnh Ninh Trúc Mặc, dựa vào ghế sô pha, hai mắt nhắm lại, xoa nhẹ giữa lông mày.

Hôm nay tên nhóc này sao vậy, sao ông cảm thấy có gì đó không đúng!

"Doãn Ngân, con mệt không?"

Cũng tốt khi ông có được đứa cháu nội lợi hại như thế.

Ánh mắt Ninh Trúc Mặc buồn bã.

Cha mẹ Ninh Doãn Ngân mất sớm. Anh là do một tay ông nuôi lớn, ông hy vọng Ninh thị quốc tế đều nằm trong tay Ninh Doãn Ngân. Tên nhóc này hiểu chuyện, có đủ tư chất tự nhiên, Ninh thị trên tay anh ngày cành phát triển, càng ngày càng tốt!

Mấy năm nay, thật cực khổ cho anh.

Ninh Doãn Ngân chợt mở hai mắt ra, nhìn Ninh Trúc Mặc: "Ông nội, con.... ......"

Ninh Doãn Ngân hơi tức giận bản thân. Anh phải nói với ông nội thế nào, nói anh có thể có con. Nói hai mẹ con cô ấy vì trốn tránh anh, nên muốn hủy bỏ hiệp ước?

Ninh Doãn Ngân phát hiện, chỉ cần có những chuyện liên quan đến hai người này, anh thật sự không có cách nào bình tĩnh được!

"Hả?" Ninh Trúc Mặc hơi nhíu mày lại.

Muốn nói lại thôi? Đây không giống Ninh Doãn Ngân!

"Đường đường là Ninh thiếu từ khi nào lại trở nên lề mề, lằng nhằng rồi hả. Thật giống con gái!" Lời nói lại lùng của Ninh Trúc Mặc chui vào lỗ tai Ninh Doãn Ngân.

Phép khích tướng, ông dùng rất tự nhiên. Nhìn tâm trạng của tên nhóc này, tám phần sẽ rút lui!

"Con.... ...." Ninh Doãn Ngân lấy hết dũng khí "Ông nội, con.... ....Con có thể có một đứa con sáu tuổi!"

"Cái gì.... ......"

Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn RỡTác giả: Tuyền Thương Tư PhàmTruyện Ngôn Tình"A... Không cần, anh là ai..." Giống như có vật nặng ngàn cân đang đè ở trên người mình, nước mắt đau khổ chậm rãi trượt xuống khóe miệng. Hàn Mộ nỗ lực giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của người nằm ở trên. "Anh là... Là ai? Không cần... Van cầu anh, không cần..." Hàn Mộ lên tiếng khẩn cầu. Tuy rằng cô là người mù, tuy rằng cô không rành thế sự, tuy rằng từ nhỏ cô đã giữ mình trong sạch, ngoại trừ ba cô, cô chưa bao giờ tiếp xúc với người đàn ông khác. Nhưng mà không phải cô không biết quần áo trên người mình đang giảm bớt đi, giữa bắp đùi có một v*t c*ng rắn dữ tợn đang nhô lên. Hàn Mộ nâng đầu gối lên, hướng về phía v*t c*ng rắn kia đá một cái. "A..." Tiếng người con trai đau kêu thảm thiết vang lên ở bên tai. Ngay sau đó, Hàn Mộ bị một cái bạt tai. "Con mù thối tha, không hiền lành." Lúc này âm thanh nổi giận của người con trai lạnh đi vài phần, "Mẹ mày đã đem đêm đầu tiên của mày bán cho tao rồi. Thật sự quá tiện nghi cho bà ta rồi, một đêm ngủ với con mù mà mười lăm vạn.… "Ông nội" Ninh Doãn Ngân mở cửa đi vào, nhìn thấy ánh mắt Ninh Trúc Mặc hơi kỳ lạ.Sao anh cảm thấy không khí trong phòng khách hơi kỳ quái, cũng hơi quen thuộc.Mùi vị kia rất giống.... ......Ninh Doãn Ngân bất đắc dĩ mỉm cười, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không nói nên lời!"Con đã trở lại?" Ninh Trúc Mặc làm như vô tình nhìn lướt qua cửa sổ.Cô bé này cũng quá lớn mật! Thân thủ cũng không tệ, nếu không nhất định sẽ bị thương.... ....Cửa sổ cao như thế mà nó cũng dám nhảy!"Chuyện của công ty đã xong?""Dạ." Ninh Doãn Ngân trầm thấp trả lời, sau đó ngồi bên cạnh Ninh Trúc Mặc, dựa vào ghế sô pha, hai mắt nhắm lại, xoa nhẹ giữa lông mày.Hôm nay tên nhóc này sao vậy, sao ông cảm thấy có gì đó không đúng!"Doãn Ngân, con mệt không?"Cũng tốt khi ông có được đứa cháu nội lợi hại như thế.Ánh mắt Ninh Trúc Mặc buồn bã.Cha mẹ Ninh Doãn Ngân mất sớm. Anh là do một tay ông nuôi lớn, ông hy vọng Ninh thị quốc tế đều nằm trong tay Ninh Doãn Ngân. Tên nhóc này hiểu chuyện, có đủ tư chất tự nhiên, Ninh thị trên tay anh ngày cành phát triển, càng ngày càng tốt!Mấy năm nay, thật cực khổ cho anh.Ninh Doãn Ngân chợt mở hai mắt ra, nhìn Ninh Trúc Mặc: "Ông nội, con.... ......"Ninh Doãn Ngân hơi tức giận bản thân. Anh phải nói với ông nội thế nào, nói anh có thể có con. Nói hai mẹ con cô ấy vì trốn tránh anh, nên muốn hủy bỏ hiệp ước?Ninh Doãn Ngân phát hiện, chỉ cần có những chuyện liên quan đến hai người này, anh thật sự không có cách nào bình tĩnh được!"Hả?" Ninh Trúc Mặc hơi nhíu mày lại.Muốn nói lại thôi? Đây không giống Ninh Doãn Ngân!"Đường đường là Ninh thiếu từ khi nào lại trở nên lề mề, lằng nhằng rồi hả. Thật giống con gái!" Lời nói lại lùng của Ninh Trúc Mặc chui vào lỗ tai Ninh Doãn Ngân.Phép khích tướng, ông dùng rất tự nhiên. Nhìn tâm trạng của tên nhóc này, tám phần sẽ rút lui!"Con.... ...." Ninh Doãn Ngân lấy hết dũng khí "Ông nội, con.... ....Con có thể có một đứa con sáu tuổi!""Cái gì.... ......"

Chương 97: Ninh thiếu lằng nhằng