Tác giả:

6h trong căn biệt thự bự tổ chảng, trên một căn phòng rộng cực rộng, có một người nằm trên giường và đang cuộn mình trong chăn ấm, say mê trong giấc mộng Reng reng reng// xoang// choảng Reng reng reng// xoang// choảng Cứ như thế 15 lần, tổng cộng có 15 cái đồng hồ đã ra đi chưa kịp thở [Au: đồng hồ thở á?] dưới tay sát thủ Uyên Nhi, người mà những chiếc đồng hồ căm ghét... đồng hồ c*̃ng biết yêu đời mà... T_T nỡ lòng nào mà ra tay như vậy??. Nhi cute nà, Nhi dễ xương nà, Nhi xinh đẹp nhất trần đời, giỏi giang mọi việc nè, bắn súng tài giỏi nè, cái gì c*̃ng giỏi hết á, tiểu thư nhà giàu nữa chứ!! Thương và kính trọng Nhi nhất luôn á!! Điện thoại Iphone 6s plus vẫn rất yêu đời, xin đại tiểu thư đừng ném, mời đại tiểu thư thức dậy ạ. -Vâng đó là cái nhạc chuông báo thức mà nó tự điên tự chữa đấy ạ. -Ừm mày ngoan. -Nó nheo mắt nhìn cái điện thoại rồi lết vào…

Chương 40

Rốt Cuộc Em Là Ai?Tác giả: LinhNhoicute6h trong căn biệt thự bự tổ chảng, trên một căn phòng rộng cực rộng, có một người nằm trên giường và đang cuộn mình trong chăn ấm, say mê trong giấc mộng Reng reng reng// xoang// choảng Reng reng reng// xoang// choảng Cứ như thế 15 lần, tổng cộng có 15 cái đồng hồ đã ra đi chưa kịp thở [Au: đồng hồ thở á?] dưới tay sát thủ Uyên Nhi, người mà những chiếc đồng hồ căm ghét... đồng hồ c*̃ng biết yêu đời mà... T_T nỡ lòng nào mà ra tay như vậy??. Nhi cute nà, Nhi dễ xương nà, Nhi xinh đẹp nhất trần đời, giỏi giang mọi việc nè, bắn súng tài giỏi nè, cái gì c*̃ng giỏi hết á, tiểu thư nhà giàu nữa chứ!! Thương và kính trọng Nhi nhất luôn á!! Điện thoại Iphone 6s plus vẫn rất yêu đời, xin đại tiểu thư đừng ném, mời đại tiểu thư thức dậy ạ. -Vâng đó là cái nhạc chuông báo thức mà nó tự điên tự chữa đấy ạ. -Ừm mày ngoan. -Nó nheo mắt nhìn cái điện thoại rồi lết vào… Au: chap này tặng bạn @TrucMyNguyen4 nha------*-------“Choang” -Tiếng vỡ giòn tan của cái ly khi nó đã chạm đất. [Au:???? Ừa giòn tan]-Em làm cái gì vậy? -Hắn la lên.-Làm gì đâu? Vô tình thôi -Nó liếc mắt ơ thờ.-Được rồi, để anh đi lấy ly thuốc khác cho -Hắn bực mình đi ra cửa.Đợi hắn đi ra khỏi, nó lè lưỡi:-Hứ có mang bao nhiêu ly thuốc nữa thì cũng bể tang quang thôi plè plè plè.Khoảng 5 phút sau, hắn không phải mang một bịch thuốc mà mang cả một chồng thuốc.-Đó, em làm bể thì có thuốc mới cho em uống, đây là ly nhựa không bể đâu -Hắn bỏ thuốc xuống.Grrrr nó thầm tức giận thôi thà uống thuốc lần này đi, lần sau đừng hòng nha.Nó miễn cưỡng đưa lên uống... Đắng quá, thuốc vừa đắng, lòng còn đắng hơn.-Giỏi quá à -Hắn xoa nhẹ đầu nó.-Trẻ con -Nó phồng miệng, đắng quá à...-Thôi anh đi cất đây -Hắn bỏ đi ra.---------*-----Cậu có thấy Lâm không? -Cô lo lắng.-Ưm chưa thấy -Nhỏ trả lời-Thôi, hay qua nơi khác đi -Cô vẫy tay-Vậy cũng được -Nhỏ gật đầu đi theo---------*-----Trời chuyển tối, những vì sao bắt đầu lấp lánh trên trời, mặt trăng dần dần ló dạng, che khuất ánh mặt trời ban mai [Au: ngu văn mà thích chứng tỏ]-Anh về đi, ở đây làm gì? -Nó nhăn nhó-Anh về để em chạy thoát khỏi bệnh viện à? Biết lắm mà -Hắn nghi vực.-Hừ về đi ngồi ở đây coi chừng anh lây bệnh tôi luôn đó -Nó nói ngây ngô không biết suy nghĩ, bệnh này lây được à ta?-Hử bệnh này đâu lây? -Hắn nhăn mày.-Vậy bây gìơ anh không về tôi tự tử tại đây -Nó lấy con dao để bên cạnh giường và đưa lên cổ hù dọa.-Thôi -Hắn van xin.-Không có thôi gì hết, anh không đi tôi... -Nó chưa kịp nói hết câu thì hắn đã bỏ ra ngoài.-Ở đây ngoan nha, đừng có chạy trốn đó, anh gọi bác sĩ đến canh chừng -Hắn đẩy nhẹ cửa.-Gọi đi, tôi chết ngay cho anh xem -Nó hấc mặt lên.-Ừa không gọi -Hắn sợ hãi bước ra.Hắn thà bỏ nó đi còn hơn thấy nó chết trước mặt, ảnh quá ngây thơ mà...Nửa đêm, không khí im lặng bao trùm, nó đẩy nhẹ cánh cửa sổ, lấy mền cột lại, nó ở lầu một nên cũng khá gần mặt đất.Noa cột mền sát cạnh cửa sổ, cũng may cái mền khá dài nên chạm tới mặt đất cách khoảng 2 hay 3 mét gì đó.Nó leo xuống nhanh chóng và nhảy phóc xuống và chạy vụt đi trong bóng đêm rồi chợt dừng lại ở một quán bar...-Đó chẳng phải là....End chapChap này au viết hơi ngắn, sr nha.

Au: chap này tặng bạn @TrucMyNguyen4 nha

------*-------

“Choang” -Tiếng vỡ giòn tan của cái ly khi nó đã chạm đất. [Au:???? Ừa giòn tan]

-Em làm cái gì vậy? -Hắn la lên.

-Làm gì đâu? Vô tình thôi -Nó liếc mắt ơ thờ.

-Được rồi, để anh đi lấy ly thuốc khác cho -Hắn bực mình đi ra cửa.

Đợi hắn đi ra khỏi, nó lè lưỡi:

-Hứ có mang bao nhiêu ly thuốc nữa thì cũng bể tang quang thôi plè plè plè.

Khoảng 5 phút sau, hắn không phải mang một bịch thuốc mà mang cả một chồng thuốc.

-Đó, em làm bể thì có thuốc mới cho em uống, đây là ly nhựa không bể đâu -Hắn bỏ thuốc xuống.

Grrrr nó thầm tức giận thôi thà uống thuốc lần này đi, lần sau đừng hòng nha.

Nó miễn cưỡng đưa lên uống... Đắng quá, thuốc vừa đắng, lòng còn đắng hơn.

-Giỏi quá à -Hắn xoa nhẹ đầu nó.

-Trẻ con -Nó phồng miệng, đắng quá à...

-Thôi anh đi cất đây -Hắn bỏ đi ra.

---------*----

-Cậu có thấy Lâm không? -Cô lo lắng.

-Ưm chưa thấy -Nhỏ trả lời

-Thôi, hay qua nơi khác đi -Cô vẫy tay

-Vậy cũng được -Nhỏ gật đầu đi theo

---------*-----

Trời chuyển tối, những vì sao bắt đầu lấp lánh trên trời, mặt trăng dần dần ló dạng, che khuất ánh mặt trời ban mai [Au: ngu văn mà thích chứng tỏ]

-Anh về đi, ở đây làm gì? -Nó nhăn nhó

-Anh về để em chạy thoát khỏi bệnh viện à? Biết lắm mà -Hắn nghi vực.

-Hừ về đi ngồi ở đây coi chừng anh lây bệnh tôi luôn đó -Nó nói ngây ngô không biết suy nghĩ, bệnh này lây được à ta?

-Hử bệnh này đâu lây? -Hắn nhăn mày.

-Vậy bây gìơ anh không về tôi tự tử tại đây -Nó lấy con dao để bên cạnh giường và đưa lên cổ hù dọa.

-Thôi -Hắn van xin.

-Không có thôi gì hết, anh không đi tôi... -Nó chưa kịp nói hết câu thì hắn đã bỏ ra ngoài.

-Ở đây ngoan nha, đừng có chạy trốn đó, anh gọi bác sĩ đến canh chừng -Hắn đẩy nhẹ cửa.

-Gọi đi, tôi chết ngay cho anh xem -Nó hấc mặt lên.

-Ừa không gọi -Hắn sợ hãi bước ra.

Hắn thà bỏ nó đi còn hơn thấy nó chết trước mặt, ảnh quá ngây thơ mà...

Nửa đêm, không khí im lặng bao trùm, nó đẩy nhẹ cánh cửa sổ, lấy mền cột lại, nó ở lầu một nên cũng khá gần mặt đất.

Noa cột mền sát cạnh cửa sổ, cũng may cái mền khá dài nên chạm tới mặt đất cách khoảng 2 hay 3 mét gì đó.

Nó leo xuống nhanh chóng và nhảy phóc xuống và chạy vụt đi trong bóng đêm rồi chợt dừng lại ở một quán bar...

-Đó chẳng phải là....

End chap

Chap này au viết hơi ngắn, sr nha.

Rốt Cuộc Em Là Ai?Tác giả: LinhNhoicute6h trong căn biệt thự bự tổ chảng, trên một căn phòng rộng cực rộng, có một người nằm trên giường và đang cuộn mình trong chăn ấm, say mê trong giấc mộng Reng reng reng// xoang// choảng Reng reng reng// xoang// choảng Cứ như thế 15 lần, tổng cộng có 15 cái đồng hồ đã ra đi chưa kịp thở [Au: đồng hồ thở á?] dưới tay sát thủ Uyên Nhi, người mà những chiếc đồng hồ căm ghét... đồng hồ c*̃ng biết yêu đời mà... T_T nỡ lòng nào mà ra tay như vậy??. Nhi cute nà, Nhi dễ xương nà, Nhi xinh đẹp nhất trần đời, giỏi giang mọi việc nè, bắn súng tài giỏi nè, cái gì c*̃ng giỏi hết á, tiểu thư nhà giàu nữa chứ!! Thương và kính trọng Nhi nhất luôn á!! Điện thoại Iphone 6s plus vẫn rất yêu đời, xin đại tiểu thư đừng ném, mời đại tiểu thư thức dậy ạ. -Vâng đó là cái nhạc chuông báo thức mà nó tự điên tự chữa đấy ạ. -Ừm mày ngoan. -Nó nheo mắt nhìn cái điện thoại rồi lết vào… Au: chap này tặng bạn @TrucMyNguyen4 nha------*-------“Choang” -Tiếng vỡ giòn tan của cái ly khi nó đã chạm đất. [Au:???? Ừa giòn tan]-Em làm cái gì vậy? -Hắn la lên.-Làm gì đâu? Vô tình thôi -Nó liếc mắt ơ thờ.-Được rồi, để anh đi lấy ly thuốc khác cho -Hắn bực mình đi ra cửa.Đợi hắn đi ra khỏi, nó lè lưỡi:-Hứ có mang bao nhiêu ly thuốc nữa thì cũng bể tang quang thôi plè plè plè.Khoảng 5 phút sau, hắn không phải mang một bịch thuốc mà mang cả một chồng thuốc.-Đó, em làm bể thì có thuốc mới cho em uống, đây là ly nhựa không bể đâu -Hắn bỏ thuốc xuống.Grrrr nó thầm tức giận thôi thà uống thuốc lần này đi, lần sau đừng hòng nha.Nó miễn cưỡng đưa lên uống... Đắng quá, thuốc vừa đắng, lòng còn đắng hơn.-Giỏi quá à -Hắn xoa nhẹ đầu nó.-Trẻ con -Nó phồng miệng, đắng quá à...-Thôi anh đi cất đây -Hắn bỏ đi ra.---------*-----Cậu có thấy Lâm không? -Cô lo lắng.-Ưm chưa thấy -Nhỏ trả lời-Thôi, hay qua nơi khác đi -Cô vẫy tay-Vậy cũng được -Nhỏ gật đầu đi theo---------*-----Trời chuyển tối, những vì sao bắt đầu lấp lánh trên trời, mặt trăng dần dần ló dạng, che khuất ánh mặt trời ban mai [Au: ngu văn mà thích chứng tỏ]-Anh về đi, ở đây làm gì? -Nó nhăn nhó-Anh về để em chạy thoát khỏi bệnh viện à? Biết lắm mà -Hắn nghi vực.-Hừ về đi ngồi ở đây coi chừng anh lây bệnh tôi luôn đó -Nó nói ngây ngô không biết suy nghĩ, bệnh này lây được à ta?-Hử bệnh này đâu lây? -Hắn nhăn mày.-Vậy bây gìơ anh không về tôi tự tử tại đây -Nó lấy con dao để bên cạnh giường và đưa lên cổ hù dọa.-Thôi -Hắn van xin.-Không có thôi gì hết, anh không đi tôi... -Nó chưa kịp nói hết câu thì hắn đã bỏ ra ngoài.-Ở đây ngoan nha, đừng có chạy trốn đó, anh gọi bác sĩ đến canh chừng -Hắn đẩy nhẹ cửa.-Gọi đi, tôi chết ngay cho anh xem -Nó hấc mặt lên.-Ừa không gọi -Hắn sợ hãi bước ra.Hắn thà bỏ nó đi còn hơn thấy nó chết trước mặt, ảnh quá ngây thơ mà...Nửa đêm, không khí im lặng bao trùm, nó đẩy nhẹ cánh cửa sổ, lấy mền cột lại, nó ở lầu một nên cũng khá gần mặt đất.Noa cột mền sát cạnh cửa sổ, cũng may cái mền khá dài nên chạm tới mặt đất cách khoảng 2 hay 3 mét gì đó.Nó leo xuống nhanh chóng và nhảy phóc xuống và chạy vụt đi trong bóng đêm rồi chợt dừng lại ở một quán bar...-Đó chẳng phải là....End chapChap này au viết hơi ngắn, sr nha.

Chương 40