Tác giả:

" Tôi hả, tôi là Hạ Dĩ Ân, tôi là một con nhỏ hết sức bình thường từ gia cảnh cho đến khuôn mặt và tất nhiên kèm theo đó là trình độ học vấn"" Tôi thích những chuyến phiêu lưu, ý mà ở đây là cùng 2 nhỏ Ngọc Anh và Ngọc Ánh đi la cà khắp khu phố nơi tôi được sinh ra ý." " Bố mẹ tôi làm gì hả? Haiz, cái này khó nói vậy ta? Bố mẹ mình đều ở nhà, họ có một quán bánh gạo cay nhỏ nhỏ ở đầu phố. Chỉ vậy thôi" " Nhà tôi có những ai hả? À thì có bố này, mẹ này và anh trai này. Anh trai tôi rất học giỏi đấy nhé, lại đẹp trai nữa, chả bù cho tôi gì cả." " Tôi hả? Tôi là học sinh lớp 11B6 trường THPT Nguyễn Bỉnh Khiêm, trường tôi rất đẹp, có nhiều phượng vỹ này, có nhiều hoa thơm thơm với cả nhiều bạn bè và thầy cô tốt bụng nữa." " Tên tôi giống con trai à? Haiz, vì lúc nhỏ tôi sinh ra không có nét, tóc thì ít, lông mày thì lác đác vài cộng, mũi gãy và cả làn da nâu xí hoắc nên bố đặt tên cho tôi vậy. Thấy giống bên Trung hả, haha, nhưng thực ra mẹ tôi lúc đó mê điếu đổ mấy lão nương trong phim…

Chương 19: Bệnh viện

Thỏa Mãn Chưa Cô Nương?Tác giả: Thiên Thanh" Tôi hả, tôi là Hạ Dĩ Ân, tôi là một con nhỏ hết sức bình thường từ gia cảnh cho đến khuôn mặt và tất nhiên kèm theo đó là trình độ học vấn"" Tôi thích những chuyến phiêu lưu, ý mà ở đây là cùng 2 nhỏ Ngọc Anh và Ngọc Ánh đi la cà khắp khu phố nơi tôi được sinh ra ý." " Bố mẹ tôi làm gì hả? Haiz, cái này khó nói vậy ta? Bố mẹ mình đều ở nhà, họ có một quán bánh gạo cay nhỏ nhỏ ở đầu phố. Chỉ vậy thôi" " Nhà tôi có những ai hả? À thì có bố này, mẹ này và anh trai này. Anh trai tôi rất học giỏi đấy nhé, lại đẹp trai nữa, chả bù cho tôi gì cả." " Tôi hả? Tôi là học sinh lớp 11B6 trường THPT Nguyễn Bỉnh Khiêm, trường tôi rất đẹp, có nhiều phượng vỹ này, có nhiều hoa thơm thơm với cả nhiều bạn bè và thầy cô tốt bụng nữa." " Tên tôi giống con trai à? Haiz, vì lúc nhỏ tôi sinh ra không có nét, tóc thì ít, lông mày thì lác đác vài cộng, mũi gãy và cả làn da nâu xí hoắc nên bố đặt tên cho tôi vậy. Thấy giống bên Trung hả, haha, nhưng thực ra mẹ tôi lúc đó mê điếu đổ mấy lão nương trong phim… Bước chân hắn vẫn tiếp tục trên nền gạch trắng, lạnh lẽo của bệnh viện. Ánh mắt hắn đăm chiêu như muốn nuốt sống cả thế giới. Một tay bỏ áo vào túi quần, một tay lướt điện thoại. Hắn dừng đột ngột lại khi thấy tường trường có 1 tin về nó. Miệng nhếch lên, bộ mặt hắn lúc này thật điểu giả.Phòng 1611, cốc cốc...- Vào đi.-Trúc AnhHắn từ từ bước vào với một tư thế bình thản như chưa có bất cứ điều chi. Thấy hắn, mắt Trúc Ánh lấp lánh như sao, miệng cười như được mùa trong khi bản thân đang mặc bộ áo bệnh viện sọc trắng hồng.- Nhìn không giống bệnh?-Đôi chân mày hắn nhướng lên thể hiện câu hỏi- Có nhá. Hắt...xì...- Trúc Anh- Ừ. Nghỉ đi.- Nhật VỹHắn bỏ Trúc Mai với bộ dạng mồm chữ Ô, miệng chữ O nhìn hắn. Hắn đang làm gì đó trong điện thoại. Không giống chơi game, vậy có gì mà say mê thế?Nhật Vỹ nhìn Trúc Anh, cô bé dường như đang bị hắn bắt gặp ánh mắt nhìn trộm nên cô có chút lúng túng.- Em có máy tính không?- Hắn hỏi"Phù"- Có đây ạ, mà anh làm gì thế?- Trúc Anh cố nhướng mắt nhìn cái điện thoại hắn nhưng bất lực.Nhật Vỹ cắm cúi nhìn máy tính, trả lời qua loa cho Anh- Có việc.Sau 10 phút, hắn tự thoải mãn với điều mình vừa làm nên cười 1 cái. Ôi! Hoa lá bay tung tóe.Nhìn lại con em gái lượm, cô gái ấy đã ngủ thiếp đi từ khi nào. Hắn từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng đắp chăn cho nhỏ Anh và ra khỏi phòng.Vào lúc đó, ánh đèn phòng cấp cứu cũng đã tắt. Duy Khang chạy lại hỏi bác sĩ rối rít- Bạn ấy có sao không vậy, bác sĩ. Bạn ấy qua cơn nguy kịch rồi đúng chứ ạ?Bác sĩ mở chiếc khẩu trang ra nhận ra Khang. Đó không phải là con của chủ tịch sao. Ông cúi người xuống chào Khang.- Chào cậu. Bạn cậu đã qua cơn nguy kịch như với tình hình hiện giờ thì chưa biết khi nào tỉnh lại. Cô bé đã bị tê liệt thần kinh gần 1/4 cơ thể nên chưa biết chắc điều gì.Cậu để tay thành nắm đấm, đập vào tường đầy tức giận. Cậu cứ tưởng bệnh viện của ba mình đã khắc phục những tồn đọng từ lâu rồi chứ- Cảm ơn ông. Ông đã vất vả rồi.- KhangTrong lúc Khang đang ngồi ở hàng ghế chờ trước phòng nó thì hắn trở lại. Hắn tiến lại gần KhangVẫn thái độ khinh thường tất cả, hắn không hỏi gì mà chỉ đứng đó nhìn vào tấm gương trong suốt, nơi có một hình ảnh con người có lẽ đã rất quan trọng với hắnKhang ngẩn đầu lên thấy hắn. Cậu nhìn hắn với bộ mặt không mấy khả quan.- Tới đây làm gì?-Cậu- Không cần quan tâm.- Hắn- Nực cười.- Cậu.................................................................................Đã mấy giờ rồi mà nó chưa về, ba mẹ nó nóng cả ruột lên. Cô bối rối nhấn số điện thoại mẹ Ánh- À vâng, xin lỗi chị. Tôi chưa quen được con bé đã không ở Việt Nam.Mẹ Ân thở dài nhìn chồng.- Thôi, để tôi lên trường con bé xem thử sao.- Bố nó thay đồ chỉnh tề chuẩn bị dắt chiếc xe máy đi thì có điện thoạiMẹ nó nhanh chóng bắt máy- Sao. Con bé Ân đang ở bệnh viện. Ôi, cái con nhỏ này đến bao giờ mới làm tôi hết lo đây.- Ừ cảm ơn cháu nha. Mà cháu là Vỹ hả?Đầu dây bên kia khựng lại "mẹ Ân cũng biết hắn"- Dạ, không ạ, cháu là Duy Khang thưa cô.Mẹ nó xua tay xin lỗi.- Ừ, cô cứ tưởng. Cô đến liền đây.Nói vội, mẹ Ân mau ra hiệu bố nó đóng cửa nhà lại và lấy thêm chút tiền trong tủ đến bệnh việnHai con người với mái tóc đã bạc đi một nửa đang chạy xồng xộc trong bệnh viện. Hai người dừng lại ở quầy tiếp khách- Chị bác sĩ, cho tôi hỏi người tên Hạ Dĩ Ân đang ở phòng nào vậy ạ?- Bố nóSau khi soát 1 lượt bệnh nhân mới nhập viện, chị y tá cười hiền hậu chỉ đường phòng nó cho hai ngườiĐến phòng nó, bố mẹ nó đã nhận ra 2 cậu con trai có vẻ ngoài thật tuyệt mặc dù cả hai trong bộ dạng nhem nhuốcMẹ nó chạy lại Vỹ- Con bé Ân sao rồi hả cháu? Nó sao rồi sao rồi hả cháu?- Mẹ Ân dồn dập hỏiNhật Vỹ lúng túng, chả nhẽ nói sự thật cho cô ấy?- Dạ bạn ấy chưa tỉnh lại ạ.Mẹ Ân khụy chận xuống nền nhà, nhanh chóng sau đó bố và Vỹ đỡ cô. Nước mắt đã bắt đầu rơi ở hai con người tuổi trung niên này. Bố Ân vỗ vai nhè nhẹ vào cô.Mẹ Ân cố hỏi- Hai cháu ăn trưa chưa? Hai cháu về nhà đi, kẻo ba mẹ lo. Con bé có cô với chú lo được rồi.Vỹ và Khang ra ám hiệu nhau rời khỏi bệnh viện. Đứng cho đông chỉ tốn oxy của nhau mà thôiTruyện update: 31/10/2016 19:45Chương mới sẽ đăng vào 07/11/2016.

Bước chân hắn vẫn tiếp tục trên nền gạch trắng, lạnh lẽo của bệnh viện. Ánh mắt hắn đăm chiêu như muốn nuốt sống cả thế giới. Một tay bỏ áo vào túi quần, một tay lướt điện thoại. Hắn dừng đột ngột lại khi thấy tường trường có 1 tin về nó. Miệng nhếch lên, bộ mặt hắn lúc này thật điểu giả.

Phòng 1611, cốc cốc...

- Vào đi.-Trúc Anh

Hắn từ từ bước vào với một tư thế bình thản như chưa có bất cứ điều chi. Thấy hắn, mắt Trúc Ánh lấp lánh như sao, miệng cười như được mùa trong khi bản thân đang mặc bộ áo bệnh viện sọc trắng hồng.

- Nhìn không giống bệnh?-Đôi chân mày hắn nhướng lên thể hiện câu hỏi

- Có nhá. Hắt...xì...- Trúc Anh

- Ừ. Nghỉ đi.- Nhật Vỹ

Hắn bỏ Trúc Mai với bộ dạng mồm chữ Ô, miệng chữ O nhìn hắn. Hắn đang làm gì đó trong điện thoại. Không giống chơi game, vậy có gì mà say mê thế?

Nhật Vỹ nhìn Trúc Anh, cô bé dường như đang bị hắn bắt gặp ánh mắt nhìn trộm nên cô có chút lúng túng.

- Em có máy tính không?- Hắn hỏi

"Phù"

- Có đây ạ, mà anh làm gì thế?- Trúc Anh cố nhướng mắt nhìn cái điện thoại hắn nhưng bất lực.

Nhật Vỹ cắm cúi nhìn máy tính, trả lời qua loa cho Anh

- Có việc.

Sau 10 phút, hắn tự thoải mãn với điều mình vừa làm nên cười 1 cái. Ôi! Hoa lá bay tung tóe.

Nhìn lại con em gái lượm, cô gái ấy đã ngủ thiếp đi từ khi nào. Hắn từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng đắp chăn cho nhỏ Anh và ra khỏi phòng.

Vào lúc đó, ánh đèn phòng cấp cứu cũng đã tắt. Duy Khang chạy lại hỏi bác sĩ rối rít

- Bạn ấy có sao không vậy, bác sĩ. Bạn ấy qua cơn nguy kịch rồi đúng chứ ạ?

Bác sĩ mở chiếc khẩu trang ra nhận ra Khang. Đó không phải là con của chủ tịch sao. Ông cúi người xuống chào Khang.

- Chào cậu. Bạn cậu đã qua cơn nguy kịch như với tình hình hiện giờ thì chưa biết khi nào tỉnh lại. Cô bé đã bị tê liệt thần kinh gần 1/4 cơ thể nên chưa biết chắc điều gì.

Cậu để tay thành nắm đấm, đập vào tường đầy tức giận. Cậu cứ tưởng bệnh viện của ba mình đã khắc phục những tồn đọng từ lâu rồi chứ

- Cảm ơn ông. Ông đã vất vả rồi.- Khang

Trong lúc Khang đang ngồi ở hàng ghế chờ trước phòng nó thì hắn trở lại. Hắn tiến lại gần Khang

Vẫn thái độ khinh thường tất cả, hắn không hỏi gì mà chỉ đứng đó nhìn vào tấm gương trong suốt, nơi có một hình ảnh con người có lẽ đã rất quan trọng với hắn

Khang ngẩn đầu lên thấy hắn. Cậu nhìn hắn với bộ mặt không mấy khả quan.

- Tới đây làm gì?-Cậu

- Không cần quan tâm.- Hắn

- Nực cười.- Cậu

.................................................................................

Đã mấy giờ rồi mà nó chưa về, ba mẹ nó nóng cả ruột lên. Cô bối rối nhấn số điện thoại mẹ Ánh

- À vâng, xin lỗi chị. Tôi chưa quen được con bé đã không ở Việt Nam.

Mẹ Ân thở dài nhìn chồng.

- Thôi, để tôi lên trường con bé xem thử sao.- Bố nó thay đồ chỉnh tề chuẩn bị dắt chiếc xe máy đi thì có điện thoại

Mẹ nó nhanh chóng bắt máy

- Sao. Con bé Ân đang ở bệnh viện. Ôi, cái con nhỏ này đến bao giờ mới làm tôi hết lo đây.

- Ừ cảm ơn cháu nha. Mà cháu là Vỹ hả?

Đầu dây bên kia khựng lại "mẹ Ân cũng biết hắn"

- Dạ, không ạ, cháu là Duy Khang thưa cô.

Mẹ nó xua tay xin lỗi.

- Ừ, cô cứ tưởng. Cô đến liền đây.

Nói vội, mẹ Ân mau ra hiệu bố nó đóng cửa nhà lại và lấy thêm chút tiền trong tủ đến bệnh viện

Hai con người với mái tóc đã bạc đi một nửa đang chạy xồng xộc trong bệnh viện. Hai người dừng lại ở quầy tiếp khách

- Chị bác sĩ, cho tôi hỏi người tên Hạ Dĩ Ân đang ở phòng nào vậy ạ?- Bố nó

Sau khi soát 1 lượt bệnh nhân mới nhập viện, chị y tá cười hiền hậu chỉ đường phòng nó cho hai người

Đến phòng nó, bố mẹ nó đã nhận ra 2 cậu con trai có vẻ ngoài thật tuyệt mặc dù cả hai trong bộ dạng nhem nhuốc

Mẹ nó chạy lại Vỹ

- Con bé Ân sao rồi hả cháu? Nó sao rồi sao rồi hả cháu?- Mẹ Ân dồn dập hỏi

Nhật Vỹ lúng túng, chả nhẽ nói sự thật cho cô ấy?

- Dạ bạn ấy chưa tỉnh lại ạ.

Mẹ Ân khụy chận xuống nền nhà, nhanh chóng sau đó bố và Vỹ đỡ cô. Nước mắt đã bắt đầu rơi ở hai con người tuổi trung niên này. Bố Ân vỗ vai nhè nhẹ vào cô.

Mẹ Ân cố hỏi

- Hai cháu ăn trưa chưa? Hai cháu về nhà đi, kẻo ba mẹ lo. Con bé có cô với chú lo được rồi.

Vỹ và Khang ra ám hiệu nhau rời khỏi bệnh viện. Đứng cho đông chỉ tốn oxy của nhau mà thôi

Truyện update: 31/10/2016 19:45

Chương mới sẽ đăng vào 07/11/2016.

Thỏa Mãn Chưa Cô Nương?Tác giả: Thiên Thanh" Tôi hả, tôi là Hạ Dĩ Ân, tôi là một con nhỏ hết sức bình thường từ gia cảnh cho đến khuôn mặt và tất nhiên kèm theo đó là trình độ học vấn"" Tôi thích những chuyến phiêu lưu, ý mà ở đây là cùng 2 nhỏ Ngọc Anh và Ngọc Ánh đi la cà khắp khu phố nơi tôi được sinh ra ý." " Bố mẹ tôi làm gì hả? Haiz, cái này khó nói vậy ta? Bố mẹ mình đều ở nhà, họ có một quán bánh gạo cay nhỏ nhỏ ở đầu phố. Chỉ vậy thôi" " Nhà tôi có những ai hả? À thì có bố này, mẹ này và anh trai này. Anh trai tôi rất học giỏi đấy nhé, lại đẹp trai nữa, chả bù cho tôi gì cả." " Tôi hả? Tôi là học sinh lớp 11B6 trường THPT Nguyễn Bỉnh Khiêm, trường tôi rất đẹp, có nhiều phượng vỹ này, có nhiều hoa thơm thơm với cả nhiều bạn bè và thầy cô tốt bụng nữa." " Tên tôi giống con trai à? Haiz, vì lúc nhỏ tôi sinh ra không có nét, tóc thì ít, lông mày thì lác đác vài cộng, mũi gãy và cả làn da nâu xí hoắc nên bố đặt tên cho tôi vậy. Thấy giống bên Trung hả, haha, nhưng thực ra mẹ tôi lúc đó mê điếu đổ mấy lão nương trong phim… Bước chân hắn vẫn tiếp tục trên nền gạch trắng, lạnh lẽo của bệnh viện. Ánh mắt hắn đăm chiêu như muốn nuốt sống cả thế giới. Một tay bỏ áo vào túi quần, một tay lướt điện thoại. Hắn dừng đột ngột lại khi thấy tường trường có 1 tin về nó. Miệng nhếch lên, bộ mặt hắn lúc này thật điểu giả.Phòng 1611, cốc cốc...- Vào đi.-Trúc AnhHắn từ từ bước vào với một tư thế bình thản như chưa có bất cứ điều chi. Thấy hắn, mắt Trúc Ánh lấp lánh như sao, miệng cười như được mùa trong khi bản thân đang mặc bộ áo bệnh viện sọc trắng hồng.- Nhìn không giống bệnh?-Đôi chân mày hắn nhướng lên thể hiện câu hỏi- Có nhá. Hắt...xì...- Trúc Anh- Ừ. Nghỉ đi.- Nhật VỹHắn bỏ Trúc Mai với bộ dạng mồm chữ Ô, miệng chữ O nhìn hắn. Hắn đang làm gì đó trong điện thoại. Không giống chơi game, vậy có gì mà say mê thế?Nhật Vỹ nhìn Trúc Anh, cô bé dường như đang bị hắn bắt gặp ánh mắt nhìn trộm nên cô có chút lúng túng.- Em có máy tính không?- Hắn hỏi"Phù"- Có đây ạ, mà anh làm gì thế?- Trúc Anh cố nhướng mắt nhìn cái điện thoại hắn nhưng bất lực.Nhật Vỹ cắm cúi nhìn máy tính, trả lời qua loa cho Anh- Có việc.Sau 10 phút, hắn tự thoải mãn với điều mình vừa làm nên cười 1 cái. Ôi! Hoa lá bay tung tóe.Nhìn lại con em gái lượm, cô gái ấy đã ngủ thiếp đi từ khi nào. Hắn từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng đắp chăn cho nhỏ Anh và ra khỏi phòng.Vào lúc đó, ánh đèn phòng cấp cứu cũng đã tắt. Duy Khang chạy lại hỏi bác sĩ rối rít- Bạn ấy có sao không vậy, bác sĩ. Bạn ấy qua cơn nguy kịch rồi đúng chứ ạ?Bác sĩ mở chiếc khẩu trang ra nhận ra Khang. Đó không phải là con của chủ tịch sao. Ông cúi người xuống chào Khang.- Chào cậu. Bạn cậu đã qua cơn nguy kịch như với tình hình hiện giờ thì chưa biết khi nào tỉnh lại. Cô bé đã bị tê liệt thần kinh gần 1/4 cơ thể nên chưa biết chắc điều gì.Cậu để tay thành nắm đấm, đập vào tường đầy tức giận. Cậu cứ tưởng bệnh viện của ba mình đã khắc phục những tồn đọng từ lâu rồi chứ- Cảm ơn ông. Ông đã vất vả rồi.- KhangTrong lúc Khang đang ngồi ở hàng ghế chờ trước phòng nó thì hắn trở lại. Hắn tiến lại gần KhangVẫn thái độ khinh thường tất cả, hắn không hỏi gì mà chỉ đứng đó nhìn vào tấm gương trong suốt, nơi có một hình ảnh con người có lẽ đã rất quan trọng với hắnKhang ngẩn đầu lên thấy hắn. Cậu nhìn hắn với bộ mặt không mấy khả quan.- Tới đây làm gì?-Cậu- Không cần quan tâm.- Hắn- Nực cười.- Cậu.................................................................................Đã mấy giờ rồi mà nó chưa về, ba mẹ nó nóng cả ruột lên. Cô bối rối nhấn số điện thoại mẹ Ánh- À vâng, xin lỗi chị. Tôi chưa quen được con bé đã không ở Việt Nam.Mẹ Ân thở dài nhìn chồng.- Thôi, để tôi lên trường con bé xem thử sao.- Bố nó thay đồ chỉnh tề chuẩn bị dắt chiếc xe máy đi thì có điện thoạiMẹ nó nhanh chóng bắt máy- Sao. Con bé Ân đang ở bệnh viện. Ôi, cái con nhỏ này đến bao giờ mới làm tôi hết lo đây.- Ừ cảm ơn cháu nha. Mà cháu là Vỹ hả?Đầu dây bên kia khựng lại "mẹ Ân cũng biết hắn"- Dạ, không ạ, cháu là Duy Khang thưa cô.Mẹ nó xua tay xin lỗi.- Ừ, cô cứ tưởng. Cô đến liền đây.Nói vội, mẹ Ân mau ra hiệu bố nó đóng cửa nhà lại và lấy thêm chút tiền trong tủ đến bệnh việnHai con người với mái tóc đã bạc đi một nửa đang chạy xồng xộc trong bệnh viện. Hai người dừng lại ở quầy tiếp khách- Chị bác sĩ, cho tôi hỏi người tên Hạ Dĩ Ân đang ở phòng nào vậy ạ?- Bố nóSau khi soát 1 lượt bệnh nhân mới nhập viện, chị y tá cười hiền hậu chỉ đường phòng nó cho hai ngườiĐến phòng nó, bố mẹ nó đã nhận ra 2 cậu con trai có vẻ ngoài thật tuyệt mặc dù cả hai trong bộ dạng nhem nhuốcMẹ nó chạy lại Vỹ- Con bé Ân sao rồi hả cháu? Nó sao rồi sao rồi hả cháu?- Mẹ Ân dồn dập hỏiNhật Vỹ lúng túng, chả nhẽ nói sự thật cho cô ấy?- Dạ bạn ấy chưa tỉnh lại ạ.Mẹ Ân khụy chận xuống nền nhà, nhanh chóng sau đó bố và Vỹ đỡ cô. Nước mắt đã bắt đầu rơi ở hai con người tuổi trung niên này. Bố Ân vỗ vai nhè nhẹ vào cô.Mẹ Ân cố hỏi- Hai cháu ăn trưa chưa? Hai cháu về nhà đi, kẻo ba mẹ lo. Con bé có cô với chú lo được rồi.Vỹ và Khang ra ám hiệu nhau rời khỏi bệnh viện. Đứng cho đông chỉ tốn oxy của nhau mà thôiTruyện update: 31/10/2016 19:45Chương mới sẽ đăng vào 07/11/2016.

Chương 19: Bệnh viện