Tác giả:

Tiết Tử Cô trả lời người đàn ông tà mị: “Cút!” Edit:Dực Beta:Tieumanulk Người đàn ông tuấn mĩ tà mị mạnh mẽ ôm chầm lấy eo cô. Tư thế dán chặt mà lại ngang ngược,cổ họng vừa động giọng trầm thấp dễ nghe trở nên có chút khàn khàn: ” …môi em thật thơm và ngọt, cơ thể rất mềm mại nhưng kỹ thuật hôn lại như cũ quá non hớt. Chậc chậc, mấy năm nay một chút tiến bộ cũng không có. Để tôi tới dạy em!” Rõ ràng những lời nói khiến người ta đỏ mặt tim đập nhưng hắn lại nói rất nhẹ nhàng,ánh mắt sâu cười như không cười,thâm thúy khó hiểu nhưng lại khiến người khác đắm chìm trong đó không thể tự thoát ra. Biết kĩ thuật hôn của cô còn non nớt, điều này lại khiến tâm trạng hắn trở nên rất vui vẻ. Diệp Vị Ương đỏ mặt, muốn nhìn rõ đôi mắt của Thanh Phong Tuấn,trong đó thoáng hiện lên một điểm tinh quang giống như đám lửa đang cháy lan ra đồng cỏ, đủ để chiếu sáng mọi ngõ ngác nơi trái tim của cô, cô nghĩ tới việc tìm hiểu nhưng hắn lại không cho cô cơ hội. Hắn chạm vào n** m*n c*m của cô,dọc theo vành…

Chương 53: Hắn từng bước hướng dẫn cô

Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ TaTác giả: Hồng NhậnTruyện Ngôn TìnhTiết Tử Cô trả lời người đàn ông tà mị: “Cút!” Edit:Dực Beta:Tieumanulk Người đàn ông tuấn mĩ tà mị mạnh mẽ ôm chầm lấy eo cô. Tư thế dán chặt mà lại ngang ngược,cổ họng vừa động giọng trầm thấp dễ nghe trở nên có chút khàn khàn: ” …môi em thật thơm và ngọt, cơ thể rất mềm mại nhưng kỹ thuật hôn lại như cũ quá non hớt. Chậc chậc, mấy năm nay một chút tiến bộ cũng không có. Để tôi tới dạy em!” Rõ ràng những lời nói khiến người ta đỏ mặt tim đập nhưng hắn lại nói rất nhẹ nhàng,ánh mắt sâu cười như không cười,thâm thúy khó hiểu nhưng lại khiến người khác đắm chìm trong đó không thể tự thoát ra. Biết kĩ thuật hôn của cô còn non nớt, điều này lại khiến tâm trạng hắn trở nên rất vui vẻ. Diệp Vị Ương đỏ mặt, muốn nhìn rõ đôi mắt của Thanh Phong Tuấn,trong đó thoáng hiện lên một điểm tinh quang giống như đám lửa đang cháy lan ra đồng cỏ, đủ để chiếu sáng mọi ngõ ngác nơi trái tim của cô, cô nghĩ tới việc tìm hiểu nhưng hắn lại không cho cô cơ hội. Hắn chạm vào n** m*n c*m của cô,dọc theo vành… Edit:DựcBeta:Tieumanulk“Đông Phương Thước,anh nên về đi thôi,không cần đưa tôi về, tôi…………..Tôi và Thanh Phong Tuấn có chuyện cần nói” Diệp Vị Ương không thể không mời khách về.“Tôi cũng có chuyện muốn nói với cô!” Đông Phương Thước một lần nữa đeo kính lên,vẻ mặt lạnh lùng.“Nhưng…………..Tôi với anh không có quen!”Lời này nói ra Diệp Vi Ương cảm thấy Đông Phương Thước giận đến như muốn đánh cô,cô phải rụt cổ lại,giải thích thêm lần nữa “Vốn là thế mà! Hôm nay là lần đầu tôi gặp anh,trước đây tôi cũng không hề biết anh. Anh đừng làm loạn,có biết hành động của anh lúc này rất ấu trĩ hay không? Mau về đi,tôi thực sự có việc rất quan trọng cần nói với Thanh Phong Tuấn!”Cô giải thích Đông Phương Thước càng không vừa lòng,lời này rõ ràng là để lấy lòng Thanh Phong Tuấn,vì vậy hắn đứng ở một bên xem kịch thì cũng không hay lắm nên mở miệng nói giúp một chút “Đông Phương tiểu tử,cậu không muốn ngày mai đóng quảng cáo cùng Diệp Vị Ương hay sao? Lúc đó sẽ tha hồ có thời gian giao lưu,mau về đi!”Đông Phương Thước thấy Thanh Phong Tuấn đã lên tiếng,cũng không nên dây dưa nữa,chỉ là trước lúc đi còn không an phận vuốt cái cằm hoàn mĩ, ra vẻ dò xét chân tướng, đôi mắt tà tà híp lại,quan sát Diệp Vị Ương và Thanh Phong Tuấn lần lượt từ trên xuống dưới, lãnh đạm nói một câu “Chậc chậc,nhanh như vậy đã muốn đuổi tôi đi.Nói! Không phải hai người có gian tình chứ? Nếu thực sự là vậy! Diệp Vị Ương nhất định cô phải chết,lương tâm sẽ bị chó ăn hết,cô dám quên tôi thử xem! Hừ, hôm nay nể mặt Thanh Phong học trưởng, tạm thời tha cho cô một mạng, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ gặp măt! Mong là ngày mai hợp tác thành công! Ai chà, vừa nghĩ tới cùng cô quay quảng cáo,nhất định rất thú vị……….!”Nói xong,hắn tiêu sái vởi áo khoác tây ra,khoác thành một đường vòng cung rất đẹp,sau đó chờ chiếc áo rơi trên vai hắn,khoát tay áo, làm bộ dáng côn đồ rời đi.Trong phòng thoáng chốc trở nên yên tĩnh, một mình Diệp VỊ Ương đô diện với thanh Phong Tuấn cảm thấy có chút khẩn trương. Không chú ý mà nói “Ack,nơi này nóng quá,chi bằng chúng ta ra ngoài nói chuyện đi!” Hiazz, chỉ hi vọng người này đừng có nghĩ rằng cô ăn trộm tiền của hắn là được.Thanh Phng Tuấn thấy sắc mặt cô hồng hồng,ngược lại không nói gì cả, thuần thục nắm lấy tay cô kéo ra ngoài cửa.Hắn cố ý bước chậm một chút,để Diệp Vị Ương không đến nỗi phải hết sức đuổi theo,một trước một sau hai tay nắm lấy nhau cảm giác rất dễ chịu,cả hai phối hợp rất ăn ý, khí phách tôn quý như Thanh Phong Tuấn chưa từng làm động tác săn sóc nào dù chỉ là rất nhỏ.Chỉ là…….Hắn không có quay đầu lại nhìn, nếu không hắn sẽ phát hiện Diệp Vị Ương nhìn chằm chằm vào cánh tay đang bị dắt đi, mặt lại càng đỏ hơn tựa như lòng đỏ trứng gà đã nấu chín.Thanh Phong Tuấn kéo Diệp Vi Ương tới một con đường nhỏ rợp bóng cây cách xa quán bar.Dưới ánh trăng,bóng cây loang lổ ngược lại nó lại trở thành nơi hẹn hò lý tưởng cho những cặp tình nhân.“Tốt lắm,nơi này không có ai, bây giờ cô có thể nói!” Thanh Phong Tuấn buông tay Diệp Vị Ương ra,động tác này cũng là bộ dáng nhàn nhã nhất.Ngược lại Diệp Vị Ương lại có chút khẩn trương “Ack, ví tiền của anh đang ở nhà tôi,tôi không biết hôm nay sẽ gặp lại anh nên quên mang đi rồi. Anh đã cùng Dạ Phi Phàm hợp tác, vậy ngày mai tôi nhất định sẽ mang tới công ty trả cho anh!”“Đây không phải trọng điểm!” Mặc dù Thanh phong Tuấn rất bận nhưng vẫn ung dung đưa hai tay của vén với ngực, khóe miệng khẽ nhếch lên,khóe miệng mỉm cười.“Cái đó…….Không phải anh cho rằng tôi là tên trộm chứ? Anh cũng biết đên đó là vì tình huống quá đặc biệt, ban đầu tôi đã sớm bị tên côn đồ cướp mất tiền,sau đó anh bị thương, tôi phải lập tức đưa anh tới khách sạn, cho nên tôi mới tạm thời giữ ví tiền của anh!” Diệp Vị Ương cau mày,kiên nhẫn giải thích.“Tôi muốn nghe không phải là những thứ này!” Thanh Phong Tuấn tiếp tục không nhanh không chậm mà hướng dẫn cô. Địch không động ,ta cũng không động.Địch gấp, ta không vội.Dĩ nhiên,cô gái trước mặt không phải địch mà là cô gái thú vị đáng yêu,trêu chọc một chút cũng không sao.

Edit:Dực

Beta:Tieumanulk

“Đông Phương Thước,anh nên về đi thôi,không cần đưa tôi về, tôi…………..Tôi và Thanh Phong Tuấn có chuyện cần nói” Diệp Vị Ương không thể không mời khách về.

“Tôi cũng có chuyện muốn nói với cô!” Đông Phương Thước một lần nữa đeo kính lên,vẻ mặt lạnh lùng.

“Nhưng…………..Tôi với anh không có quen!”

Lời này nói ra Diệp Vi Ương cảm thấy Đông Phương Thước giận đến như muốn đánh cô,cô phải rụt cổ lại,giải thích thêm lần nữa “Vốn là thế mà! Hôm nay là lần đầu tôi gặp anh,trước đây tôi cũng không hề biết anh. Anh đừng làm loạn,có biết hành động của anh lúc này rất ấu trĩ hay không? Mau về đi,tôi thực sự có việc rất quan trọng cần nói với Thanh Phong Tuấn!”

Cô giải thích Đông Phương Thước càng không vừa lòng,lời này rõ ràng là để lấy lòng Thanh Phong Tuấn,vì vậy hắn đứng ở một bên xem kịch thì cũng không hay lắm nên mở miệng nói giúp một chút “Đông Phương tiểu tử,cậu không muốn ngày mai đóng quảng cáo cùng Diệp Vị Ương hay sao? Lúc đó sẽ tha hồ có thời gian giao lưu,mau về đi!”

Đông Phương Thước thấy Thanh Phong Tuấn đã lên tiếng,cũng không nên dây dưa nữa,chỉ là trước lúc đi còn không an phận vuốt cái cằm hoàn mĩ, ra vẻ dò xét chân tướng, đôi mắt tà tà híp lại,quan sát Diệp Vị Ương và Thanh Phong Tuấn lần lượt từ trên xuống dưới, lãnh đạm nói một câu “Chậc chậc,nhanh như vậy đã muốn đuổi tôi đi.Nói! Không phải hai người có gian tình chứ? Nếu thực sự là vậy! Diệp Vị Ương nhất định cô phải chết,lương tâm sẽ bị chó ăn hết,cô dám quên tôi thử xem! Hừ, hôm nay nể mặt Thanh Phong học trưởng, tạm thời tha cho cô một mạng, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ gặp măt! Mong là ngày mai hợp tác thành công! Ai chà, vừa nghĩ tới cùng cô quay quảng cáo,nhất định rất thú vị……….!”

Nói xong,hắn tiêu sái vởi áo khoác tây ra,khoác thành một đường vòng cung rất đẹp,sau đó chờ chiếc áo rơi trên vai hắn,khoát tay áo, làm bộ dáng côn đồ rời đi.

Trong phòng thoáng chốc trở nên yên tĩnh, một mình Diệp VỊ Ương đô diện với thanh Phong Tuấn cảm thấy có chút khẩn trương. Không chú ý mà nói “Ack,nơi này nóng quá,chi bằng chúng ta ra ngoài nói chuyện đi!” Hiazz, chỉ hi vọng người này đừng có nghĩ rằng cô ăn trộm tiền của hắn là được.

Thanh Phng Tuấn thấy sắc mặt cô hồng hồng,ngược lại không nói gì cả, thuần thục nắm lấy tay cô kéo ra ngoài cửa.

Hắn cố ý bước chậm một chút,để Diệp Vị Ương không đến nỗi phải hết sức đuổi theo,một trước một sau hai tay nắm lấy nhau cảm giác rất dễ chịu,cả hai phối hợp rất ăn ý, khí phách tôn quý như Thanh Phong Tuấn chưa từng làm động tác săn sóc nào dù chỉ là rất nhỏ.

Chỉ là…….Hắn không có quay đầu lại nhìn, nếu không hắn sẽ phát hiện Diệp Vị Ương nhìn chằm chằm vào cánh tay đang bị dắt đi, mặt lại càng đỏ hơn tựa như lòng đỏ trứng gà đã nấu chín.

Thanh Phong Tuấn kéo Diệp Vi Ương tới một con đường nhỏ rợp bóng cây cách xa quán bar.

Dưới ánh trăng,bóng cây loang lổ ngược lại nó lại trở thành nơi hẹn hò lý tưởng cho những cặp tình nhân.

“Tốt lắm,nơi này không có ai, bây giờ cô có thể nói!” Thanh Phong Tuấn buông tay Diệp Vị Ương ra,động tác này cũng là bộ dáng nhàn nhã nhất.

Ngược lại Diệp Vị Ương lại có chút khẩn trương “Ack, ví tiền của anh đang ở nhà tôi,tôi không biết hôm nay sẽ gặp lại anh nên quên mang đi rồi. Anh đã cùng Dạ Phi Phàm hợp tác, vậy ngày mai tôi nhất định sẽ mang tới công ty trả cho anh!”

“Đây không phải trọng điểm!” Mặc dù Thanh phong Tuấn rất bận nhưng vẫn ung dung đưa hai tay của vén với ngực, khóe miệng khẽ nhếch lên,khóe miệng mỉm cười.

“Cái đó…….Không phải anh cho rằng tôi là tên trộm chứ? Anh cũng biết đên đó là vì tình huống quá đặc biệt, ban đầu tôi đã sớm bị tên côn đồ cướp mất tiền,sau đó anh bị thương, tôi phải lập tức đưa anh tới khách sạn, cho nên tôi mới tạm thời giữ ví tiền của anh!” Diệp Vị Ương cau mày,kiên nhẫn giải thích.

“Tôi muốn nghe không phải là những thứ này!” Thanh Phong Tuấn tiếp tục không nhanh không chậm mà hướng dẫn cô. Địch không động ,ta cũng không động.Địch gấp, ta không vội.Dĩ nhiên,cô gái trước mặt không phải địch mà là cô gái thú vị đáng yêu,trêu chọc một chút cũng không sao.

Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ TaTác giả: Hồng NhậnTruyện Ngôn TìnhTiết Tử Cô trả lời người đàn ông tà mị: “Cút!” Edit:Dực Beta:Tieumanulk Người đàn ông tuấn mĩ tà mị mạnh mẽ ôm chầm lấy eo cô. Tư thế dán chặt mà lại ngang ngược,cổ họng vừa động giọng trầm thấp dễ nghe trở nên có chút khàn khàn: ” …môi em thật thơm và ngọt, cơ thể rất mềm mại nhưng kỹ thuật hôn lại như cũ quá non hớt. Chậc chậc, mấy năm nay một chút tiến bộ cũng không có. Để tôi tới dạy em!” Rõ ràng những lời nói khiến người ta đỏ mặt tim đập nhưng hắn lại nói rất nhẹ nhàng,ánh mắt sâu cười như không cười,thâm thúy khó hiểu nhưng lại khiến người khác đắm chìm trong đó không thể tự thoát ra. Biết kĩ thuật hôn của cô còn non nớt, điều này lại khiến tâm trạng hắn trở nên rất vui vẻ. Diệp Vị Ương đỏ mặt, muốn nhìn rõ đôi mắt của Thanh Phong Tuấn,trong đó thoáng hiện lên một điểm tinh quang giống như đám lửa đang cháy lan ra đồng cỏ, đủ để chiếu sáng mọi ngõ ngác nơi trái tim của cô, cô nghĩ tới việc tìm hiểu nhưng hắn lại không cho cô cơ hội. Hắn chạm vào n** m*n c*m của cô,dọc theo vành… Edit:DựcBeta:Tieumanulk“Đông Phương Thước,anh nên về đi thôi,không cần đưa tôi về, tôi…………..Tôi và Thanh Phong Tuấn có chuyện cần nói” Diệp Vị Ương không thể không mời khách về.“Tôi cũng có chuyện muốn nói với cô!” Đông Phương Thước một lần nữa đeo kính lên,vẻ mặt lạnh lùng.“Nhưng…………..Tôi với anh không có quen!”Lời này nói ra Diệp Vi Ương cảm thấy Đông Phương Thước giận đến như muốn đánh cô,cô phải rụt cổ lại,giải thích thêm lần nữa “Vốn là thế mà! Hôm nay là lần đầu tôi gặp anh,trước đây tôi cũng không hề biết anh. Anh đừng làm loạn,có biết hành động của anh lúc này rất ấu trĩ hay không? Mau về đi,tôi thực sự có việc rất quan trọng cần nói với Thanh Phong Tuấn!”Cô giải thích Đông Phương Thước càng không vừa lòng,lời này rõ ràng là để lấy lòng Thanh Phong Tuấn,vì vậy hắn đứng ở một bên xem kịch thì cũng không hay lắm nên mở miệng nói giúp một chút “Đông Phương tiểu tử,cậu không muốn ngày mai đóng quảng cáo cùng Diệp Vị Ương hay sao? Lúc đó sẽ tha hồ có thời gian giao lưu,mau về đi!”Đông Phương Thước thấy Thanh Phong Tuấn đã lên tiếng,cũng không nên dây dưa nữa,chỉ là trước lúc đi còn không an phận vuốt cái cằm hoàn mĩ, ra vẻ dò xét chân tướng, đôi mắt tà tà híp lại,quan sát Diệp Vị Ương và Thanh Phong Tuấn lần lượt từ trên xuống dưới, lãnh đạm nói một câu “Chậc chậc,nhanh như vậy đã muốn đuổi tôi đi.Nói! Không phải hai người có gian tình chứ? Nếu thực sự là vậy! Diệp Vị Ương nhất định cô phải chết,lương tâm sẽ bị chó ăn hết,cô dám quên tôi thử xem! Hừ, hôm nay nể mặt Thanh Phong học trưởng, tạm thời tha cho cô một mạng, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ gặp măt! Mong là ngày mai hợp tác thành công! Ai chà, vừa nghĩ tới cùng cô quay quảng cáo,nhất định rất thú vị……….!”Nói xong,hắn tiêu sái vởi áo khoác tây ra,khoác thành một đường vòng cung rất đẹp,sau đó chờ chiếc áo rơi trên vai hắn,khoát tay áo, làm bộ dáng côn đồ rời đi.Trong phòng thoáng chốc trở nên yên tĩnh, một mình Diệp VỊ Ương đô diện với thanh Phong Tuấn cảm thấy có chút khẩn trương. Không chú ý mà nói “Ack,nơi này nóng quá,chi bằng chúng ta ra ngoài nói chuyện đi!” Hiazz, chỉ hi vọng người này đừng có nghĩ rằng cô ăn trộm tiền của hắn là được.Thanh Phng Tuấn thấy sắc mặt cô hồng hồng,ngược lại không nói gì cả, thuần thục nắm lấy tay cô kéo ra ngoài cửa.Hắn cố ý bước chậm một chút,để Diệp Vị Ương không đến nỗi phải hết sức đuổi theo,một trước một sau hai tay nắm lấy nhau cảm giác rất dễ chịu,cả hai phối hợp rất ăn ý, khí phách tôn quý như Thanh Phong Tuấn chưa từng làm động tác săn sóc nào dù chỉ là rất nhỏ.Chỉ là…….Hắn không có quay đầu lại nhìn, nếu không hắn sẽ phát hiện Diệp Vị Ương nhìn chằm chằm vào cánh tay đang bị dắt đi, mặt lại càng đỏ hơn tựa như lòng đỏ trứng gà đã nấu chín.Thanh Phong Tuấn kéo Diệp Vi Ương tới một con đường nhỏ rợp bóng cây cách xa quán bar.Dưới ánh trăng,bóng cây loang lổ ngược lại nó lại trở thành nơi hẹn hò lý tưởng cho những cặp tình nhân.“Tốt lắm,nơi này không có ai, bây giờ cô có thể nói!” Thanh Phong Tuấn buông tay Diệp Vị Ương ra,động tác này cũng là bộ dáng nhàn nhã nhất.Ngược lại Diệp Vị Ương lại có chút khẩn trương “Ack, ví tiền của anh đang ở nhà tôi,tôi không biết hôm nay sẽ gặp lại anh nên quên mang đi rồi. Anh đã cùng Dạ Phi Phàm hợp tác, vậy ngày mai tôi nhất định sẽ mang tới công ty trả cho anh!”“Đây không phải trọng điểm!” Mặc dù Thanh phong Tuấn rất bận nhưng vẫn ung dung đưa hai tay của vén với ngực, khóe miệng khẽ nhếch lên,khóe miệng mỉm cười.“Cái đó…….Không phải anh cho rằng tôi là tên trộm chứ? Anh cũng biết đên đó là vì tình huống quá đặc biệt, ban đầu tôi đã sớm bị tên côn đồ cướp mất tiền,sau đó anh bị thương, tôi phải lập tức đưa anh tới khách sạn, cho nên tôi mới tạm thời giữ ví tiền của anh!” Diệp Vị Ương cau mày,kiên nhẫn giải thích.“Tôi muốn nghe không phải là những thứ này!” Thanh Phong Tuấn tiếp tục không nhanh không chậm mà hướng dẫn cô. Địch không động ,ta cũng không động.Địch gấp, ta không vội.Dĩ nhiên,cô gái trước mặt không phải địch mà là cô gái thú vị đáng yêu,trêu chọc một chút cũng không sao.

Chương 53: Hắn từng bước hướng dẫn cô