Tác giả:

Tiết Tử Cô trả lời người đàn ông tà mị: “Cút!” Edit:Dực Beta:Tieumanulk Người đàn ông tuấn mĩ tà mị mạnh mẽ ôm chầm lấy eo cô. Tư thế dán chặt mà lại ngang ngược,cổ họng vừa động giọng trầm thấp dễ nghe trở nên có chút khàn khàn: ” …môi em thật thơm và ngọt, cơ thể rất mềm mại nhưng kỹ thuật hôn lại như cũ quá non hớt. Chậc chậc, mấy năm nay một chút tiến bộ cũng không có. Để tôi tới dạy em!” Rõ ràng những lời nói khiến người ta đỏ mặt tim đập nhưng hắn lại nói rất nhẹ nhàng,ánh mắt sâu cười như không cười,thâm thúy khó hiểu nhưng lại khiến người khác đắm chìm trong đó không thể tự thoát ra. Biết kĩ thuật hôn của cô còn non nớt, điều này lại khiến tâm trạng hắn trở nên rất vui vẻ. Diệp Vị Ương đỏ mặt, muốn nhìn rõ đôi mắt của Thanh Phong Tuấn,trong đó thoáng hiện lên một điểm tinh quang giống như đám lửa đang cháy lan ra đồng cỏ, đủ để chiếu sáng mọi ngõ ngác nơi trái tim của cô, cô nghĩ tới việc tìm hiểu nhưng hắn lại không cho cô cơ hội. Hắn chạm vào n** m*n c*m của cô,dọc theo vành…

Chương 88: Sứ giả địa ngục

Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ TaTác giả: Hồng NhậnTruyện Ngôn TìnhTiết Tử Cô trả lời người đàn ông tà mị: “Cút!” Edit:Dực Beta:Tieumanulk Người đàn ông tuấn mĩ tà mị mạnh mẽ ôm chầm lấy eo cô. Tư thế dán chặt mà lại ngang ngược,cổ họng vừa động giọng trầm thấp dễ nghe trở nên có chút khàn khàn: ” …môi em thật thơm và ngọt, cơ thể rất mềm mại nhưng kỹ thuật hôn lại như cũ quá non hớt. Chậc chậc, mấy năm nay một chút tiến bộ cũng không có. Để tôi tới dạy em!” Rõ ràng những lời nói khiến người ta đỏ mặt tim đập nhưng hắn lại nói rất nhẹ nhàng,ánh mắt sâu cười như không cười,thâm thúy khó hiểu nhưng lại khiến người khác đắm chìm trong đó không thể tự thoát ra. Biết kĩ thuật hôn của cô còn non nớt, điều này lại khiến tâm trạng hắn trở nên rất vui vẻ. Diệp Vị Ương đỏ mặt, muốn nhìn rõ đôi mắt của Thanh Phong Tuấn,trong đó thoáng hiện lên một điểm tinh quang giống như đám lửa đang cháy lan ra đồng cỏ, đủ để chiếu sáng mọi ngõ ngác nơi trái tim của cô, cô nghĩ tới việc tìm hiểu nhưng hắn lại không cho cô cơ hội. Hắn chạm vào n** m*n c*m của cô,dọc theo vành… Edit+Beta:TieumanulkThanh Phong Tuấn lái xe nhanh chóng trở lại biệt thự của mình.Căn phòng thật lớn,không nhiễm một hạt bụi nhưng đặt biệt lạnh lẽo trống vắng.Cởi xuống xuống áo vest,buông lỏng một chút cà vạt trên áo sơ mi trắng,cởi ba viên nút phía trên,có thể thấy xương quai xanh và màu da cực kỳ khỏe mạnh có chút phong trần mệt mỏi.Hắn có tính sạch sẽ đang chuẩn bị tắm,đột nhiên nhớ lại buổi chiều Tâm nha đầu nhiều lần gọi cho hắn,mà lúc đó hắn không có nhận,còn tắt điện thoại.Đúng rồi,không biết Tâm nha đầu và Tiểu Ngấn bên ngoài tốt không? Có chuyện gì tìm hắn?Nghĩ ngợi một giây,cuối cùng vẫn không yên tâm niên đệ học muội ra ngoài du lịch,hắn lần nữa cầm lên áo khoác,lấy ra điện thoại di động,mở máy gọi lại.Bên kia điện thoại đã có người nghe,bên này sắc mặt Thanh Phong Tuấn thoáng cái thay đổi!Đối phương nói. . . . . . Tiếng Pháp! Quan trọng nhất là. . . . . . giọng đó hắn biết! Đó là một trong những trợ thủ đắc lực nhất của cha nuôi_Tả La!Đối phương nói không cho hắn bất kỳ phản bác trực tiếp cúp điện thoại.Thanh Phong Tuấn sững sờ nhìn cú điện thoại bị cắt đứt,trong đầu như cũ quanh quẩn lời nói của Tả La,hắn nói: “Thanh Thiếu,cậu không cần phải cố gắng thoát khỏi khống chế của ông cụ.Cậu biết đấy,đã nhiều năm qua không có bất kỳ người nào có thể chạy trốn khỏi sự giam cầm của ông ta,kết quả bình thường chỉ có một con đường chết.Ông ấy mặc dù coi trọng cậu,nhưng lần này ông ấy thật sự tức giận,những thứ của cậu ông ta sẽ hủy diệt từng thứ một.Niên đệ học muội của cậu đã bị bắt cóc, tùy thời có thể biến thành vật thí nghiệm nguy hiểm,mà ông cụ cũng đã tự mình đi đến Trung Quốc.Cậu tự giải quyết cho tốt.”Giọng của Tả La trong đợt huấn luyện bị ông cụ tàn khốc dùng độc dược hư hại,trở nên khàn khàn lạ thường,có chút vỡ vụn nghe giống như sứ giả địa ngục.Trong phòng rất yên tĩnh,ban đêm gió xuyên qua cửa sổ để mở hiu hiu thổi vào,yếu ớt,lạnh lùng,cực kỳ giống tâm trạng bây giờ của Thanh Phong Tuấn.Hắn có chút áo não và hối hận,loại người có thân phận phức tạp như hắn tùy thời gắn liền với tử thần,cho nên bạn của hắn rất ít. Mà Tâm nha đầu và tiểu Ngấn thật lòng giúp đỡ hắn,niên đệ học muội này rất đơn thuần.Hai người đó từng làm việc qua công ty của hắn nhưng không biết lai lịch của hắn,chỉ là mù quáng tin tưởng hắn,ủng hộ hắn,nghe theo lệnh hắn làm việc.Thậm chí tiểu Ngấn vì giúp hắn mà làm gián điệp tại công ty Dạ Phi Phàm,chỉ vì giúp hắn trực tiếp lấy được tài liệu tập đoàn Dạ Mị.Vậy mà hôm nay,hai người vô tội bởi vì hắn mà bị bắt cóc sống chết không rõ.Tự trách giống như triều thủy vọt tới,Thanh Phong Tuấn căm hận lần nữa đem áo khoác đập mạnh vào ghế salon.Ai dám động vào người của hắn,dù phải mất đi tánh mạng hắn cũng tuyệt đối làm cho đối phương hối hận.Nên tới cuối cùng cũng phải tới.Một cuộc chiến đáng sợ chính thức bắt đầu thôi. . . . . .Chiều nay,Thanh Phong Tuấn liên lạc Hàn Thiên Tuyết tự tiện xuất viện,hai người bắt đầu bày ra đối sách ứng phó ông cụ.Sáng sớm ngày thứ hai,Diệp Vị Ương cầm áo khoác đã giặt sạch đến công ty chuẩn bị trả lại cho Thanh Phong Tuấn,nhưng tìm chung quanh cũng không thấy được bóng dáng của hắn.Đi vào studio,cô nhìn thấy đầu tiên đến xông tới là Đông Phương Thước,người này vẫn đẹp trai như bình thường.Chẳng qua siêu sao nổi tiếng như hắn hôm nay sao lại tới sớm như vậy?

Edit+Beta:Tieumanulk

Thanh Phong Tuấn lái xe nhanh chóng trở lại biệt thự của mình.

Căn phòng thật lớn,không nhiễm một hạt bụi nhưng đặt biệt lạnh lẽo trống vắng.

Cởi xuống xuống áo vest,buông lỏng một chút cà vạt trên áo sơ mi trắng,cởi ba viên nút phía trên,có thể thấy xương quai xanh và màu da cực kỳ khỏe mạnh có chút phong trần mệt mỏi.

Hắn có tính sạch sẽ đang chuẩn bị tắm,đột nhiên nhớ lại buổi chiều Tâm nha đầu nhiều lần gọi cho hắn,mà lúc đó hắn không có nhận,còn tắt điện thoại.

Đúng rồi,không biết Tâm nha đầu và Tiểu Ngấn bên ngoài tốt không? Có chuyện gì tìm hắn?

Nghĩ ngợi một giây,cuối cùng vẫn không yên tâm niên đệ học muội ra ngoài du lịch,hắn lần nữa cầm lên áo khoác,lấy ra điện thoại di động,mở máy gọi lại.

Bên kia điện thoại đã có người nghe,bên này sắc mặt Thanh Phong Tuấn thoáng cái thay đổi!

Đối phương nói. . . . . . Tiếng Pháp! Quan trọng nhất là. . . . . . giọng đó hắn biết! Đó là một trong những trợ thủ đắc lực nhất của cha nuôi_Tả La!Đối phương nói không cho hắn bất kỳ phản bác trực tiếp cúp điện thoại.

Thanh Phong Tuấn sững sờ nhìn cú điện thoại bị cắt đứt,trong đầu như cũ quanh quẩn lời nói của Tả La,hắn nói: “Thanh Thiếu,cậu không cần phải cố gắng thoát khỏi khống chế của ông cụ.Cậu biết đấy,đã nhiều năm qua không có bất kỳ người nào có thể chạy trốn khỏi sự giam cầm của ông ta,kết quả bình thường chỉ có một con đường chết.Ông ấy mặc dù coi trọng cậu,nhưng lần này ông ấy thật sự tức giận,những thứ của cậu ông ta sẽ hủy diệt từng thứ một.Niên đệ học muội của cậu đã bị bắt cóc, tùy thời có thể biến thành vật thí nghiệm nguy hiểm,mà ông cụ cũng đã tự mình đi đến Trung Quốc.Cậu tự giải quyết cho tốt.”

Giọng của Tả La trong đợt huấn luyện bị ông cụ tàn khốc dùng độc dược hư hại,trở nên khàn khàn lạ thường,có chút vỡ vụn nghe giống như sứ giả địa ngục.

Trong phòng rất yên tĩnh,ban đêm gió xuyên qua cửa sổ để mở hiu hiu thổi vào,yếu ớt,lạnh lùng,cực kỳ giống tâm trạng bây giờ của Thanh Phong Tuấn.Hắn có chút áo não và hối hận,loại người có thân phận phức tạp như hắn tùy thời gắn liền với tử thần,cho nên bạn của hắn rất ít. Mà Tâm nha đầu và tiểu Ngấn thật lòng giúp đỡ hắn,niên đệ học muội này rất đơn thuần.

Hai người đó từng làm việc qua công ty của hắn nhưng không biết lai lịch của hắn,chỉ là mù quáng tin tưởng hắn,ủng hộ hắn,nghe theo lệnh hắn làm việc.Thậm chí tiểu Ngấn vì giúp hắn mà làm gián điệp tại công ty Dạ Phi Phàm,chỉ vì giúp hắn trực tiếp lấy được tài liệu tập đoàn Dạ Mị.

Vậy mà hôm nay,hai người vô tội bởi vì hắn mà bị bắt cóc sống chết không rõ.

Tự trách giống như triều thủy vọt tới,Thanh Phong Tuấn căm hận lần nữa đem áo khoác đập mạnh vào ghế salon.Ai dám động vào người của hắn,dù phải mất đi tánh mạng hắn cũng tuyệt đối làm cho đối phương hối hận.

Nên tới cuối cùng cũng phải tới.Một cuộc chiến đáng sợ chính thức bắt đầu thôi. . . . . .

Chiều nay,Thanh Phong Tuấn liên lạc Hàn Thiên Tuyết tự tiện xuất viện,hai người bắt đầu bày ra đối sách ứng phó ông cụ.

Sáng sớm ngày thứ hai,Diệp Vị Ương cầm áo khoác đã giặt sạch đến công ty chuẩn bị trả lại cho Thanh Phong Tuấn,nhưng tìm chung quanh cũng không thấy được bóng dáng của hắn.

Đi vào studio,cô nhìn thấy đầu tiên đến xông tới là Đông Phương Thước,người này vẫn đẹp trai như bình thường.Chẳng qua siêu sao nổi tiếng như hắn hôm nay sao lại tới sớm như vậy?

Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ TaTác giả: Hồng NhậnTruyện Ngôn TìnhTiết Tử Cô trả lời người đàn ông tà mị: “Cút!” Edit:Dực Beta:Tieumanulk Người đàn ông tuấn mĩ tà mị mạnh mẽ ôm chầm lấy eo cô. Tư thế dán chặt mà lại ngang ngược,cổ họng vừa động giọng trầm thấp dễ nghe trở nên có chút khàn khàn: ” …môi em thật thơm và ngọt, cơ thể rất mềm mại nhưng kỹ thuật hôn lại như cũ quá non hớt. Chậc chậc, mấy năm nay một chút tiến bộ cũng không có. Để tôi tới dạy em!” Rõ ràng những lời nói khiến người ta đỏ mặt tim đập nhưng hắn lại nói rất nhẹ nhàng,ánh mắt sâu cười như không cười,thâm thúy khó hiểu nhưng lại khiến người khác đắm chìm trong đó không thể tự thoát ra. Biết kĩ thuật hôn của cô còn non nớt, điều này lại khiến tâm trạng hắn trở nên rất vui vẻ. Diệp Vị Ương đỏ mặt, muốn nhìn rõ đôi mắt của Thanh Phong Tuấn,trong đó thoáng hiện lên một điểm tinh quang giống như đám lửa đang cháy lan ra đồng cỏ, đủ để chiếu sáng mọi ngõ ngác nơi trái tim của cô, cô nghĩ tới việc tìm hiểu nhưng hắn lại không cho cô cơ hội. Hắn chạm vào n** m*n c*m của cô,dọc theo vành… Edit+Beta:TieumanulkThanh Phong Tuấn lái xe nhanh chóng trở lại biệt thự của mình.Căn phòng thật lớn,không nhiễm một hạt bụi nhưng đặt biệt lạnh lẽo trống vắng.Cởi xuống xuống áo vest,buông lỏng một chút cà vạt trên áo sơ mi trắng,cởi ba viên nút phía trên,có thể thấy xương quai xanh và màu da cực kỳ khỏe mạnh có chút phong trần mệt mỏi.Hắn có tính sạch sẽ đang chuẩn bị tắm,đột nhiên nhớ lại buổi chiều Tâm nha đầu nhiều lần gọi cho hắn,mà lúc đó hắn không có nhận,còn tắt điện thoại.Đúng rồi,không biết Tâm nha đầu và Tiểu Ngấn bên ngoài tốt không? Có chuyện gì tìm hắn?Nghĩ ngợi một giây,cuối cùng vẫn không yên tâm niên đệ học muội ra ngoài du lịch,hắn lần nữa cầm lên áo khoác,lấy ra điện thoại di động,mở máy gọi lại.Bên kia điện thoại đã có người nghe,bên này sắc mặt Thanh Phong Tuấn thoáng cái thay đổi!Đối phương nói. . . . . . Tiếng Pháp! Quan trọng nhất là. . . . . . giọng đó hắn biết! Đó là một trong những trợ thủ đắc lực nhất của cha nuôi_Tả La!Đối phương nói không cho hắn bất kỳ phản bác trực tiếp cúp điện thoại.Thanh Phong Tuấn sững sờ nhìn cú điện thoại bị cắt đứt,trong đầu như cũ quanh quẩn lời nói của Tả La,hắn nói: “Thanh Thiếu,cậu không cần phải cố gắng thoát khỏi khống chế của ông cụ.Cậu biết đấy,đã nhiều năm qua không có bất kỳ người nào có thể chạy trốn khỏi sự giam cầm của ông ta,kết quả bình thường chỉ có một con đường chết.Ông ấy mặc dù coi trọng cậu,nhưng lần này ông ấy thật sự tức giận,những thứ của cậu ông ta sẽ hủy diệt từng thứ một.Niên đệ học muội của cậu đã bị bắt cóc, tùy thời có thể biến thành vật thí nghiệm nguy hiểm,mà ông cụ cũng đã tự mình đi đến Trung Quốc.Cậu tự giải quyết cho tốt.”Giọng của Tả La trong đợt huấn luyện bị ông cụ tàn khốc dùng độc dược hư hại,trở nên khàn khàn lạ thường,có chút vỡ vụn nghe giống như sứ giả địa ngục.Trong phòng rất yên tĩnh,ban đêm gió xuyên qua cửa sổ để mở hiu hiu thổi vào,yếu ớt,lạnh lùng,cực kỳ giống tâm trạng bây giờ của Thanh Phong Tuấn.Hắn có chút áo não và hối hận,loại người có thân phận phức tạp như hắn tùy thời gắn liền với tử thần,cho nên bạn của hắn rất ít. Mà Tâm nha đầu và tiểu Ngấn thật lòng giúp đỡ hắn,niên đệ học muội này rất đơn thuần.Hai người đó từng làm việc qua công ty của hắn nhưng không biết lai lịch của hắn,chỉ là mù quáng tin tưởng hắn,ủng hộ hắn,nghe theo lệnh hắn làm việc.Thậm chí tiểu Ngấn vì giúp hắn mà làm gián điệp tại công ty Dạ Phi Phàm,chỉ vì giúp hắn trực tiếp lấy được tài liệu tập đoàn Dạ Mị.Vậy mà hôm nay,hai người vô tội bởi vì hắn mà bị bắt cóc sống chết không rõ.Tự trách giống như triều thủy vọt tới,Thanh Phong Tuấn căm hận lần nữa đem áo khoác đập mạnh vào ghế salon.Ai dám động vào người của hắn,dù phải mất đi tánh mạng hắn cũng tuyệt đối làm cho đối phương hối hận.Nên tới cuối cùng cũng phải tới.Một cuộc chiến đáng sợ chính thức bắt đầu thôi. . . . . .Chiều nay,Thanh Phong Tuấn liên lạc Hàn Thiên Tuyết tự tiện xuất viện,hai người bắt đầu bày ra đối sách ứng phó ông cụ.Sáng sớm ngày thứ hai,Diệp Vị Ương cầm áo khoác đã giặt sạch đến công ty chuẩn bị trả lại cho Thanh Phong Tuấn,nhưng tìm chung quanh cũng không thấy được bóng dáng của hắn.Đi vào studio,cô nhìn thấy đầu tiên đến xông tới là Đông Phương Thước,người này vẫn đẹp trai như bình thường.Chẳng qua siêu sao nổi tiếng như hắn hôm nay sao lại tới sớm như vậy?

Chương 88: Sứ giả địa ngục