Edit: Imadoki Mở Đầu Mưa bụi bay, gió khẽ lay, tựa như mối tình si không dứt Tuyết trắng rơi, hoàng hà đục, mặc cho người chịu nỗi đau tuyệt tình. Bỏ xuống đi, kiếm trong tay, ta tình nguyện Gọi trở lại mối tình trong tim, số mệnh đã dứt. Tại sao phải để cô độc vây quanh, người ở bên kia thế giới Tình yêu sâu đậm dành cho ta, làm sao có thể chỉ dùng từ ngữ để viết ra được, viết cho hết. Không tham gì, chỉ cần một mong ước. Lại nhớ đến khuôn mặt người, ngày ngày tháng tháng trên con đường đời dài đằng đẵng. Từng giờ từng khắc, đều thấy được ánh mắt người như dòng nước chảy dịu êm. Mối duyên kiếp này xin hẹn lại kiếp sau, tình là gì mà phải sống chết có nhau Nếu có người bên cạnh, ta không cần phải ngưỡng mộ uyên ương thần tiên. Gió rít gào bên tai tôi, tóc xanh tung bay, tay áo tung bay. -- Không biết có phải là ảo giác, giữa vực sâu không đáy này, lòng tôi vô cùng tĩnh lặng, lại thấy vang vọng bên tai một tiếng nhạc du dương mà bi thương như có như không. Lời ca kia là gì, tôi rất…
Quyển 2 - Chương 4: Nhân vật nguy hiểm
Tiêu Nhiên MộngTác giả: Tiêu DậtTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Imadoki Mở Đầu Mưa bụi bay, gió khẽ lay, tựa như mối tình si không dứt Tuyết trắng rơi, hoàng hà đục, mặc cho người chịu nỗi đau tuyệt tình. Bỏ xuống đi, kiếm trong tay, ta tình nguyện Gọi trở lại mối tình trong tim, số mệnh đã dứt. Tại sao phải để cô độc vây quanh, người ở bên kia thế giới Tình yêu sâu đậm dành cho ta, làm sao có thể chỉ dùng từ ngữ để viết ra được, viết cho hết. Không tham gì, chỉ cần một mong ước. Lại nhớ đến khuôn mặt người, ngày ngày tháng tháng trên con đường đời dài đằng đẵng. Từng giờ từng khắc, đều thấy được ánh mắt người như dòng nước chảy dịu êm. Mối duyên kiếp này xin hẹn lại kiếp sau, tình là gì mà phải sống chết có nhau Nếu có người bên cạnh, ta không cần phải ngưỡng mộ uyên ương thần tiên. Gió rít gào bên tai tôi, tóc xanh tung bay, tay áo tung bay. -- Không biết có phải là ảo giác, giữa vực sâu không đáy này, lòng tôi vô cùng tĩnh lặng, lại thấy vang vọng bên tai một tiếng nhạc du dương mà bi thương như có như không. Lời ca kia là gì, tôi rất… Tôi ôm Tiểu Ngân chạy sau Vô Dạ sâu vào cánh rừng. Tiếng hò hét, hô hoán đằng sau ngày càng gần. Nghĩ đến việc bị những người che mặt này phát hiện chúng tôi là hai kẻ địch ngoài ý muốn, rồi lại thấy chúng tôi sắp vào sâu hơn vào núi, tôi cuối cùng cũng thấy lo lắng.Ngoại trừ tiếng hét sang sảng sau lưng, bỗng một âm thanh chói tai vang lên.Tôi cúi đầu rên một tiếng, người khụy xuống, tay siết chặt lồng ngực.Lại một tiếng khác nữa. Ngực tôi như bị xé rách từng chút một, tiếng ấy lại vang lên như cứa sâu vào không ngừng.Cùng lúc, tên lính trên lưng Vô Dạ cũng không nén được rên lớn một tiếng."Vô Dạ!" Cố kềm lại sự khó chịu, cơn đau này so với khi bị Huyết cổ phệ tim thì chẳng đáng gì, tôi trầm giọng," Huynh có thể tạm thời điểm huyệt hắn không, cứ chạy như vậy chẳng phải là cách, sớm hay muộn cũng sẽ bị đuổi kịp mất."Vô Dạ gật nhẹ đầu, vươn tay ra giữ chặt người đó rồi tựa như ngây ra một chốc, hắn khẽ nhíu mày,"Có thể làm được, nhưng có lẽ sẽ gây tổn thương đến kinh mạch của hắn."Tôi không nói gì. Vậy thì phải nói trước khi làm chứ! Quả nhiên hắn vẫn là một kẻ máu lạnh vô tình.Chúng tôi ngồi xổm xuống một bụi cây rậm rạp, hai mắt chăm chú, dán chặt về phía những bóng người hỗn loạn.Thứ âm thanh bén ngót ấy càng ngày càng gần hơn, ngực tôi lại càng thêm đau đớn. Cơn đau cứ mãi giày vò đến khi mặt tôi tái nhợt hẳn đi, mổ hôi đầm đìa.Cuối cùng, Vô Dạ cũng nhận ra tôi không khỏe, sắc mặt lập tức thay đổi, hỏi:"Làm sao thế?"Hắn cúi đầu trông "binh lính" kia, chỉ thấy dù vết máu lem luốc khắp cả mặt nhưng mồ hôi trên trán túa ra chứng tỏ hắn rất đau đớn. Rồi hắn lại nhìn tôi, sắc mặt càng thêm khó coi.Gạt hết những bất an và suy đoán đến cùng cực trong lòng, tôi ngước lên, và thấy những con ong mật lờn vờn quanh thân cây đối diện. Chợt, tiện tay vuốt mồ hôi, tôi bảo:"Để ta làm mồi nhử bọn họ cho.""Người.." Mặt xanh mét, lửa giận trong mắt đã che lấp sự xấu xí trên gương mặt khiến hắn không thể thốt ra câu nào,"Người!"Tôi không khỏi bật cười:"Huynh nghĩ là ta sẽ dùng mạng mình để đổi lấy mạng huynh và tên ấy ư? Đừng đùa như thế. Trên đời này, đáng giá cho ta phải quên mình mà đánh đổi..." chỉ có một mình Kì Nhiên mà thôi. Tôi nhủ thầm câu cuối cùng trong lòng mình.Không chờ hắn hoàn hồn, tôi gởi Tiểu Ngân lại cho hắn, sau đó xốc ba lô yên lặng lùi sâu vào rừng, cũng không phải chờ thứ âm thanh như đòi mạng kia đến ngày càng gần để rồi sau đó xong đời cả nhóm.Tôi lôi cây súng lục vốn trong ba lô từ khi đến thời cổ đại ra, không! Nói cho chính xác là từ nay về sau, tôi dù thấy cũng không chạm vào thứ "Ám lộ""Chúng ta.. sẽ ở cùng ngươi ba ngày." Tôi thở dài, ngước mắt về phía Vệ Linh Phong, dẫu biết rằng hắn không nghe thấy nhưng vẫn cất tiếng nhẹ nhàng, "Sau ba ngày, nếu không có kì tích, ta sẽ giết huynh."
Tôi ôm Tiểu Ngân chạy sau Vô Dạ sâu vào cánh rừng. Tiếng hò hét, hô hoán đằng sau ngày càng gần. Nghĩ đến việc bị những người che mặt này phát hiện chúng tôi là hai kẻ địch ngoài ý muốn, rồi lại thấy chúng tôi sắp vào sâu hơn vào núi, tôi cuối cùng cũng thấy lo lắng.
Ngoại trừ tiếng hét sang sảng sau lưng, bỗng một âm thanh chói tai vang lên.
Tôi cúi đầu rên một tiếng, người khụy xuống, tay siết chặt lồng ngực.
Lại một tiếng khác nữa. Ngực tôi như bị xé rách từng chút một, tiếng ấy lại vang lên như cứa sâu vào không ngừng.
Cùng lúc, tên lính trên lưng Vô Dạ cũng không nén được rên lớn một tiếng.
"Vô Dạ!" Cố kềm lại sự khó chịu, cơn đau này so với khi bị Huyết cổ phệ tim thì chẳng đáng gì, tôi trầm giọng," Huynh có thể tạm thời điểm huyệt hắn không, cứ chạy như vậy chẳng phải là cách, sớm hay muộn cũng sẽ bị đuổi kịp mất."
Vô Dạ gật nhẹ đầu, vươn tay ra giữ chặt người đó rồi tựa như ngây ra một chốc, hắn khẽ nhíu mày,"Có thể làm được, nhưng có lẽ sẽ gây tổn thương đến kinh mạch của hắn."
Tôi không nói gì. Vậy thì phải nói trước khi làm chứ! Quả nhiên hắn vẫn là một kẻ máu lạnh vô tình.
Chúng tôi ngồi xổm xuống một bụi cây rậm rạp, hai mắt chăm chú, dán chặt về phía những bóng người hỗn loạn.
Thứ âm thanh bén ngót ấy càng ngày càng gần hơn, ngực tôi lại càng thêm đau đớn. Cơn đau cứ mãi giày vò đến khi mặt tôi tái nhợt hẳn đi, mổ hôi đầm đìa.
Cuối cùng, Vô Dạ cũng nhận ra tôi không khỏe, sắc mặt lập tức thay đổi, hỏi:"Làm sao thế?"
Hắn cúi đầu trông "binh lính" kia, chỉ thấy dù vết máu lem luốc khắp cả mặt nhưng mồ hôi trên trán túa ra chứng tỏ hắn rất đau đớn. Rồi hắn lại nhìn tôi, sắc mặt càng thêm khó coi.
Gạt hết những bất an và suy đoán đến cùng cực trong lòng, tôi ngước lên, và thấy những con ong mật lờn vờn quanh thân cây đối diện. Chợt, tiện tay vuốt mồ hôi, tôi bảo:"Để ta làm mồi nhử bọn họ cho."
"Người.." Mặt xanh mét, lửa giận trong mắt đã che lấp sự xấu xí trên gương mặt khiến hắn không thể thốt ra câu nào,"Người!"
Tôi không khỏi bật cười:"Huynh nghĩ là ta sẽ dùng mạng mình để đổi lấy mạng huynh và tên ấy ư? Đừng đùa như thế. Trên đời này, đáng giá cho ta phải quên mình mà đánh đổi..." chỉ có một mình Kì Nhiên mà thôi. Tôi nhủ thầm câu cuối cùng trong lòng mình.
Không chờ hắn hoàn hồn, tôi gởi Tiểu Ngân lại cho hắn, sau đó xốc ba lô yên lặng lùi sâu vào rừng, cũng không phải chờ thứ âm thanh như đòi mạng kia đến ngày càng gần để rồi sau đó xong đời cả nhóm.
Tôi lôi cây súng lục vốn trong ba lô từ khi đến thời cổ đại ra, không! Nói cho chính xác là từ nay về sau, tôi dù thấy cũng không chạm vào thứ "Ám lộ"
"Chúng ta.. sẽ ở cùng ngươi ba ngày." Tôi thở dài, ngước mắt về phía Vệ Linh Phong, dẫu biết rằng hắn không nghe thấy nhưng vẫn cất tiếng nhẹ nhàng, "Sau ba ngày, nếu không có kì tích, ta sẽ giết huynh."
Tiêu Nhiên MộngTác giả: Tiêu DậtTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Imadoki Mở Đầu Mưa bụi bay, gió khẽ lay, tựa như mối tình si không dứt Tuyết trắng rơi, hoàng hà đục, mặc cho người chịu nỗi đau tuyệt tình. Bỏ xuống đi, kiếm trong tay, ta tình nguyện Gọi trở lại mối tình trong tim, số mệnh đã dứt. Tại sao phải để cô độc vây quanh, người ở bên kia thế giới Tình yêu sâu đậm dành cho ta, làm sao có thể chỉ dùng từ ngữ để viết ra được, viết cho hết. Không tham gì, chỉ cần một mong ước. Lại nhớ đến khuôn mặt người, ngày ngày tháng tháng trên con đường đời dài đằng đẵng. Từng giờ từng khắc, đều thấy được ánh mắt người như dòng nước chảy dịu êm. Mối duyên kiếp này xin hẹn lại kiếp sau, tình là gì mà phải sống chết có nhau Nếu có người bên cạnh, ta không cần phải ngưỡng mộ uyên ương thần tiên. Gió rít gào bên tai tôi, tóc xanh tung bay, tay áo tung bay. -- Không biết có phải là ảo giác, giữa vực sâu không đáy này, lòng tôi vô cùng tĩnh lặng, lại thấy vang vọng bên tai một tiếng nhạc du dương mà bi thương như có như không. Lời ca kia là gì, tôi rất… Tôi ôm Tiểu Ngân chạy sau Vô Dạ sâu vào cánh rừng. Tiếng hò hét, hô hoán đằng sau ngày càng gần. Nghĩ đến việc bị những người che mặt này phát hiện chúng tôi là hai kẻ địch ngoài ý muốn, rồi lại thấy chúng tôi sắp vào sâu hơn vào núi, tôi cuối cùng cũng thấy lo lắng.Ngoại trừ tiếng hét sang sảng sau lưng, bỗng một âm thanh chói tai vang lên.Tôi cúi đầu rên một tiếng, người khụy xuống, tay siết chặt lồng ngực.Lại một tiếng khác nữa. Ngực tôi như bị xé rách từng chút một, tiếng ấy lại vang lên như cứa sâu vào không ngừng.Cùng lúc, tên lính trên lưng Vô Dạ cũng không nén được rên lớn một tiếng."Vô Dạ!" Cố kềm lại sự khó chịu, cơn đau này so với khi bị Huyết cổ phệ tim thì chẳng đáng gì, tôi trầm giọng," Huynh có thể tạm thời điểm huyệt hắn không, cứ chạy như vậy chẳng phải là cách, sớm hay muộn cũng sẽ bị đuổi kịp mất."Vô Dạ gật nhẹ đầu, vươn tay ra giữ chặt người đó rồi tựa như ngây ra một chốc, hắn khẽ nhíu mày,"Có thể làm được, nhưng có lẽ sẽ gây tổn thương đến kinh mạch của hắn."Tôi không nói gì. Vậy thì phải nói trước khi làm chứ! Quả nhiên hắn vẫn là một kẻ máu lạnh vô tình.Chúng tôi ngồi xổm xuống một bụi cây rậm rạp, hai mắt chăm chú, dán chặt về phía những bóng người hỗn loạn.Thứ âm thanh bén ngót ấy càng ngày càng gần hơn, ngực tôi lại càng thêm đau đớn. Cơn đau cứ mãi giày vò đến khi mặt tôi tái nhợt hẳn đi, mổ hôi đầm đìa.Cuối cùng, Vô Dạ cũng nhận ra tôi không khỏe, sắc mặt lập tức thay đổi, hỏi:"Làm sao thế?"Hắn cúi đầu trông "binh lính" kia, chỉ thấy dù vết máu lem luốc khắp cả mặt nhưng mồ hôi trên trán túa ra chứng tỏ hắn rất đau đớn. Rồi hắn lại nhìn tôi, sắc mặt càng thêm khó coi.Gạt hết những bất an và suy đoán đến cùng cực trong lòng, tôi ngước lên, và thấy những con ong mật lờn vờn quanh thân cây đối diện. Chợt, tiện tay vuốt mồ hôi, tôi bảo:"Để ta làm mồi nhử bọn họ cho.""Người.." Mặt xanh mét, lửa giận trong mắt đã che lấp sự xấu xí trên gương mặt khiến hắn không thể thốt ra câu nào,"Người!"Tôi không khỏi bật cười:"Huynh nghĩ là ta sẽ dùng mạng mình để đổi lấy mạng huynh và tên ấy ư? Đừng đùa như thế. Trên đời này, đáng giá cho ta phải quên mình mà đánh đổi..." chỉ có một mình Kì Nhiên mà thôi. Tôi nhủ thầm câu cuối cùng trong lòng mình.Không chờ hắn hoàn hồn, tôi gởi Tiểu Ngân lại cho hắn, sau đó xốc ba lô yên lặng lùi sâu vào rừng, cũng không phải chờ thứ âm thanh như đòi mạng kia đến ngày càng gần để rồi sau đó xong đời cả nhóm.Tôi lôi cây súng lục vốn trong ba lô từ khi đến thời cổ đại ra, không! Nói cho chính xác là từ nay về sau, tôi dù thấy cũng không chạm vào thứ "Ám lộ""Chúng ta.. sẽ ở cùng ngươi ba ngày." Tôi thở dài, ngước mắt về phía Vệ Linh Phong, dẫu biết rằng hắn không nghe thấy nhưng vẫn cất tiếng nhẹ nhàng, "Sau ba ngày, nếu không có kì tích, ta sẽ giết huynh."