Tác giả:

Edit: Imadoki Mở Đầu Mưa bụi bay, gió khẽ lay, tựa như mối tình si không dứt Tuyết trắng rơi, hoàng hà đục, mặc cho người chịu nỗi đau tuyệt tình. Bỏ xuống đi, kiếm trong tay, ta tình nguyện Gọi trở lại mối tình trong tim, số mệnh đã dứt. Tại sao phải để cô độc vây quanh, người ở bên kia thế giới Tình yêu sâu đậm dành cho ta, làm sao có thể chỉ dùng từ ngữ để viết ra được, viết cho hết. Không tham gì, chỉ cần một mong ước. Lại nhớ đến khuôn mặt người, ngày ngày tháng tháng trên con đường đời dài đằng đẵng. Từng giờ từng khắc, đều thấy được ánh mắt người như dòng nước chảy dịu êm. Mối duyên kiếp này xin hẹn lại kiếp sau, tình là gì mà phải sống chết có nhau Nếu có người bên cạnh, ta không cần phải ngưỡng mộ uyên ương thần tiên. Gió rít gào bên tai tôi, tóc xanh tung bay, tay áo tung bay. -- Không biết có phải là ảo giác, giữa vực sâu không đáy này, lòng tôi vô cùng tĩnh lặng, lại thấy vang vọng bên tai một tiếng nhạc du dương mà bi thương như có như không. Lời ca kia là gì, tôi rất…

Quyển 2 - Chương 33: Tình này đã đợi thành hồi ức

Tiêu Nhiên MộngTác giả: Tiêu DậtTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Imadoki Mở Đầu Mưa bụi bay, gió khẽ lay, tựa như mối tình si không dứt Tuyết trắng rơi, hoàng hà đục, mặc cho người chịu nỗi đau tuyệt tình. Bỏ xuống đi, kiếm trong tay, ta tình nguyện Gọi trở lại mối tình trong tim, số mệnh đã dứt. Tại sao phải để cô độc vây quanh, người ở bên kia thế giới Tình yêu sâu đậm dành cho ta, làm sao có thể chỉ dùng từ ngữ để viết ra được, viết cho hết. Không tham gì, chỉ cần một mong ước. Lại nhớ đến khuôn mặt người, ngày ngày tháng tháng trên con đường đời dài đằng đẵng. Từng giờ từng khắc, đều thấy được ánh mắt người như dòng nước chảy dịu êm. Mối duyên kiếp này xin hẹn lại kiếp sau, tình là gì mà phải sống chết có nhau Nếu có người bên cạnh, ta không cần phải ngưỡng mộ uyên ương thần tiên. Gió rít gào bên tai tôi, tóc xanh tung bay, tay áo tung bay. -- Không biết có phải là ảo giác, giữa vực sâu không đáy này, lòng tôi vô cùng tĩnh lặng, lại thấy vang vọng bên tai một tiếng nhạc du dương mà bi thương như có như không. Lời ca kia là gì, tôi rất… "Tiên Vân" biến sắc, giọng nói vừa kinh ngạc vừa vui mừng bật thốt:"Doanh Nhược?!"Tôi mỉm cười, gọi khẽ:"Thiên Thiên."“Doanh Nhược, cô... sao cô lại ở đây?" Vẻ mặt Thiên Thiên có lo sợ, nhưng không giấu nổi vẻ vui mừng bất ngờ."Trốn tới đấy." Tôi chống tay lên hành lang, nhún chân ngồi lên tay vịn, "Thiên Thiên, là cô mang Tâm Lạc đi à?"Thiên Thiên lặng người, rồi lập tức cười khẽ, cũng nhẹ nhàng ngồi xuống hành lang giống tôi:"Doanh Nhược, cô thật thông minh. Thực ra, ngày trước ta đồng ý với Hoàng Thượng làm việc này, nhưng sau đó lại thấy tiếc, vì có thể sẽ phải mất đi một bằng hữu như cô."Tôi cười khổ, lắc đầu:"Thôi quên đi, dù sao chuyện cũng đã qua rồi. Nhưng mà Thiên Thiên, rốt cuộc, cô... là ai?"Thiên Thiên cũng nở nụ cười bất đắc dĩ như tôi, từ tốn đáp:"Thật giống, ta cũng muốn hỏi Doanh Nhược cô vậy đấy."Lần này thì tôi cười thật sự, nhún nhún vai, bất đắc dĩ:"Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân"Nếu không, cuối cùng cũng sẽ có ngày, cô trở thành quân cờ mặc cho kẻ khác thao túng, kết quả — không phải cô chết, thì cũng là người đó chết!"

"Tiên Vân" biến sắc, giọng nói vừa kinh ngạc vừa vui mừng bật thốt:"Doanh Nhược?!"

Tôi mỉm cười, gọi khẽ:"Thiên Thiên."

“Doanh Nhược, cô... sao cô lại ở đây?" Vẻ mặt Thiên Thiên có lo sợ, nhưng không giấu nổi vẻ vui mừng bất ngờ.

"Trốn tới đấy." Tôi chống tay lên hành lang, nhún chân ngồi lên tay vịn, "Thiên Thiên, là cô mang Tâm Lạc đi à?"

Thiên Thiên lặng người, rồi lập tức cười khẽ, cũng nhẹ nhàng ngồi xuống hành lang giống tôi:"Doanh Nhược, cô thật thông minh. Thực ra, ngày trước ta đồng ý với Hoàng Thượng làm việc này, nhưng sau đó lại thấy tiếc, vì có thể sẽ phải mất đi một bằng hữu như cô."

Tôi cười khổ, lắc đầu:"Thôi quên đi, dù sao chuyện cũng đã qua rồi. Nhưng mà Thiên Thiên, rốt cuộc, cô... là ai?"

Thiên Thiên cũng nở nụ cười bất đắc dĩ như tôi, từ tốn đáp:"Thật giống, ta cũng muốn hỏi Doanh Nhược cô vậy đấy."

Lần này thì tôi cười thật sự, nhún nhún vai, bất đắc dĩ:"Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân

"Nếu không, cuối cùng cũng sẽ có ngày, cô trở thành quân cờ mặc cho kẻ khác thao túng, kết quả — không phải cô chết, thì cũng là người đó chết!"

Tiêu Nhiên MộngTác giả: Tiêu DậtTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Imadoki Mở Đầu Mưa bụi bay, gió khẽ lay, tựa như mối tình si không dứt Tuyết trắng rơi, hoàng hà đục, mặc cho người chịu nỗi đau tuyệt tình. Bỏ xuống đi, kiếm trong tay, ta tình nguyện Gọi trở lại mối tình trong tim, số mệnh đã dứt. Tại sao phải để cô độc vây quanh, người ở bên kia thế giới Tình yêu sâu đậm dành cho ta, làm sao có thể chỉ dùng từ ngữ để viết ra được, viết cho hết. Không tham gì, chỉ cần một mong ước. Lại nhớ đến khuôn mặt người, ngày ngày tháng tháng trên con đường đời dài đằng đẵng. Từng giờ từng khắc, đều thấy được ánh mắt người như dòng nước chảy dịu êm. Mối duyên kiếp này xin hẹn lại kiếp sau, tình là gì mà phải sống chết có nhau Nếu có người bên cạnh, ta không cần phải ngưỡng mộ uyên ương thần tiên. Gió rít gào bên tai tôi, tóc xanh tung bay, tay áo tung bay. -- Không biết có phải là ảo giác, giữa vực sâu không đáy này, lòng tôi vô cùng tĩnh lặng, lại thấy vang vọng bên tai một tiếng nhạc du dương mà bi thương như có như không. Lời ca kia là gì, tôi rất… "Tiên Vân" biến sắc, giọng nói vừa kinh ngạc vừa vui mừng bật thốt:"Doanh Nhược?!"Tôi mỉm cười, gọi khẽ:"Thiên Thiên."“Doanh Nhược, cô... sao cô lại ở đây?" Vẻ mặt Thiên Thiên có lo sợ, nhưng không giấu nổi vẻ vui mừng bất ngờ."Trốn tới đấy." Tôi chống tay lên hành lang, nhún chân ngồi lên tay vịn, "Thiên Thiên, là cô mang Tâm Lạc đi à?"Thiên Thiên lặng người, rồi lập tức cười khẽ, cũng nhẹ nhàng ngồi xuống hành lang giống tôi:"Doanh Nhược, cô thật thông minh. Thực ra, ngày trước ta đồng ý với Hoàng Thượng làm việc này, nhưng sau đó lại thấy tiếc, vì có thể sẽ phải mất đi một bằng hữu như cô."Tôi cười khổ, lắc đầu:"Thôi quên đi, dù sao chuyện cũng đã qua rồi. Nhưng mà Thiên Thiên, rốt cuộc, cô... là ai?"Thiên Thiên cũng nở nụ cười bất đắc dĩ như tôi, từ tốn đáp:"Thật giống, ta cũng muốn hỏi Doanh Nhược cô vậy đấy."Lần này thì tôi cười thật sự, nhún nhún vai, bất đắc dĩ:"Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân"Nếu không, cuối cùng cũng sẽ có ngày, cô trở thành quân cờ mặc cho kẻ khác thao túng, kết quả — không phải cô chết, thì cũng là người đó chết!"

Quyển 2 - Chương 33: Tình này đã đợi thành hồi ức