Edit: Imadoki Mở Đầu Mưa bụi bay, gió khẽ lay, tựa như mối tình si không dứt Tuyết trắng rơi, hoàng hà đục, mặc cho người chịu nỗi đau tuyệt tình. Bỏ xuống đi, kiếm trong tay, ta tình nguyện Gọi trở lại mối tình trong tim, số mệnh đã dứt. Tại sao phải để cô độc vây quanh, người ở bên kia thế giới Tình yêu sâu đậm dành cho ta, làm sao có thể chỉ dùng từ ngữ để viết ra được, viết cho hết. Không tham gì, chỉ cần một mong ước. Lại nhớ đến khuôn mặt người, ngày ngày tháng tháng trên con đường đời dài đằng đẵng. Từng giờ từng khắc, đều thấy được ánh mắt người như dòng nước chảy dịu êm. Mối duyên kiếp này xin hẹn lại kiếp sau, tình là gì mà phải sống chết có nhau Nếu có người bên cạnh, ta không cần phải ngưỡng mộ uyên ương thần tiên. Gió rít gào bên tai tôi, tóc xanh tung bay, tay áo tung bay. -- Không biết có phải là ảo giác, giữa vực sâu không đáy này, lòng tôi vô cùng tĩnh lặng, lại thấy vang vọng bên tai một tiếng nhạc du dương mà bi thương như có như không. Lời ca kia là gì, tôi rất…
Quyển 3 - Chương 20: Khởi hành
Tiêu Nhiên MộngTác giả: Tiêu DậtTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Imadoki Mở Đầu Mưa bụi bay, gió khẽ lay, tựa như mối tình si không dứt Tuyết trắng rơi, hoàng hà đục, mặc cho người chịu nỗi đau tuyệt tình. Bỏ xuống đi, kiếm trong tay, ta tình nguyện Gọi trở lại mối tình trong tim, số mệnh đã dứt. Tại sao phải để cô độc vây quanh, người ở bên kia thế giới Tình yêu sâu đậm dành cho ta, làm sao có thể chỉ dùng từ ngữ để viết ra được, viết cho hết. Không tham gì, chỉ cần một mong ước. Lại nhớ đến khuôn mặt người, ngày ngày tháng tháng trên con đường đời dài đằng đẵng. Từng giờ từng khắc, đều thấy được ánh mắt người như dòng nước chảy dịu êm. Mối duyên kiếp này xin hẹn lại kiếp sau, tình là gì mà phải sống chết có nhau Nếu có người bên cạnh, ta không cần phải ngưỡng mộ uyên ương thần tiên. Gió rít gào bên tai tôi, tóc xanh tung bay, tay áo tung bay. -- Không biết có phải là ảo giác, giữa vực sâu không đáy này, lòng tôi vô cùng tĩnh lặng, lại thấy vang vọng bên tai một tiếng nhạc du dương mà bi thương như có như không. Lời ca kia là gì, tôi rất… "Này, Kì Nhiên, từ nhỏ đến giờ, chàng có... ước mơ nào không?""Ước mơ?"Tôi vui vẻ gật đầu:"Ừ, là điều chàng muốn làm nhất ấy, là gì thế?"Kì Nhiên buông sách thuốc trong tay, cúi đầu trầm tư rất lâu mới cười dịu dàng:"Cứu chữa cho thiên hạ.""Hay.. Thật là lợi hại đó." Tôi nhìn Bộ Sát đang trầm mặc ngồi một bên, miệng líu ríu không ngừng,"Quả nhiên không phải chí hướng của kẻ tầm thường. Em cũng muốn ngao du thiên hạ, có điều không phải là để chữa bệnh, mà là để đi thưởng thức ẩm thực. Ha ha.""Vậy Bộ Sát thì sao?" Tôi nhảy bật một bước đến trước mặt Bộ Sát, nghiêng đầu nhìn huynh ấy hỏi, "Ước mơ của huynh là gì?"Bộ Sát nhìn tôi, rồi lại nhìn Kì Nhiên mới lạnh lùng đáp:"Tìm kiếm đến đỉnh cao võ học, sau đó""Một ngày nào đó sẽ đánh bại Kì Nhiên."Tôi há hốc. Sợ thật, sợ thật đấy. Tôi nghĩ cỡ nào cũng không ngờ là huynh ấy sẽ trả lời như thế.Kì Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Bộ Sát:"Thật?"Trong mắt Bộ Sát ánh lên ý cười không dễ thấy. Huynh ấy đứng dậy, nói rất thản nhiên:"Đùa thôi."Kì Nhiên nhìn bóng Bộ Sát khuất xa ngoài cửa, chợt cười khẽ:"Xem ra dạo gần đây Bộ cũng rất vui!"Tìm kiếm đỉnh cao võ học Tôi lau gương mặt lấm lem nước mắt, đẩy cửa vào phòng, cười thật nhẹ:"Bộ Sát, thân thể sao rồi? Có thể đi lại bình thường không?"Bộ Sát đang ngồi ở mép giường, trông ra ngoài cửa sổ, gật đầu.Tôi nắm quai cầm của khay đặt lên bàn ngồi xuống đối diện huynh ấy:"Ừm, đây là thức ăn chính tay Kì Nhiên làm đó. Muội cam đoan, trên thế gian này, ngoại trừ muội với huynh ra thì tuyệt đối không có người thứ ba nào may mắn được nếm thử đâu."Huynh ấy liếc mắt nhìn tôi, với tay qua, chỉ sau mấy hớp đã dùng sạch.Tôi đen mặt thở dài:"Tội nghiệp cho Kì Nhiên chưa, uổng công chàng dụng tâm nấu như vậy, đúng là ngưu tước mẫu đơn
"Này, Kì Nhiên, từ nhỏ đến giờ, chàng có... ước mơ nào không?"
"Ước mơ?"
Tôi vui vẻ gật đầu:"Ừ, là điều chàng muốn làm nhất ấy, là gì thế?"
Kì Nhiên buông sách thuốc trong tay, cúi đầu trầm tư rất lâu mới cười dịu dàng:"Cứu chữa cho thiên hạ."
"Hay.. Thật là lợi hại đó." Tôi nhìn Bộ Sát đang trầm mặc ngồi một bên, miệng líu ríu không ngừng,"Quả nhiên không phải chí hướng của kẻ tầm thường. Em cũng muốn ngao du thiên hạ, có điều không phải là để chữa bệnh, mà là để đi thưởng thức ẩm thực. Ha ha."
"Vậy Bộ Sát thì sao?" Tôi nhảy bật một bước đến trước mặt Bộ Sát, nghiêng đầu nhìn huynh ấy hỏi, "Ước mơ của huynh là gì?"
Bộ Sát nhìn tôi, rồi lại nhìn Kì Nhiên mới lạnh lùng đáp:"Tìm kiếm đến đỉnh cao võ học, sau đó"
"Một ngày nào đó sẽ đánh bại Kì Nhiên."
Tôi há hốc. Sợ thật, sợ thật đấy. Tôi nghĩ cỡ nào cũng không ngờ là huynh ấy sẽ trả lời như thế.
Kì Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Bộ Sát:"Thật?"
Trong mắt Bộ Sát ánh lên ý cười không dễ thấy. Huynh ấy đứng dậy, nói rất thản nhiên:"Đùa thôi."
Kì Nhiên nhìn bóng Bộ Sát khuất xa ngoài cửa, chợt cười khẽ:"Xem ra dạo gần đây Bộ cũng rất vui!"
Tìm kiếm đỉnh cao võ học Tôi lau gương mặt lấm lem nước mắt, đẩy cửa vào phòng, cười thật nhẹ:"Bộ Sát, thân thể sao rồi? Có thể đi lại bình thường không?"
Bộ Sát đang ngồi ở mép giường, trông ra ngoài cửa sổ, gật đầu.
Tôi nắm quai cầm của khay đặt lên bàn ngồi xuống đối diện huynh ấy:"Ừm, đây là thức ăn chính tay Kì Nhiên làm đó. Muội cam đoan, trên thế gian này, ngoại trừ muội với huynh ra thì tuyệt đối không có người thứ ba nào may mắn được nếm thử đâu."
Huynh ấy liếc mắt nhìn tôi, với tay qua, chỉ sau mấy hớp đã dùng sạch.
Tôi đen mặt thở dài:"Tội nghiệp cho Kì Nhiên chưa, uổng công chàng dụng tâm nấu như vậy, đúng là ngưu tước mẫu đơn
Tiêu Nhiên MộngTác giả: Tiêu DậtTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Imadoki Mở Đầu Mưa bụi bay, gió khẽ lay, tựa như mối tình si không dứt Tuyết trắng rơi, hoàng hà đục, mặc cho người chịu nỗi đau tuyệt tình. Bỏ xuống đi, kiếm trong tay, ta tình nguyện Gọi trở lại mối tình trong tim, số mệnh đã dứt. Tại sao phải để cô độc vây quanh, người ở bên kia thế giới Tình yêu sâu đậm dành cho ta, làm sao có thể chỉ dùng từ ngữ để viết ra được, viết cho hết. Không tham gì, chỉ cần một mong ước. Lại nhớ đến khuôn mặt người, ngày ngày tháng tháng trên con đường đời dài đằng đẵng. Từng giờ từng khắc, đều thấy được ánh mắt người như dòng nước chảy dịu êm. Mối duyên kiếp này xin hẹn lại kiếp sau, tình là gì mà phải sống chết có nhau Nếu có người bên cạnh, ta không cần phải ngưỡng mộ uyên ương thần tiên. Gió rít gào bên tai tôi, tóc xanh tung bay, tay áo tung bay. -- Không biết có phải là ảo giác, giữa vực sâu không đáy này, lòng tôi vô cùng tĩnh lặng, lại thấy vang vọng bên tai một tiếng nhạc du dương mà bi thương như có như không. Lời ca kia là gì, tôi rất… "Này, Kì Nhiên, từ nhỏ đến giờ, chàng có... ước mơ nào không?""Ước mơ?"Tôi vui vẻ gật đầu:"Ừ, là điều chàng muốn làm nhất ấy, là gì thế?"Kì Nhiên buông sách thuốc trong tay, cúi đầu trầm tư rất lâu mới cười dịu dàng:"Cứu chữa cho thiên hạ.""Hay.. Thật là lợi hại đó." Tôi nhìn Bộ Sát đang trầm mặc ngồi một bên, miệng líu ríu không ngừng,"Quả nhiên không phải chí hướng của kẻ tầm thường. Em cũng muốn ngao du thiên hạ, có điều không phải là để chữa bệnh, mà là để đi thưởng thức ẩm thực. Ha ha.""Vậy Bộ Sát thì sao?" Tôi nhảy bật một bước đến trước mặt Bộ Sát, nghiêng đầu nhìn huynh ấy hỏi, "Ước mơ của huynh là gì?"Bộ Sát nhìn tôi, rồi lại nhìn Kì Nhiên mới lạnh lùng đáp:"Tìm kiếm đến đỉnh cao võ học, sau đó""Một ngày nào đó sẽ đánh bại Kì Nhiên."Tôi há hốc. Sợ thật, sợ thật đấy. Tôi nghĩ cỡ nào cũng không ngờ là huynh ấy sẽ trả lời như thế.Kì Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Bộ Sát:"Thật?"Trong mắt Bộ Sát ánh lên ý cười không dễ thấy. Huynh ấy đứng dậy, nói rất thản nhiên:"Đùa thôi."Kì Nhiên nhìn bóng Bộ Sát khuất xa ngoài cửa, chợt cười khẽ:"Xem ra dạo gần đây Bộ cũng rất vui!"Tìm kiếm đỉnh cao võ học Tôi lau gương mặt lấm lem nước mắt, đẩy cửa vào phòng, cười thật nhẹ:"Bộ Sát, thân thể sao rồi? Có thể đi lại bình thường không?"Bộ Sát đang ngồi ở mép giường, trông ra ngoài cửa sổ, gật đầu.Tôi nắm quai cầm của khay đặt lên bàn ngồi xuống đối diện huynh ấy:"Ừm, đây là thức ăn chính tay Kì Nhiên làm đó. Muội cam đoan, trên thế gian này, ngoại trừ muội với huynh ra thì tuyệt đối không có người thứ ba nào may mắn được nếm thử đâu."Huynh ấy liếc mắt nhìn tôi, với tay qua, chỉ sau mấy hớp đã dùng sạch.Tôi đen mặt thở dài:"Tội nghiệp cho Kì Nhiên chưa, uổng công chàng dụng tâm nấu như vậy, đúng là ngưu tước mẫu đơn