Tôi sinh ra và lớn lên trong một vùng nông thôn nghèo, tôi là đứa con lớn duy nhất trong ngôi nhà sập sệ nhất của ngôi làng, một mình tôi phải lo lắng và chăm sóc cho ba đứa em nhỏ bé. Ba mẹ tôi qua đời vì bị cơn lũ lớn cuốn đi. Khi tôi được 18 tuổi. Đứa út bây giờ chỉ mới 12 tuổi, đứa em thứ 3 của tôi nó được 14 tuổi và đứa em thứ hai của tôi nó được 16 tuổi. Và bây giờ tôi đã 20 tuổi. Tôi không còn tiếp tục đi học nửa. Nếu tôi đi học thì sẽ không còn ai lo cho lũ em của tôi. Ah có lẽ tôi chưa cho bạn biết tên và con người của tôi. Người trong làng gọi tôi là Hai Khỏe, lí do tôi rất là khỏe và giúp mọi người những con việc khá nặng nhọc mà một thằng con trai hay làm. Ah tôi là một đứa con gái, nhưng nếu người khác hoặc không phải người trong làng, thì chẳng một ai có thể nói tôi là gái cả. Vì dáng người của tôi cao lều khều, quần áo lúc nào cũng sốc sếch. Tóc thì tém rất ngắn. Với lại trong làng những đứa du côn không ai dám đụng vào tôi và cả những đứa em của tôi. Vì tôi cũng không…
Chương 42
Tiểu Thư Và Nông DânTác giả: CacaTruyện Bách HợpTôi sinh ra và lớn lên trong một vùng nông thôn nghèo, tôi là đứa con lớn duy nhất trong ngôi nhà sập sệ nhất của ngôi làng, một mình tôi phải lo lắng và chăm sóc cho ba đứa em nhỏ bé. Ba mẹ tôi qua đời vì bị cơn lũ lớn cuốn đi. Khi tôi được 18 tuổi. Đứa út bây giờ chỉ mới 12 tuổi, đứa em thứ 3 của tôi nó được 14 tuổi và đứa em thứ hai của tôi nó được 16 tuổi. Và bây giờ tôi đã 20 tuổi. Tôi không còn tiếp tục đi học nửa. Nếu tôi đi học thì sẽ không còn ai lo cho lũ em của tôi. Ah có lẽ tôi chưa cho bạn biết tên và con người của tôi. Người trong làng gọi tôi là Hai Khỏe, lí do tôi rất là khỏe và giúp mọi người những con việc khá nặng nhọc mà một thằng con trai hay làm. Ah tôi là một đứa con gái, nhưng nếu người khác hoặc không phải người trong làng, thì chẳng một ai có thể nói tôi là gái cả. Vì dáng người của tôi cao lều khều, quần áo lúc nào cũng sốc sếch. Tóc thì tém rất ngắn. Với lại trong làng những đứa du côn không ai dám đụng vào tôi và cả những đứa em của tôi. Vì tôi cũng không… Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, lũ em tôi còn ngủ say nhìn chúng nó mà lòng tôi chạnh lại, tôi nghĩ khi lên thành phố chắc chắn ít nhiều cũng gặp chuyện dữ với những tên côn đồ kia. Trước khi đi tôi để lại cho chúng một ít tiền và lá thư. Bảo chúng phải biết giữ gìn sưc khỏe của mình, luôn bảo vệ cho nhau. Và tôi rất yêu chúng nó.Bây giờ tôi đã ngồi trên xe và tiến thẳng đến thành phố. Gương mặt mới lên thành phố chẳng đẹp đẻ gì, chỉ toàn vết bầm tím, ở mũi, ở môi và ở mắt. Bụng thì cõn những vết bầm dài. Gần đén trưa là tôi đã có mặt ở thành phố, tại quán trà sữa mà tôi làm việc. Mọi người thấy tôi lên ai cũng mừng, nhưng cũng biến sắc khi thấy mặt mũi của tôi như vậy.“Em sao vậy Hai Khỏe?” - anh nhân viên hỏi tôi“Mặt mũi bị bầm hết vậy nè” - chị nhân viên hỏi tới tấp. lúc đó ông chủ bước vào quán cùng với tiểu thư, tôi thấy em mà cảm thấy đau nhói và rất buồn“Sao vậy con?” - ông chủ hỏi, tiểu thư thì có vẻ không quan tâm lắm, vẫn kiếm gốc cũ để ngồi.“Dạ! Con bị té nên vậy!” - tôi đang nói dối“té sao? Hay là quánh lộn quánh lạo rồi như vậy hả?”“dạ… con con … “ - tôi ấp úng“mà thôi! hồi trẻ chú cũng vậy! nhưng đừng có như vậy nửa, lớn rồi không còn là con nít nửa đâu?” - lúc đó tôi thấy tiểu thư có một chút dòm dòm tôi, còn tôi thì cuối mặt thôi.“Dạ! Thôi làm việc đi” - ông chủ tôi nói xong rồi đi.Tôi lay hoay đi lau bàn và phục vụ khách, nhưng khi làm thì anh nhân viên đến nói nhỏ với tôi.“tiểu thư kêu em qua ghi thực đơn kìa”“Dạ!”“thấy tiểu thư có vẻ căng lắm, em tránh làm tiểu thư nổi giận”“Dạ, em biết rồi” - tôi bước đến bàn của tiểu thư, như không dám nhìn thẳng mặt, vì tôi rất sợ nhìn vào mắt của em -” Dạ tiểu thư muốn dùng gì?”“Như cũ”“Dạ!” - tôi nghe vậy và bước vào trong để kêu đầu bếp làm“Đứng lại!” - giọng hơi gắc“Dạ! Tiểu thư cần gì nửa ah?”“Nói chuyện với khách hàng mà không nhìn khách ah?”“Dạ tôi xin lỗi “ - tôi ngước mặt lên nhìn em, em giật mình khi thấy gương mặt của tôi bị bầm tím hết cả lên.“Bị sao vậy?” - tiểu thư bình tỉnh hỏi thản nhiên“Dạ! không sao đâu ah! Tiểu thư đừng quan tâm, để tôi vào gọi món cho tiểu thư” - tôi nói xong rồi đi vào trong mà lòng buồn rất nhiều.Rồi đến tối tôi dọn hàng xong, mọi người cũng ra về. Tôi ngồi ở một góc, cuối mặt xuống. Nổi buồn chiếm hết cả không gian quán, nhưng chỉ được một chút thì có một chiếc xe hơi đâu trước quán.“Mở cửa” - tôi đứng dậy mở cửa“Ủa? các anh đến đây làm gì?” - đó là những người bảo vệ của Trân“Chúng tôi đến để đưa anh đến biệt thự, như lời ông chủ nói là anh sẽ là gia sư cho tiểu thư, ở trong căn biệt thự của ông chủ, dể chăm sóc và coi sóc tiểu thư” - khi nghe điều đó, tôi thắc mắc chuyện của tôi em chưa kể cho ba của mình nghe sao?“Uhm… các anh đợi chút, tôi vào soạn đồ rồi đi cùng với các anh”“Uhm… chúng tôi đợi”Khoảng 15p sau tôi ra ngoài và đi cùng bảo vệ. Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nửa, nhưng thôi cứ chuyện gì tới thì tới, cứ làm tốt công việc mình được giao là được rồi.“Đến nơi rồi” - người bảo vệ nói, tôi thấy sao nhanh quá vậy, nhưng bước xuống đúng là tới nơi thật.Rồi tôi một mình bước vào trong thì thấy ông chủ và tiểu thơ đang ngồi ở phòng khách, tôi hơi giật mình một chút.“Dạ con chào ông chủ, chào tiểu thư ah” - Tôi cuối đầu chào“uhm… bây giờ thì con cứ ở đây mà làm gia sư cho con gái ta” - ông chủ cười thật tươi, có lẽ ông chưa biết chuyện gì.“Dạ!!”“Anh nhắm có dạy được tôi không đó, tôi quậy lắm đó”“Trân!” - ông chủ nhìn trân“Con nói vậy thui mà” - trân nhìn lên trần nhà, không nhìn mặt tôi“Ta có chuẩn bị phòng cho con rồi” - lúc này có người ra dẫn tôi lên phòng của mình.“Thưa ông chủ và tiểu thư con lên phòng”Cũng là căn phòng cũ lúc trước tôi ở. Tôi xếp quần áo vào tủ, xong đã ngã ịch xuống giường. Vết thương trên mặt tôi vẫn chưa hết, bụng còn vẫn đau. Tôi lấy dầu nóng thoa ở vùng bụng của mình, tôi không biết chừng nào vết thương của mình mới lành trở lại. Tôi đến soi gương xem mặt mũi của mình như thế nào rồi. Thật sự nhìn xong không dám nhìn lần nửa, gì đâu mà te tua tơi tả. Chúng mà biết mình ở nhà của em, chắc chúng giết mình mất. Haiz…. ở đâu cũng không an toàn. Tôi lên giường nằm rồi ôm cái bụng của mình chớp mắt một chút.“Cốc.. cốc… “ - tiếng gõ cửa làm tôi thức dậy“Tiểu thư kiếm tôi có gì không?”“Đây là lịch, tôi đề nghị anh… ah không … đề nghị cô xem và làm theo”“Dạ, tôi sẽ xem”“Uhm… tốt… “ - em đi về phòng của mình còn tôi xem lịch sắp xếp như thế nào.Thứ Hai: chơiThứ Ba: chơiThứ Tư: chơiThứ Năm: chơiThứ Sáu: chơiThứ Bảy: chơiChủ Nhật: chơiTôi trố mắt nhìn thời khỏa biểu của em đưa cho tôi… “Toàn chơi và chơi thôi sao? vậy sao học hành được” đây là em cố ý sắp xếp như vậy hay đó là lịch thật vậy. Tôi cũng muốn qua hỏi cho rõ chuyện… nhưng ….Thôi để ngày mai rồi tính._____________________Gửi đến đọc giả một năm mới thật vui, thật nhiều sức khỏe, an khang thịnh vượng, vạn sự như ý ^^.30 Tết làm một chap coi như là quà năm mới cho mọi người.Sau mùng 8 mình sẽ viết lại truyện. Chúc mọi người năm mói vui vẻ
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, lũ em tôi còn ngủ say nhìn chúng nó mà lòng tôi chạnh lại, tôi nghĩ khi lên thành phố chắc chắn ít nhiều cũng gặp chuyện dữ với những tên côn đồ kia. Trước khi đi tôi để lại cho chúng một ít tiền và lá thư. Bảo chúng phải biết giữ gìn sưc khỏe của mình, luôn bảo vệ cho nhau. Và tôi rất yêu chúng nó.
Bây giờ tôi đã ngồi trên xe và tiến thẳng đến thành phố. Gương mặt mới lên thành phố chẳng đẹp đẻ gì, chỉ toàn vết bầm tím, ở mũi, ở môi và ở mắt. Bụng thì cõn những vết bầm dài. Gần đén trưa là tôi đã có mặt ở thành phố, tại quán trà sữa mà tôi làm việc. Mọi người thấy tôi lên ai cũng mừng, nhưng cũng biến sắc khi thấy mặt mũi của tôi như vậy.
“Em sao vậy Hai Khỏe?” - anh nhân viên hỏi tôi
“Mặt mũi bị bầm hết vậy nè” - chị nhân viên hỏi tới tấp. lúc đó ông chủ bước vào quán cùng với tiểu thư, tôi thấy em mà cảm thấy đau nhói và rất buồn
“Sao vậy con?” - ông chủ hỏi, tiểu thư thì có vẻ không quan tâm lắm, vẫn kiếm gốc cũ để ngồi.
“Dạ! Con bị té nên vậy!” - tôi đang nói dối
“té sao? Hay là quánh lộn quánh lạo rồi như vậy hả?”
“dạ… con con … “ - tôi ấp úng
“mà thôi! hồi trẻ chú cũng vậy! nhưng đừng có như vậy nửa, lớn rồi không còn là con nít nửa đâu?” - lúc đó tôi thấy tiểu thư có một chút dòm dòm tôi, còn tôi thì cuối mặt thôi.
“Dạ! Thôi làm việc đi” - ông chủ tôi nói xong rồi đi.
Tôi lay hoay đi lau bàn và phục vụ khách, nhưng khi làm thì anh nhân viên đến nói nhỏ với tôi.
“tiểu thư kêu em qua ghi thực đơn kìa”
“Dạ!”
“thấy tiểu thư có vẻ căng lắm, em tránh làm tiểu thư nổi giận”
“Dạ, em biết rồi” - tôi bước đến bàn của tiểu thư, như không dám nhìn thẳng mặt, vì tôi rất sợ nhìn vào mắt của em -” Dạ tiểu thư muốn dùng gì?”
“Như cũ”
“Dạ!” - tôi nghe vậy và bước vào trong để kêu đầu bếp làm
“Đứng lại!” - giọng hơi gắc
“Dạ! Tiểu thư cần gì nửa ah?”
“Nói chuyện với khách hàng mà không nhìn khách ah?”
“Dạ tôi xin lỗi “ - tôi ngước mặt lên nhìn em, em giật mình khi thấy gương mặt của tôi bị bầm tím hết cả lên.
“Bị sao vậy?” - tiểu thư bình tỉnh hỏi thản nhiên
“Dạ! không sao đâu ah! Tiểu thư đừng quan tâm, để tôi vào gọi món cho tiểu thư” - tôi nói xong rồi đi vào trong mà lòng buồn rất nhiều.
Rồi đến tối tôi dọn hàng xong, mọi người cũng ra về. Tôi ngồi ở một góc, cuối mặt xuống. Nổi buồn chiếm hết cả không gian quán, nhưng chỉ được một chút thì có một chiếc xe hơi đâu trước quán.
“Mở cửa” - tôi đứng dậy mở cửa
“Ủa? các anh đến đây làm gì?” - đó là những người bảo vệ của Trân
“Chúng tôi đến để đưa anh đến biệt thự, như lời ông chủ nói là anh sẽ là gia sư cho tiểu thư, ở trong căn biệt thự của ông chủ, dể chăm sóc và coi sóc tiểu thư” - khi nghe điều đó, tôi thắc mắc chuyện của tôi em chưa kể cho ba của mình nghe sao?
“Uhm… các anh đợi chút, tôi vào soạn đồ rồi đi cùng với các anh”
“Uhm… chúng tôi đợi”
Khoảng 15p sau tôi ra ngoài và đi cùng bảo vệ. Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nửa, nhưng thôi cứ chuyện gì tới thì tới, cứ làm tốt công việc mình được giao là được rồi.
“Đến nơi rồi” - người bảo vệ nói, tôi thấy sao nhanh quá vậy, nhưng bước xuống đúng là tới nơi thật.
Rồi tôi một mình bước vào trong thì thấy ông chủ và tiểu thơ đang ngồi ở phòng khách, tôi hơi giật mình một chút.
“Dạ con chào ông chủ, chào tiểu thư ah” - Tôi cuối đầu chào
“uhm… bây giờ thì con cứ ở đây mà làm gia sư cho con gái ta” - ông chủ cười thật tươi, có lẽ ông chưa biết chuyện gì.
“Dạ!!”
“Anh nhắm có dạy được tôi không đó, tôi quậy lắm đó”
“Trân!” - ông chủ nhìn trân
“Con nói vậy thui mà” - trân nhìn lên trần nhà, không nhìn mặt tôi
“Ta có chuẩn bị phòng cho con rồi” - lúc này có người ra dẫn tôi lên phòng của mình.
“Thưa ông chủ và tiểu thư con lên phòng”
Cũng là căn phòng cũ lúc trước tôi ở. Tôi xếp quần áo vào tủ, xong đã ngã ịch xuống giường. Vết thương trên mặt tôi vẫn chưa hết, bụng còn vẫn đau. Tôi lấy dầu nóng thoa ở vùng bụng của mình, tôi không biết chừng nào vết thương của mình mới lành trở lại. Tôi đến soi gương xem mặt mũi của mình như thế nào rồi. Thật sự nhìn xong không dám nhìn lần nửa, gì đâu mà te tua tơi tả. Chúng mà biết mình ở nhà của em, chắc chúng giết mình mất. Haiz…. ở đâu cũng không an toàn. Tôi lên giường nằm rồi ôm cái bụng của mình chớp mắt một chút.
“Cốc.. cốc… “ - tiếng gõ cửa làm tôi thức dậy
“Tiểu thư kiếm tôi có gì không?”
“Đây là lịch, tôi đề nghị anh… ah không … đề nghị cô xem và làm theo”
“Dạ, tôi sẽ xem”
“Uhm… tốt… “ - em đi về phòng của mình còn tôi xem lịch sắp xếp như thế nào.
Thứ Hai: chơi
Thứ Ba: chơi
Thứ Tư: chơi
Thứ Năm: chơi
Thứ Sáu: chơi
Thứ Bảy: chơi
Chủ Nhật: chơi
Tôi trố mắt nhìn thời khỏa biểu của em đưa cho tôi… “Toàn chơi và chơi thôi sao? vậy sao học hành được” đây là em cố ý sắp xếp như vậy hay đó là lịch thật vậy. Tôi cũng muốn qua hỏi cho rõ chuyện… nhưng ….
Thôi để ngày mai rồi tính.
_____________________
Gửi đến đọc giả một năm mới thật vui, thật nhiều sức khỏe, an khang thịnh vượng, vạn sự như ý ^^.
30 Tết làm một chap coi như là quà năm mới cho mọi người.
Sau mùng 8 mình sẽ viết lại truyện. Chúc mọi người năm mói vui vẻ
Tiểu Thư Và Nông DânTác giả: CacaTruyện Bách HợpTôi sinh ra và lớn lên trong một vùng nông thôn nghèo, tôi là đứa con lớn duy nhất trong ngôi nhà sập sệ nhất của ngôi làng, một mình tôi phải lo lắng và chăm sóc cho ba đứa em nhỏ bé. Ba mẹ tôi qua đời vì bị cơn lũ lớn cuốn đi. Khi tôi được 18 tuổi. Đứa út bây giờ chỉ mới 12 tuổi, đứa em thứ 3 của tôi nó được 14 tuổi và đứa em thứ hai của tôi nó được 16 tuổi. Và bây giờ tôi đã 20 tuổi. Tôi không còn tiếp tục đi học nửa. Nếu tôi đi học thì sẽ không còn ai lo cho lũ em của tôi. Ah có lẽ tôi chưa cho bạn biết tên và con người của tôi. Người trong làng gọi tôi là Hai Khỏe, lí do tôi rất là khỏe và giúp mọi người những con việc khá nặng nhọc mà một thằng con trai hay làm. Ah tôi là một đứa con gái, nhưng nếu người khác hoặc không phải người trong làng, thì chẳng một ai có thể nói tôi là gái cả. Vì dáng người của tôi cao lều khều, quần áo lúc nào cũng sốc sếch. Tóc thì tém rất ngắn. Với lại trong làng những đứa du côn không ai dám đụng vào tôi và cả những đứa em của tôi. Vì tôi cũng không… Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, lũ em tôi còn ngủ say nhìn chúng nó mà lòng tôi chạnh lại, tôi nghĩ khi lên thành phố chắc chắn ít nhiều cũng gặp chuyện dữ với những tên côn đồ kia. Trước khi đi tôi để lại cho chúng một ít tiền và lá thư. Bảo chúng phải biết giữ gìn sưc khỏe của mình, luôn bảo vệ cho nhau. Và tôi rất yêu chúng nó.Bây giờ tôi đã ngồi trên xe và tiến thẳng đến thành phố. Gương mặt mới lên thành phố chẳng đẹp đẻ gì, chỉ toàn vết bầm tím, ở mũi, ở môi và ở mắt. Bụng thì cõn những vết bầm dài. Gần đén trưa là tôi đã có mặt ở thành phố, tại quán trà sữa mà tôi làm việc. Mọi người thấy tôi lên ai cũng mừng, nhưng cũng biến sắc khi thấy mặt mũi của tôi như vậy.“Em sao vậy Hai Khỏe?” - anh nhân viên hỏi tôi“Mặt mũi bị bầm hết vậy nè” - chị nhân viên hỏi tới tấp. lúc đó ông chủ bước vào quán cùng với tiểu thư, tôi thấy em mà cảm thấy đau nhói và rất buồn“Sao vậy con?” - ông chủ hỏi, tiểu thư thì có vẻ không quan tâm lắm, vẫn kiếm gốc cũ để ngồi.“Dạ! Con bị té nên vậy!” - tôi đang nói dối“té sao? Hay là quánh lộn quánh lạo rồi như vậy hả?”“dạ… con con … “ - tôi ấp úng“mà thôi! hồi trẻ chú cũng vậy! nhưng đừng có như vậy nửa, lớn rồi không còn là con nít nửa đâu?” - lúc đó tôi thấy tiểu thư có một chút dòm dòm tôi, còn tôi thì cuối mặt thôi.“Dạ! Thôi làm việc đi” - ông chủ tôi nói xong rồi đi.Tôi lay hoay đi lau bàn và phục vụ khách, nhưng khi làm thì anh nhân viên đến nói nhỏ với tôi.“tiểu thư kêu em qua ghi thực đơn kìa”“Dạ!”“thấy tiểu thư có vẻ căng lắm, em tránh làm tiểu thư nổi giận”“Dạ, em biết rồi” - tôi bước đến bàn của tiểu thư, như không dám nhìn thẳng mặt, vì tôi rất sợ nhìn vào mắt của em -” Dạ tiểu thư muốn dùng gì?”“Như cũ”“Dạ!” - tôi nghe vậy và bước vào trong để kêu đầu bếp làm“Đứng lại!” - giọng hơi gắc“Dạ! Tiểu thư cần gì nửa ah?”“Nói chuyện với khách hàng mà không nhìn khách ah?”“Dạ tôi xin lỗi “ - tôi ngước mặt lên nhìn em, em giật mình khi thấy gương mặt của tôi bị bầm tím hết cả lên.“Bị sao vậy?” - tiểu thư bình tỉnh hỏi thản nhiên“Dạ! không sao đâu ah! Tiểu thư đừng quan tâm, để tôi vào gọi món cho tiểu thư” - tôi nói xong rồi đi vào trong mà lòng buồn rất nhiều.Rồi đến tối tôi dọn hàng xong, mọi người cũng ra về. Tôi ngồi ở một góc, cuối mặt xuống. Nổi buồn chiếm hết cả không gian quán, nhưng chỉ được một chút thì có một chiếc xe hơi đâu trước quán.“Mở cửa” - tôi đứng dậy mở cửa“Ủa? các anh đến đây làm gì?” - đó là những người bảo vệ của Trân“Chúng tôi đến để đưa anh đến biệt thự, như lời ông chủ nói là anh sẽ là gia sư cho tiểu thư, ở trong căn biệt thự của ông chủ, dể chăm sóc và coi sóc tiểu thư” - khi nghe điều đó, tôi thắc mắc chuyện của tôi em chưa kể cho ba của mình nghe sao?“Uhm… các anh đợi chút, tôi vào soạn đồ rồi đi cùng với các anh”“Uhm… chúng tôi đợi”Khoảng 15p sau tôi ra ngoài và đi cùng bảo vệ. Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nửa, nhưng thôi cứ chuyện gì tới thì tới, cứ làm tốt công việc mình được giao là được rồi.“Đến nơi rồi” - người bảo vệ nói, tôi thấy sao nhanh quá vậy, nhưng bước xuống đúng là tới nơi thật.Rồi tôi một mình bước vào trong thì thấy ông chủ và tiểu thơ đang ngồi ở phòng khách, tôi hơi giật mình một chút.“Dạ con chào ông chủ, chào tiểu thư ah” - Tôi cuối đầu chào“uhm… bây giờ thì con cứ ở đây mà làm gia sư cho con gái ta” - ông chủ cười thật tươi, có lẽ ông chưa biết chuyện gì.“Dạ!!”“Anh nhắm có dạy được tôi không đó, tôi quậy lắm đó”“Trân!” - ông chủ nhìn trân“Con nói vậy thui mà” - trân nhìn lên trần nhà, không nhìn mặt tôi“Ta có chuẩn bị phòng cho con rồi” - lúc này có người ra dẫn tôi lên phòng của mình.“Thưa ông chủ và tiểu thư con lên phòng”Cũng là căn phòng cũ lúc trước tôi ở. Tôi xếp quần áo vào tủ, xong đã ngã ịch xuống giường. Vết thương trên mặt tôi vẫn chưa hết, bụng còn vẫn đau. Tôi lấy dầu nóng thoa ở vùng bụng của mình, tôi không biết chừng nào vết thương của mình mới lành trở lại. Tôi đến soi gương xem mặt mũi của mình như thế nào rồi. Thật sự nhìn xong không dám nhìn lần nửa, gì đâu mà te tua tơi tả. Chúng mà biết mình ở nhà của em, chắc chúng giết mình mất. Haiz…. ở đâu cũng không an toàn. Tôi lên giường nằm rồi ôm cái bụng của mình chớp mắt một chút.“Cốc.. cốc… “ - tiếng gõ cửa làm tôi thức dậy“Tiểu thư kiếm tôi có gì không?”“Đây là lịch, tôi đề nghị anh… ah không … đề nghị cô xem và làm theo”“Dạ, tôi sẽ xem”“Uhm… tốt… “ - em đi về phòng của mình còn tôi xem lịch sắp xếp như thế nào.Thứ Hai: chơiThứ Ba: chơiThứ Tư: chơiThứ Năm: chơiThứ Sáu: chơiThứ Bảy: chơiChủ Nhật: chơiTôi trố mắt nhìn thời khỏa biểu của em đưa cho tôi… “Toàn chơi và chơi thôi sao? vậy sao học hành được” đây là em cố ý sắp xếp như vậy hay đó là lịch thật vậy. Tôi cũng muốn qua hỏi cho rõ chuyện… nhưng ….Thôi để ngày mai rồi tính._____________________Gửi đến đọc giả một năm mới thật vui, thật nhiều sức khỏe, an khang thịnh vượng, vạn sự như ý ^^.30 Tết làm một chap coi như là quà năm mới cho mọi người.Sau mùng 8 mình sẽ viết lại truyện. Chúc mọi người năm mói vui vẻ