Tác giả:

Trước cửa trường trung học, vào giờ tan lớp, người đến người đi nhộn nhịp. Cầu Ái Tĩnh khuôn mặt xinh đẹp, trắng nõn, mắt đeo cặp kính thật to, tay cầm một ít sách vở, hòa cùng đám người đi qua đi lại. “Tiểu Tĩnh!” Hạ Phong cao lớn đẹp trai đi tới, trong ánh mắt lóe lên một vài tia sáng. “Anh đến rồi.” Quay đầu thấy một chàng trai anh tuấn xuất hiện, Cầu Ái Tĩnh lập tức đi về phía anh, nở nụ cười ngượng ngùng,. “Xin lỗi , khiến em đợi lâu.” Hạ Phong săn sóc, giúp Cầu Ái Tĩnh cầm lấy túi sách. “Không sao ...Không đợi bao lâu....thật......” Bình thường trước mặt mọi người, Cầu Ái Tĩnh là người miệng lưỡi lưu loát, nhưng khi gặp được trai đẹp thì giống như chuột gặp phải mèo, nói chuyện cà lăm, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên. Dáng điệu mới biết yêu cùng cơ trí của nữ sinh này thật là một trời một vực. Hạ Phong đi bên cạnh cô cũng không lên tiếng. Gương mặt tuấn tú khẽ mỉm cười thản nhiên, hưởng thụ cảm giác được cô gái ưu tú nhất mến mộ. Thật là thoải mái! Nghĩ đến sau ngày hôm nay, trên…

Chương 13: Chương 4.1

Bạn Gái Cũ Của Tổng Giám ĐốcTác giả: Liên LiênTruyện Ngôn TìnhTrước cửa trường trung học, vào giờ tan lớp, người đến người đi nhộn nhịp. Cầu Ái Tĩnh khuôn mặt xinh đẹp, trắng nõn, mắt đeo cặp kính thật to, tay cầm một ít sách vở, hòa cùng đám người đi qua đi lại. “Tiểu Tĩnh!” Hạ Phong cao lớn đẹp trai đi tới, trong ánh mắt lóe lên một vài tia sáng. “Anh đến rồi.” Quay đầu thấy một chàng trai anh tuấn xuất hiện, Cầu Ái Tĩnh lập tức đi về phía anh, nở nụ cười ngượng ngùng,. “Xin lỗi , khiến em đợi lâu.” Hạ Phong săn sóc, giúp Cầu Ái Tĩnh cầm lấy túi sách. “Không sao ...Không đợi bao lâu....thật......” Bình thường trước mặt mọi người, Cầu Ái Tĩnh là người miệng lưỡi lưu loát, nhưng khi gặp được trai đẹp thì giống như chuột gặp phải mèo, nói chuyện cà lăm, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên. Dáng điệu mới biết yêu cùng cơ trí của nữ sinh này thật là một trời một vực. Hạ Phong đi bên cạnh cô cũng không lên tiếng. Gương mặt tuấn tú khẽ mỉm cười thản nhiên, hưởng thụ cảm giác được cô gái ưu tú nhất mến mộ. Thật là thoải mái! Nghĩ đến sau ngày hôm nay, trên… Bị anh thô bạo kéo đi ăn cơm, Ái Tĩnh trầm mặt, cả người phát ra hơi thở lạnh như băng, ngồi yên trên ghế, không nói lời nào.“Mau ăn! Em lại ngẩn người, miến cũng lạnh rồi.”Hạ Phong ra lệnh như không có chuyện gì, cũng không đợi cô trả lời, liền lấy đôi đũa ra, bắt đầu vớt miến trong nồi đất. Mặc dù đói bụng, anh vẫn còn ga lăng, giúp cô múc một chén nhỏ trước.“Chà. . .” Món ăn đầy bàn khiến lòng Ái Tĩnh trở nên ấm ápThật là không nghĩ đến. . . Không nghĩ tới dưới loại tình huống này, nhận được ân cần, che chở của anh.Năm đó, cô ngước đầu, dùng ánh mắt lấy lòng nhìn anh, chỉ cần anh vui vẻ, vô luận anh nói gì cũng không quan trọng. Ngay cả lời nói giễu cợt, cô đều có thể làm bộ nghe không hiểu, chỉ cần được ở bên cạnh anh là tốt rồi. Bất luận cô nhân nhượng thế nào, duyên phận của bọn họ cũng chỉ có ba ngày ngắn ngủn, rồi sau đó chính là quên lãng thật dài. Không nghĩ tới mười năm sau, tình hình lại đảo ngược, cô lại có thể hưởng thụ sự che chở của anh…Cô biết Hạ Phong đang dốc hết sức lấy lòng phụ nữ. Năm đó không phải anh là người vứt bỏ phụ nữ như giày rách sao? Bên môi Ái Tĩnh nở nụ cười ác ý.Hạ Phong lại hiểu lầm ý của cô, cho là người đẹp rốt cuộc cũng bị dụng tâm của anh đả động. Anh phải chịu khó để ý hơn rồi, gắp con tôm hùm đã được bóc vỏ vào trong chén Ái Tĩnh.“Ăn đi, đồ ăn rất ngon.” Anh cười rất vui vẻ.Lúc mang cô đến nhà hàng Quế Hoa, anh đặc biệt dặn dò đầu bếp chính để hai con tôm hùm ở trong một nồi miến. Bởi vì nếu mà gọi hai nồi, có lẽ cô sẽ ăn món khác.Nhưng lúc này chỉ có một món thôi!Hơn nữa hai người chia sẻ một nồi, tình cảm sẽ ngọt ngào hơn. . .Ái Tĩnh trầm mặc nhìn món ăn Quảng Đông, không lộ ra vẻ gì đặc biệt trên mặt. Bất kể người bồi bàn bưng lên món ăn lạ mắt, quý hiếm cỡ nào, cô đều lẳng lặng ăn cơm cùng với Hạ Phong, cái gì cũng không nói. Người đàn ông đã từng làm cô tổn thương đang đền bù cho cô. Giờ phút này, cô thật sự không cần nói gì, chỉ cần im lặng hưởng thụ mà thôi.

Bị anh thô bạo kéo đi ăn cơm, Ái Tĩnh trầm mặt, cả người phát ra hơi thở lạnh như băng, ngồi yên trên ghế, không nói lời nào.

“Mau ăn! Em lại ngẩn người, miến cũng lạnh rồi.”

Hạ Phong ra lệnh như không có chuyện gì, cũng không đợi cô trả lời, liền lấy đôi đũa ra, bắt đầu vớt miến trong nồi đất. Mặc dù đói bụng, anh vẫn còn ga lăng, giúp cô múc một chén nhỏ trước.

“Chà. . .” Món ăn đầy bàn khiến lòng Ái Tĩnh trở nên ấm áp

Thật là không nghĩ đến. . . Không nghĩ tới dưới loại tình huống này, nhận được ân cần, che chở của anh.

Năm đó, cô ngước đầu, dùng ánh mắt lấy lòng nhìn anh, chỉ cần anh vui vẻ, vô luận anh nói gì cũng không quan trọng. Ngay cả lời nói giễu cợt, cô đều có thể làm bộ nghe không hiểu, chỉ cần được ở bên cạnh anh là tốt rồi. Bất luận cô nhân nhượng thế nào, duyên phận của bọn họ cũng chỉ có ba ngày ngắn ngủn, rồi sau đó chính là quên lãng thật dài. Không nghĩ tới mười năm sau, tình hình lại đảo ngược, cô lại có thể hưởng thụ sự che chở của anh…

Cô biết Hạ Phong đang dốc hết sức lấy lòng phụ nữ. Năm đó không phải anh là người vứt bỏ phụ nữ như giày rách sao? Bên môi Ái Tĩnh nở nụ cười ác ý.

Hạ Phong lại hiểu lầm ý của cô, cho là người đẹp rốt cuộc cũng bị dụng tâm của anh đả động. Anh phải chịu khó để ý hơn rồi, gắp con tôm hùm đã được bóc vỏ vào trong chén Ái Tĩnh.

“Ăn đi, đồ ăn rất ngon.” Anh cười rất vui vẻ.

Lúc mang cô đến nhà hàng Quế Hoa, anh đặc biệt dặn dò đầu bếp chính để hai con tôm hùm ở trong một nồi miến. Bởi vì nếu mà gọi hai nồi, có lẽ cô sẽ ăn món khác.Nhưng lúc này chỉ có một món thôi!

Hơn nữa hai người chia sẻ một nồi, tình cảm sẽ ngọt ngào hơn. . .

Ái Tĩnh trầm mặc nhìn món ăn Quảng Đông, không lộ ra vẻ gì đặc biệt trên mặt. Bất kể người bồi bàn bưng lên món ăn lạ mắt, quý hiếm cỡ nào, cô đều lẳng lặng ăn cơm cùng với Hạ Phong, cái gì cũng không nói. Người đàn ông đã từng làm cô tổn thương đang đền bù cho cô. Giờ phút này, cô thật sự không cần nói gì, chỉ cần im lặng hưởng thụ mà thôi.

Bạn Gái Cũ Của Tổng Giám ĐốcTác giả: Liên LiênTruyện Ngôn TìnhTrước cửa trường trung học, vào giờ tan lớp, người đến người đi nhộn nhịp. Cầu Ái Tĩnh khuôn mặt xinh đẹp, trắng nõn, mắt đeo cặp kính thật to, tay cầm một ít sách vở, hòa cùng đám người đi qua đi lại. “Tiểu Tĩnh!” Hạ Phong cao lớn đẹp trai đi tới, trong ánh mắt lóe lên một vài tia sáng. “Anh đến rồi.” Quay đầu thấy một chàng trai anh tuấn xuất hiện, Cầu Ái Tĩnh lập tức đi về phía anh, nở nụ cười ngượng ngùng,. “Xin lỗi , khiến em đợi lâu.” Hạ Phong săn sóc, giúp Cầu Ái Tĩnh cầm lấy túi sách. “Không sao ...Không đợi bao lâu....thật......” Bình thường trước mặt mọi người, Cầu Ái Tĩnh là người miệng lưỡi lưu loát, nhưng khi gặp được trai đẹp thì giống như chuột gặp phải mèo, nói chuyện cà lăm, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên. Dáng điệu mới biết yêu cùng cơ trí của nữ sinh này thật là một trời một vực. Hạ Phong đi bên cạnh cô cũng không lên tiếng. Gương mặt tuấn tú khẽ mỉm cười thản nhiên, hưởng thụ cảm giác được cô gái ưu tú nhất mến mộ. Thật là thoải mái! Nghĩ đến sau ngày hôm nay, trên… Bị anh thô bạo kéo đi ăn cơm, Ái Tĩnh trầm mặt, cả người phát ra hơi thở lạnh như băng, ngồi yên trên ghế, không nói lời nào.“Mau ăn! Em lại ngẩn người, miến cũng lạnh rồi.”Hạ Phong ra lệnh như không có chuyện gì, cũng không đợi cô trả lời, liền lấy đôi đũa ra, bắt đầu vớt miến trong nồi đất. Mặc dù đói bụng, anh vẫn còn ga lăng, giúp cô múc một chén nhỏ trước.“Chà. . .” Món ăn đầy bàn khiến lòng Ái Tĩnh trở nên ấm ápThật là không nghĩ đến. . . Không nghĩ tới dưới loại tình huống này, nhận được ân cần, che chở của anh.Năm đó, cô ngước đầu, dùng ánh mắt lấy lòng nhìn anh, chỉ cần anh vui vẻ, vô luận anh nói gì cũng không quan trọng. Ngay cả lời nói giễu cợt, cô đều có thể làm bộ nghe không hiểu, chỉ cần được ở bên cạnh anh là tốt rồi. Bất luận cô nhân nhượng thế nào, duyên phận của bọn họ cũng chỉ có ba ngày ngắn ngủn, rồi sau đó chính là quên lãng thật dài. Không nghĩ tới mười năm sau, tình hình lại đảo ngược, cô lại có thể hưởng thụ sự che chở của anh…Cô biết Hạ Phong đang dốc hết sức lấy lòng phụ nữ. Năm đó không phải anh là người vứt bỏ phụ nữ như giày rách sao? Bên môi Ái Tĩnh nở nụ cười ác ý.Hạ Phong lại hiểu lầm ý của cô, cho là người đẹp rốt cuộc cũng bị dụng tâm của anh đả động. Anh phải chịu khó để ý hơn rồi, gắp con tôm hùm đã được bóc vỏ vào trong chén Ái Tĩnh.“Ăn đi, đồ ăn rất ngon.” Anh cười rất vui vẻ.Lúc mang cô đến nhà hàng Quế Hoa, anh đặc biệt dặn dò đầu bếp chính để hai con tôm hùm ở trong một nồi miến. Bởi vì nếu mà gọi hai nồi, có lẽ cô sẽ ăn món khác.Nhưng lúc này chỉ có một món thôi!Hơn nữa hai người chia sẻ một nồi, tình cảm sẽ ngọt ngào hơn. . .Ái Tĩnh trầm mặc nhìn món ăn Quảng Đông, không lộ ra vẻ gì đặc biệt trên mặt. Bất kể người bồi bàn bưng lên món ăn lạ mắt, quý hiếm cỡ nào, cô đều lẳng lặng ăn cơm cùng với Hạ Phong, cái gì cũng không nói. Người đàn ông đã từng làm cô tổn thương đang đền bù cho cô. Giờ phút này, cô thật sự không cần nói gì, chỉ cần im lặng hưởng thụ mà thôi.

Chương 13: Chương 4.1