Trước cửa trường trung học, vào giờ tan lớp, người đến người đi nhộn nhịp. Cầu Ái Tĩnh khuôn mặt xinh đẹp, trắng nõn, mắt đeo cặp kính thật to, tay cầm một ít sách vở, hòa cùng đám người đi qua đi lại. “Tiểu Tĩnh!” Hạ Phong cao lớn đẹp trai đi tới, trong ánh mắt lóe lên một vài tia sáng. “Anh đến rồi.” Quay đầu thấy một chàng trai anh tuấn xuất hiện, Cầu Ái Tĩnh lập tức đi về phía anh, nở nụ cười ngượng ngùng,. “Xin lỗi , khiến em đợi lâu.” Hạ Phong săn sóc, giúp Cầu Ái Tĩnh cầm lấy túi sách. “Không sao ...Không đợi bao lâu....thật......” Bình thường trước mặt mọi người, Cầu Ái Tĩnh là người miệng lưỡi lưu loát, nhưng khi gặp được trai đẹp thì giống như chuột gặp phải mèo, nói chuyện cà lăm, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên. Dáng điệu mới biết yêu cùng cơ trí của nữ sinh này thật là một trời một vực. Hạ Phong đi bên cạnh cô cũng không lên tiếng. Gương mặt tuấn tú khẽ mỉm cười thản nhiên, hưởng thụ cảm giác được cô gái ưu tú nhất mến mộ. Thật là thoải mái! Nghĩ đến sau ngày hôm nay, trên…
Chương 31: Chương 8.3
Bạn Gái Cũ Của Tổng Giám ĐốcTác giả: Liên LiênTruyện Ngôn TìnhTrước cửa trường trung học, vào giờ tan lớp, người đến người đi nhộn nhịp. Cầu Ái Tĩnh khuôn mặt xinh đẹp, trắng nõn, mắt đeo cặp kính thật to, tay cầm một ít sách vở, hòa cùng đám người đi qua đi lại. “Tiểu Tĩnh!” Hạ Phong cao lớn đẹp trai đi tới, trong ánh mắt lóe lên một vài tia sáng. “Anh đến rồi.” Quay đầu thấy một chàng trai anh tuấn xuất hiện, Cầu Ái Tĩnh lập tức đi về phía anh, nở nụ cười ngượng ngùng,. “Xin lỗi , khiến em đợi lâu.” Hạ Phong săn sóc, giúp Cầu Ái Tĩnh cầm lấy túi sách. “Không sao ...Không đợi bao lâu....thật......” Bình thường trước mặt mọi người, Cầu Ái Tĩnh là người miệng lưỡi lưu loát, nhưng khi gặp được trai đẹp thì giống như chuột gặp phải mèo, nói chuyện cà lăm, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên. Dáng điệu mới biết yêu cùng cơ trí của nữ sinh này thật là một trời một vực. Hạ Phong đi bên cạnh cô cũng không lên tiếng. Gương mặt tuấn tú khẽ mỉm cười thản nhiên, hưởng thụ cảm giác được cô gái ưu tú nhất mến mộ. Thật là thoải mái! Nghĩ đến sau ngày hôm nay, trên… "Tiểu Tĩnh, cám ơn em đã tin tưởng anh." Hạ Phong vô cùng trịnh trọng nói cám ơn với cô khi xe dừng trước nhà trọ của Ái Tĩnh."Tin tưởng cái gì?" Ái Tĩnh không hiểu lời nói không đầu không đuôi của anh từ đâu mà đến.Tại sao anh đột nhiên cám ơn cô?"Anh nói là… chuyện của Ngải Lâm." Hạ Phong có chút cà lăm, giải thích khó khăn chuyện vợ trước cứ dây dưa."Không cần nói, em không muốn biết." Ái Tĩnh quả quyết cự tuyệt."Hả?" Hạ Phong kinh ngạc nhìn cô."Tình sử phong lưu của anh nhiều đến chính anh cũng không nhớ được. Người phụ nữ kia chỉ là vừa vặn đã kết hôn với anh, em không muốn biết những chuyện không liên quan tới em." Ái Tĩnh nhàn nhạt trần thuật, thái độ lạnh lùng, giống như chưa từng có quan hệ gì tới người đàn ông trước mặt này.Hạ Phong rùng mình một cái, đột nhiên nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô."Em là đặc biệt! Anh sẽ không quên em!" Giống như loại biểu thị công khai, anh nói rõ ràng cho Ái Tĩnh, hy vọng có thể làm cô an long."Anh nói láo." Ái Tĩnh nhìn anh, cười rất xinh đẹp."Anh nói sẽ không là không. . . . . ."Nói còn chưa dứt lời, mặt Hạ Phong của đột nhiên nhận một cái tát, không nặng cũng không nhẹ, nhưng mà âm thanh đặc biệt lanh lảnh vẫn còn vang vọng giữa hai người."Em. . . . . ." Anh nhìn chằm chằm cô, hoàn toàn không hiểu."Cái tên lường gạt này! Anh từ đầu tới đuôi cũng không nhận ra em!" Mắt Ái Tĩnh đầy nước, “Anh không cần tới tìm em nữa!""Tiểu Tĩnh. . . . . ." Chuyện gì đã xảy ra?"Anh đối với bạn gái giống như giấy vệ sinh, dùng qua liền ném, đuổi kịp liền quên. Anh vẫn giống y như trước, vui vui vẻ vẻ mà quên mất em. Em cũng sẽ tuyệt đối không quấn lấy anh, gây cho anh nhiều phiền phức nữa! Tạm biệt!"Ái Tĩnh gọn gàng hất cổ tay Hạ Phong ra, mở cửa xe, bước chân lảo đảo rời đi.Nhìn cái bóng lưng cô đơn đó, Hạ Phong cảm thấy như cô đang khóc.Ái Tĩnh kiên trì không quay đầu lại. Cô tuyệt đối sẽ không nói cho anh biết chuyện anh đã quên. Cô muốn anh tự mình nhớ lại. Mà cô, Cầu Ái Tĩnh, đời này có một đoạn tình yêu duy nhất, cô có thể tự tay chặt đứt, không cần phải có bất kỳ dã tâm gì đối với Hạ Phong.Cô không cần!
"Tiểu Tĩnh, cám ơn em đã tin tưởng anh." Hạ Phong vô cùng trịnh trọng nói cám ơn với cô khi xe dừng trước nhà trọ của Ái Tĩnh.
"Tin tưởng cái gì?" Ái Tĩnh không hiểu lời nói không đầu không đuôi của anh từ đâu mà đến.
Tại sao anh đột nhiên cám ơn cô?
"Anh nói là… chuyện của Ngải Lâm." Hạ Phong có chút cà lăm, giải thích khó khăn chuyện vợ trước cứ dây dưa.
"Không cần nói, em không muốn biết." Ái Tĩnh quả quyết cự tuyệt.
"Hả?" Hạ Phong kinh ngạc nhìn cô.
"Tình sử phong lưu của anh nhiều đến chính anh cũng không nhớ được. Người phụ nữ kia chỉ là vừa vặn đã kết hôn với anh, em không muốn biết những chuyện không liên quan tới em." Ái Tĩnh nhàn nhạt trần thuật, thái độ lạnh lùng, giống như chưa từng có quan hệ gì tới người đàn ông trước mặt này.
Hạ Phong rùng mình một cái, đột nhiên nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô.
"Em là đặc biệt! Anh sẽ không quên em!" Giống như loại biểu thị công khai, anh nói rõ ràng cho Ái Tĩnh, hy vọng có thể làm cô an long.
"Anh nói láo." Ái Tĩnh nhìn anh, cười rất xinh đẹp.
"Anh nói sẽ không là không. . . . . ."
Nói còn chưa dứt lời, mặt Hạ Phong của đột nhiên nhận một cái tát, không nặng cũng không nhẹ, nhưng mà âm thanh đặc biệt lanh lảnh vẫn còn vang vọng giữa hai người.
"Em. . . . . ." Anh nhìn chằm chằm cô, hoàn toàn không hiểu.
"Cái tên lường gạt này! Anh từ đầu tới đuôi cũng không nhận ra em!" Mắt Ái Tĩnh đầy nước, “Anh không cần tới tìm em nữa!"
"Tiểu Tĩnh. . . . . ." Chuyện gì đã xảy ra?
"Anh đối với bạn gái giống như giấy vệ sinh, dùng qua liền ném, đuổi kịp liền quên. Anh vẫn giống y như trước, vui vui vẻ vẻ mà quên mất em. Em cũng sẽ tuyệt đối không quấn lấy anh, gây cho anh nhiều phiền phức nữa! Tạm biệt!"
Ái Tĩnh gọn gàng hất cổ tay Hạ Phong ra, mở cửa xe, bước chân lảo đảo rời đi.
Nhìn cái bóng lưng cô đơn đó, Hạ Phong cảm thấy như cô đang khóc.
Ái Tĩnh kiên trì không quay đầu lại. Cô tuyệt đối sẽ không nói cho anh biết chuyện anh đã quên. Cô muốn anh tự mình nhớ lại. Mà cô, Cầu Ái Tĩnh, đời này có một đoạn tình yêu duy nhất, cô có thể tự tay chặt đứt, không cần phải có bất kỳ dã tâm gì đối với Hạ Phong.
Cô không cần!
Bạn Gái Cũ Của Tổng Giám ĐốcTác giả: Liên LiênTruyện Ngôn TìnhTrước cửa trường trung học, vào giờ tan lớp, người đến người đi nhộn nhịp. Cầu Ái Tĩnh khuôn mặt xinh đẹp, trắng nõn, mắt đeo cặp kính thật to, tay cầm một ít sách vở, hòa cùng đám người đi qua đi lại. “Tiểu Tĩnh!” Hạ Phong cao lớn đẹp trai đi tới, trong ánh mắt lóe lên một vài tia sáng. “Anh đến rồi.” Quay đầu thấy một chàng trai anh tuấn xuất hiện, Cầu Ái Tĩnh lập tức đi về phía anh, nở nụ cười ngượng ngùng,. “Xin lỗi , khiến em đợi lâu.” Hạ Phong săn sóc, giúp Cầu Ái Tĩnh cầm lấy túi sách. “Không sao ...Không đợi bao lâu....thật......” Bình thường trước mặt mọi người, Cầu Ái Tĩnh là người miệng lưỡi lưu loát, nhưng khi gặp được trai đẹp thì giống như chuột gặp phải mèo, nói chuyện cà lăm, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên. Dáng điệu mới biết yêu cùng cơ trí của nữ sinh này thật là một trời một vực. Hạ Phong đi bên cạnh cô cũng không lên tiếng. Gương mặt tuấn tú khẽ mỉm cười thản nhiên, hưởng thụ cảm giác được cô gái ưu tú nhất mến mộ. Thật là thoải mái! Nghĩ đến sau ngày hôm nay, trên… "Tiểu Tĩnh, cám ơn em đã tin tưởng anh." Hạ Phong vô cùng trịnh trọng nói cám ơn với cô khi xe dừng trước nhà trọ của Ái Tĩnh."Tin tưởng cái gì?" Ái Tĩnh không hiểu lời nói không đầu không đuôi của anh từ đâu mà đến.Tại sao anh đột nhiên cám ơn cô?"Anh nói là… chuyện của Ngải Lâm." Hạ Phong có chút cà lăm, giải thích khó khăn chuyện vợ trước cứ dây dưa."Không cần nói, em không muốn biết." Ái Tĩnh quả quyết cự tuyệt."Hả?" Hạ Phong kinh ngạc nhìn cô."Tình sử phong lưu của anh nhiều đến chính anh cũng không nhớ được. Người phụ nữ kia chỉ là vừa vặn đã kết hôn với anh, em không muốn biết những chuyện không liên quan tới em." Ái Tĩnh nhàn nhạt trần thuật, thái độ lạnh lùng, giống như chưa từng có quan hệ gì tới người đàn ông trước mặt này.Hạ Phong rùng mình một cái, đột nhiên nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô."Em là đặc biệt! Anh sẽ không quên em!" Giống như loại biểu thị công khai, anh nói rõ ràng cho Ái Tĩnh, hy vọng có thể làm cô an long."Anh nói láo." Ái Tĩnh nhìn anh, cười rất xinh đẹp."Anh nói sẽ không là không. . . . . ."Nói còn chưa dứt lời, mặt Hạ Phong của đột nhiên nhận một cái tát, không nặng cũng không nhẹ, nhưng mà âm thanh đặc biệt lanh lảnh vẫn còn vang vọng giữa hai người."Em. . . . . ." Anh nhìn chằm chằm cô, hoàn toàn không hiểu."Cái tên lường gạt này! Anh từ đầu tới đuôi cũng không nhận ra em!" Mắt Ái Tĩnh đầy nước, “Anh không cần tới tìm em nữa!""Tiểu Tĩnh. . . . . ." Chuyện gì đã xảy ra?"Anh đối với bạn gái giống như giấy vệ sinh, dùng qua liền ném, đuổi kịp liền quên. Anh vẫn giống y như trước, vui vui vẻ vẻ mà quên mất em. Em cũng sẽ tuyệt đối không quấn lấy anh, gây cho anh nhiều phiền phức nữa! Tạm biệt!"Ái Tĩnh gọn gàng hất cổ tay Hạ Phong ra, mở cửa xe, bước chân lảo đảo rời đi.Nhìn cái bóng lưng cô đơn đó, Hạ Phong cảm thấy như cô đang khóc.Ái Tĩnh kiên trì không quay đầu lại. Cô tuyệt đối sẽ không nói cho anh biết chuyện anh đã quên. Cô muốn anh tự mình nhớ lại. Mà cô, Cầu Ái Tĩnh, đời này có một đoạn tình yêu duy nhất, cô có thể tự tay chặt đứt, không cần phải có bất kỳ dã tâm gì đối với Hạ Phong.Cô không cần!