“Xuân Đào, mau đưa thức ăn bày ra hết đi, đừng cho là ta không biết cô đang ở không nha ….. “Tiểu Hồng, canh gà hầm xong rồi! Mau đưa đi cho lão phu nhân ….” “Minh Thúy, nhanh chân nhanh tay lên, gì mà chậm quá …..” Trong phòng bếp bận rộn, đại nương mập mạp chỉ huy các nha hoàn làm việc quát tháo không ngừng; Ngoài phòng bếp, trên phần đất trống, một tiểu nữ oa quần áo sơ sài không nghe thấy huyên náo bên trong chợt bừng tỉnh, nghiêm chỉnh ngồi xổm trước chỗ hở của cái lò cố gắng lấy quai hàm thổi hơi cho lửa cháy to, ngay cả khuôn mặt tròn ngốc nghếch ngây thơ dính đầy bụi than, nàng vẫn là chuyên tâm một lòng làm công việc mà đại nương giao cho nàng, Ối — Chừng như dùng hết sức mồm thổi thật mạnh một hơi vào bên trong chổ hở của cái lò, đột nhiên bụi than từ mặt đất bay lên không tạt vào mặt nàng, nàng ho liên tục vì nghẹn, vốn khuôn mặt tròn đã xám xịt, giờ phút này lại giống như con mèo nhỏ thảm hại, may mà có một hơi này, ngọn lửa trong nháy mắt cháy lên hừng hực, nhìn ngọn lửa…
Chương 11
Nha Đầu KhờTác giả: Trạm LượngTruyện Ngôn Tình“Xuân Đào, mau đưa thức ăn bày ra hết đi, đừng cho là ta không biết cô đang ở không nha ….. “Tiểu Hồng, canh gà hầm xong rồi! Mau đưa đi cho lão phu nhân ….” “Minh Thúy, nhanh chân nhanh tay lên, gì mà chậm quá …..” Trong phòng bếp bận rộn, đại nương mập mạp chỉ huy các nha hoàn làm việc quát tháo không ngừng; Ngoài phòng bếp, trên phần đất trống, một tiểu nữ oa quần áo sơ sài không nghe thấy huyên náo bên trong chợt bừng tỉnh, nghiêm chỉnh ngồi xổm trước chỗ hở của cái lò cố gắng lấy quai hàm thổi hơi cho lửa cháy to, ngay cả khuôn mặt tròn ngốc nghếch ngây thơ dính đầy bụi than, nàng vẫn là chuyên tâm một lòng làm công việc mà đại nương giao cho nàng, Ối — Chừng như dùng hết sức mồm thổi thật mạnh một hơi vào bên trong chổ hở của cái lò, đột nhiên bụi than từ mặt đất bay lên không tạt vào mặt nàng, nàng ho liên tục vì nghẹn, vốn khuôn mặt tròn đã xám xịt, giờ phút này lại giống như con mèo nhỏ thảm hại, may mà có một hơi này, ngọn lửa trong nháy mắt cháy lên hừng hực, nhìn ngọn lửa… “Oa --”Tiếng trẻ con khóc nỉ non vang to lên đến tận trời, Hỉ Phúc ôm đứa con mới một tháng vừa đi vừa dỗ, trong miệng nàng không ngừng khe khẽ ngâm nga bài hát ru con."Tiểu tử này thói quen kém quá!" Bỗng dưng, Văn Thiếu Thu đứng đằng sau hai mẫu tử bọn họ ôm nhau trong ngực, cau mày, nửa như cười nửa như mắng nhìn tiểu tử đang lúc giương oai.Chậc! Đứa con này của hắn rất khó ngủ, nếu muốn đi vào giấc ngủ thì trước tiên là phải làm một đoạn như vậy, lần nào cũng thế!"Chắc chắn là di truyền từ từ gia gia". Hỉ Phúc đem trách nhiệm đẩy đi ra ngoài.“Gia gia?” Đuôi lông mày nhếch lên, Văn Thiếu Thu nhận thấy được khác thường.Nha đầu kia làm sao có thể đột nhiên nhắc tới gia gia của đứa nhỏ? Nàng chưa bao giờ từng gặp qua cha của hắn a!"Ơ......" Vụng trộm nâng mắt liếc hắn một cái, Hỉ Phúc không hay nói dối, thành thật nói ra hết. "Là lão thái quân nói......”“Tổ mẫu đến xem con chúng ta?” Hắn nghĩ, cái này cũng không ngoài ý muốn."Ừ". Kỳ thật đã tới rất nhiều lần rồi!Thấy vẻ mặt nàng sợ sệt, cứ như rất sợ hắn tức giận, Văn Thiếu Thu không khỏi nở nụ cười. “Lần khác chúng ta ôm con trở về thăm tổ mẫu đi!"A...... Đã lâu như vậy, thân mình Hỉ Phúc đã sớm khỏi hẳn, bọn họ cũng thành thân sinh em bé, trong lòng hắn đã không còn hận, nếu tổ mẫu chấp nhận, hắn cũng muốn đem lão nhân gia bà đến sống cùng, xem như người một nhà đoàn viên."Thật không?" Mắt sáng lên, Hỉ Phúc vui vẻ cực kỳ. “Chúng ta ngày mai trở về thăm lão thái quân, bà nhất định rất vui vẻ......”"Cái gì mà lão thái quân? Không phải sớm nên đổi gọi là tổ mẫu sao?" Liếc xéo qua, dùng lại chiêu cũ: “Có biết sai chưa?"“Biết, biết sai......” Vẫn vô dụng như cũ nói lắp bắp, song khuôn mặt nhỏ nhắn đã bắt đầu đỏ.“Biết sai rồi thì nên thế nào?”“Nên phạt......” Hi...... Kỳ thật nàng cũng rất thích thiếu gia “trừng phạt”.Đối với nàng "tự mình hiểu lấy” rất là vừa lòng, Văn Thiếu Thu mỉm cười, chậm rãi cúi đầu che lại cái miệng nhỏ nhắn mềm mại, bắt đầu tiến hành "trừng phạt".A...... Loại trừng phạt này càng nhiều càng tốt, bọn họ tuyệt đối cũng sẽ không có câu oán hận!HOÀN
“Oa --”
Tiếng trẻ con khóc nỉ non vang to lên đến tận trời, Hỉ Phúc ôm đứa con mới một tháng vừa đi vừa dỗ, trong miệng nàng không ngừng khe khẽ ngâm nga bài hát ru con.
"Tiểu tử này thói quen kém quá!" Bỗng dưng, Văn Thiếu Thu đứng đằng sau hai mẫu tử bọn họ ôm nhau trong ngực, cau mày, nửa như cười nửa như mắng nhìn tiểu tử đang lúc giương oai.
Chậc! Đứa con này của hắn rất khó ngủ, nếu muốn đi vào giấc ngủ thì trước tiên là phải làm một đoạn như vậy, lần nào cũng thế!
"Chắc chắn là di truyền từ từ gia gia". Hỉ Phúc đem trách nhiệm đẩy đi ra ngoài.
“Gia gia?” Đuôi lông mày nhếch lên, Văn Thiếu Thu nhận thấy được khác thường.
Nha đầu kia làm sao có thể đột nhiên nhắc tới gia gia của đứa nhỏ? Nàng chưa bao giờ từng gặp qua cha của hắn a!
"Ơ......" Vụng trộm nâng mắt liếc hắn một cái, Hỉ Phúc không hay nói dối, thành thật nói ra hết. "Là lão thái quân nói......”
“Tổ mẫu đến xem con chúng ta?” Hắn nghĩ, cái này cũng không ngoài ý muốn.
"Ừ". Kỳ thật đã tới rất nhiều lần rồi!
Thấy vẻ mặt nàng sợ sệt, cứ như rất sợ hắn tức giận, Văn Thiếu Thu không khỏi nở nụ cười. “Lần khác chúng ta ôm con trở về thăm tổ mẫu đi!"
A...... Đã lâu như vậy, thân mình Hỉ Phúc đã sớm khỏi hẳn, bọn họ cũng thành thân sinh em bé, trong lòng hắn đã không còn hận, nếu tổ mẫu chấp nhận, hắn cũng muốn đem lão nhân gia bà đến sống cùng, xem như người một nhà đoàn viên.
"Thật không?" Mắt sáng lên, Hỉ Phúc vui vẻ cực kỳ. “Chúng ta ngày mai trở về thăm lão thái quân, bà nhất định rất vui vẻ......”
"Cái gì mà lão thái quân? Không phải sớm nên đổi gọi là tổ mẫu sao?" Liếc xéo qua, dùng lại chiêu cũ: “Có biết sai chưa?"
“Biết, biết sai......” Vẫn vô dụng như cũ nói lắp bắp, song khuôn mặt nhỏ nhắn đã bắt đầu đỏ.
“Biết sai rồi thì nên thế nào?”
“Nên phạt......” Hi...... Kỳ thật nàng cũng rất thích thiếu gia “trừng phạt”.
Đối với nàng "tự mình hiểu lấy” rất là vừa lòng, Văn Thiếu Thu mỉm cười, chậm rãi cúi đầu che lại cái miệng nhỏ nhắn mềm mại, bắt đầu tiến hành "trừng phạt".
A...... Loại trừng phạt này càng nhiều càng tốt, bọn họ tuyệt đối cũng sẽ không có câu oán hận!
HOÀN
Nha Đầu KhờTác giả: Trạm LượngTruyện Ngôn Tình“Xuân Đào, mau đưa thức ăn bày ra hết đi, đừng cho là ta không biết cô đang ở không nha ….. “Tiểu Hồng, canh gà hầm xong rồi! Mau đưa đi cho lão phu nhân ….” “Minh Thúy, nhanh chân nhanh tay lên, gì mà chậm quá …..” Trong phòng bếp bận rộn, đại nương mập mạp chỉ huy các nha hoàn làm việc quát tháo không ngừng; Ngoài phòng bếp, trên phần đất trống, một tiểu nữ oa quần áo sơ sài không nghe thấy huyên náo bên trong chợt bừng tỉnh, nghiêm chỉnh ngồi xổm trước chỗ hở của cái lò cố gắng lấy quai hàm thổi hơi cho lửa cháy to, ngay cả khuôn mặt tròn ngốc nghếch ngây thơ dính đầy bụi than, nàng vẫn là chuyên tâm một lòng làm công việc mà đại nương giao cho nàng, Ối — Chừng như dùng hết sức mồm thổi thật mạnh một hơi vào bên trong chổ hở của cái lò, đột nhiên bụi than từ mặt đất bay lên không tạt vào mặt nàng, nàng ho liên tục vì nghẹn, vốn khuôn mặt tròn đã xám xịt, giờ phút này lại giống như con mèo nhỏ thảm hại, may mà có một hơi này, ngọn lửa trong nháy mắt cháy lên hừng hực, nhìn ngọn lửa… “Oa --”Tiếng trẻ con khóc nỉ non vang to lên đến tận trời, Hỉ Phúc ôm đứa con mới một tháng vừa đi vừa dỗ, trong miệng nàng không ngừng khe khẽ ngâm nga bài hát ru con."Tiểu tử này thói quen kém quá!" Bỗng dưng, Văn Thiếu Thu đứng đằng sau hai mẫu tử bọn họ ôm nhau trong ngực, cau mày, nửa như cười nửa như mắng nhìn tiểu tử đang lúc giương oai.Chậc! Đứa con này của hắn rất khó ngủ, nếu muốn đi vào giấc ngủ thì trước tiên là phải làm một đoạn như vậy, lần nào cũng thế!"Chắc chắn là di truyền từ từ gia gia". Hỉ Phúc đem trách nhiệm đẩy đi ra ngoài.“Gia gia?” Đuôi lông mày nhếch lên, Văn Thiếu Thu nhận thấy được khác thường.Nha đầu kia làm sao có thể đột nhiên nhắc tới gia gia của đứa nhỏ? Nàng chưa bao giờ từng gặp qua cha của hắn a!"Ơ......" Vụng trộm nâng mắt liếc hắn một cái, Hỉ Phúc không hay nói dối, thành thật nói ra hết. "Là lão thái quân nói......”“Tổ mẫu đến xem con chúng ta?” Hắn nghĩ, cái này cũng không ngoài ý muốn."Ừ". Kỳ thật đã tới rất nhiều lần rồi!Thấy vẻ mặt nàng sợ sệt, cứ như rất sợ hắn tức giận, Văn Thiếu Thu không khỏi nở nụ cười. “Lần khác chúng ta ôm con trở về thăm tổ mẫu đi!"A...... Đã lâu như vậy, thân mình Hỉ Phúc đã sớm khỏi hẳn, bọn họ cũng thành thân sinh em bé, trong lòng hắn đã không còn hận, nếu tổ mẫu chấp nhận, hắn cũng muốn đem lão nhân gia bà đến sống cùng, xem như người một nhà đoàn viên."Thật không?" Mắt sáng lên, Hỉ Phúc vui vẻ cực kỳ. “Chúng ta ngày mai trở về thăm lão thái quân, bà nhất định rất vui vẻ......”"Cái gì mà lão thái quân? Không phải sớm nên đổi gọi là tổ mẫu sao?" Liếc xéo qua, dùng lại chiêu cũ: “Có biết sai chưa?"“Biết, biết sai......” Vẫn vô dụng như cũ nói lắp bắp, song khuôn mặt nhỏ nhắn đã bắt đầu đỏ.“Biết sai rồi thì nên thế nào?”“Nên phạt......” Hi...... Kỳ thật nàng cũng rất thích thiếu gia “trừng phạt”.Đối với nàng "tự mình hiểu lấy” rất là vừa lòng, Văn Thiếu Thu mỉm cười, chậm rãi cúi đầu che lại cái miệng nhỏ nhắn mềm mại, bắt đầu tiến hành "trừng phạt".A...... Loại trừng phạt này càng nhiều càng tốt, bọn họ tuyệt đối cũng sẽ không có câu oán hận!HOÀN