Tác giả:

Nắng sớm buổi ban mai. Từng chùm tia sáng chiếu xuống căn biệt thự xa hoa, bậc thềm phía trước vào buổi sáng được người giúp việc quét dọn thật sạch, ngay đến một chiếc lá rụng cũng không tìm thấy. Người giúp việc dọn dẹp xong liền vội vàng cúi đầu, im lặng tránh qua một bên, sắc mặt tái nhợt vì bị ành hưởng bởi không khí nặng nề khó thở đang diễn ra trong phòng khách. "Rầm!" Một ly trà bị ném ra ngoài, vỡ tan nát nằm ngay trên bậc thềm! Lan Khê hốt hoảng dựng thẳng người lên, cả đêm hôm qua say rượu, nhờ tiếng động đã tỉnh táo phần nào. Cô l**m l**m đôi môi khô khốc, lúc này mới thấy rõ người đàn ông với mái tóc hoa râm đang ngồi trên ghế salon, gương mặt ông vì bị cô chọc tức đã biến thành màu xanh mét. Cô cúi đầu quan sát bản thân, đầu tóc rối bời, rượu đỏ dính vào chiếc áo sơ mi trắng đắt tiền để lại những ấn kí loang lỗ, giữa người mơ hồ đã bị lộ ra, tệ hại nhất là váy đồng phục không biết bị hỏng lúc nào, hiện rõ cặp đùi trắng nõn đang xiêu xiêu vẹo vẹo vì đứng không vững . Cô…

Chương 46: Lời tỏ tình đáng sợ

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!Tác giả: Mộc Tiểu ÔTruyện Ngôn TìnhNắng sớm buổi ban mai. Từng chùm tia sáng chiếu xuống căn biệt thự xa hoa, bậc thềm phía trước vào buổi sáng được người giúp việc quét dọn thật sạch, ngay đến một chiếc lá rụng cũng không tìm thấy. Người giúp việc dọn dẹp xong liền vội vàng cúi đầu, im lặng tránh qua một bên, sắc mặt tái nhợt vì bị ành hưởng bởi không khí nặng nề khó thở đang diễn ra trong phòng khách. "Rầm!" Một ly trà bị ném ra ngoài, vỡ tan nát nằm ngay trên bậc thềm! Lan Khê hốt hoảng dựng thẳng người lên, cả đêm hôm qua say rượu, nhờ tiếng động đã tỉnh táo phần nào. Cô l**m l**m đôi môi khô khốc, lúc này mới thấy rõ người đàn ông với mái tóc hoa râm đang ngồi trên ghế salon, gương mặt ông vì bị cô chọc tức đã biến thành màu xanh mét. Cô cúi đầu quan sát bản thân, đầu tóc rối bời, rượu đỏ dính vào chiếc áo sơ mi trắng đắt tiền để lại những ấn kí loang lỗ, giữa người mơ hồ đã bị lộ ra, tệ hại nhất là váy đồng phục không biết bị hỏng lúc nào, hiện rõ cặp đùi trắng nõn đang xiêu xiêu vẹo vẹo vì đứng không vững . Cô… Mộ Yến Thần cau mày, cúi đầu chống hai tay lên, lạnh lùng hỏi: "Người nào?"Người trong ngực anh đau đến phát run, xoa xoa bả vai, áp lực đè lên làm cô trở nên thanh tỉnh, trái tim trong ngực lại nhảy bang bang từng hồi, ngửi được hơi rượu nồng nặc, sợ hãi kêu lên: “……. . Anh hai."Mộ Yến Thần kìm nén xúc động muốn ôm chặt thân thể mềm mại bên dưới, cắn chặt môi đứng lên, đưa tay lên cởi cavat, lạnh lùng chất vấn: "Em ở đây làm gì?"Được thả tự do, Lan Khê hấp tấp ngồi dậy, cảm giác như vừa thoát khỏi một kiếp nạn lớn, một hồi lâu mới tìm ra được vài chữ: "Em chờ anh."Trong bóng tối, toàn thân Mộ Yến Thần cứng đờ tại chỗ."Chờ anh làm gì?" Hai mắt sắc lạnh như băng, anh đem cavat ném mạnh xuống đất, ngồi phịch xuống ghế, tiếp tục cởi cúc áo.Lan Khê cứng họng.Khuôn mặt nhỏ nhắn phảng phất tầng ánh sáng mê mang, ánh trăng thanh nhã chiếu sáng những lọn tóc đen mượt đang xõa tung trên hai cánh vai nhỏ, nhìn cô giống như một thiên sứ nhỏ lưu lạc xuống phàm trần. Một hồi lâu cô nghiêng đâu, hướng về người phía sau, dịu dàng nói: "Em nghe ba cùng dì Mạc nói anh gần đây rất bận, về nhà rất khuya, cho nên muốn chờ anh về nhắc nhở anh một tiếng, mong anh chú ý nghỉ ngơi, phải biết giữ gìn sức khỏe chứ”.Trong lòng cô rất sợ, sợ chính mình là ngọn nguồn khiến anh trở nên như vậy. Nên muốn chờ anh về, tự mình nhắn nhủ với anh thì mới yên lòng.Sau lưng cô không có chút động tĩnh, Mộ Yến Thần im lặng không nói.Hàng mi dài rũ xuống lại nâng lên, gương mặt cô thanh thuần và bình tĩnh, hai chân xỏ vào đôi dép phía dưới, ngước mắt nhìn anh: "Anh hai uống rượu, lát nữa nhớ uống chút nước nóng rồi mau đi nghỉ ngơi . . . . Em về phòng trước."Cô đứng dậy muốn đi.Nhưng tay nhất thời bị một bàn tay khác bắt lại, nắm thật chặt đến nỗi xương bàn tay cũng muốn vỡ vụn ra!Lan Khê than nhẹ một tiếng, bị anh kéo đến nghiêng ngã người, tay nhỏ bé che mu bàn tay anh, đau đến phát run: "Anh. . . . . .""Chỉ nói với anh câu này thôi, đúng không?" Giọng nói lạnh băng đến phát sợ.Lan Khê cắn môi, cảm thấy anh giờ phút này rất nguy hiểm.Nụ cười tà lạnh thoáng qua trên khóe miệng! Mộ Yến Thần dùng đôi mắt rực lửa nhìn cô: "Muốn cùng anh nói những lời này, đơn giản chỉ cần một tin nhắn hay một cuộc gọi là xong. Nhưng em ác lắm, hết lần này đến lần khác không chịu bố thí cho anh một cuộc điện thoại."Mãnh lực lại tăng lên, kéo cả người Lan Khê đổ nhào vào ngực anh. Mùi rượu nồng đậm bao lấy bốn phía xung quanh, cô theo bản năng dùng hai tay đẩy mạnh v*m ng*c anh. Hai tay Mộ Yến Thần túm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, đẩy cô dựa vào lưng ghế, mặt cúi sát vào cô, nắm chiếc cằm bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình, cất giọng nhẹ nhàng, nhấn mạnh từng câu chữ: "Mộ Lan Khê, em bị mù hả? Không thấy được anh đối với em như thế nào sao? Không biết rằng anh vẫn đang chờ đợi em sao"Tiếng nói khàn khàn gay gắt, nếu nhìn kĩ sẽ thấy con ngươi trong mắt anh hiện lên những tia máu hồng đau đớn, nhức nhối.Cả người Lan Khê bị chấn động mạnh, không thể nào phản ứng lạiCằm bị nắm đau quá, anh muốn làm cô bể xương luôn sao? Khuôn mặt cô thấm đầy những lớp mổ hôi cùng những giọt nước mắt đang thi nhau rơi xuống: "Anh hai đừng như vậy, anh buông em ra trước đi. . . . . .""k*ch th*ch anh vui lắm hả?" Mộ Yến Thần tiếp tục nhìn chằm chằm cô, nói, "Em cho rằng anh ngốc đến mức không nhìn thấy những hành động đầy chất kịch rẻ tiền của em. Cho rằng những trò mèo vớ vẫn ấy sẽ làm anh tự biết khó mà lùi?”Khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt bị kích đỏ lên! Sự khó chịu đánh tới, Lan Khê muốn thoát khỏi sự giam cầm mạnh mẽ của anh: "Em thật không hiểu anh nói nhảm gì nữa."Thấy cô giãy giụa, mắt Mộ yến Thần càng sắc lạnh hơn, hai tay ôm lấy hông cô kéo mạnh xuống khiến cả người cô ngã ngửa ra ghế. Anh nhanh chóng nghiêng người đè phía trên cô như một con dã thú canh chừng gắt gao con mồi, tay ấn đầu cô, nói: "Có thật nghe không hiểu? Cũng không sao, vậy để anh nhắc lại. . . . . . Lan Khê, anh thích em, không phải với cương vị là một người anh trai mà là đứng trên lập trường của một người đàn ông."

Mộ Yến Thần cau mày, cúi đầu chống hai tay lên, lạnh lùng hỏi: "Người nào?"

Người trong ngực anh đau đến phát run, xoa xoa bả vai, áp lực đè lên làm cô trở nên thanh tỉnh, trái tim trong ngực lại nhảy bang bang từng hồi, ngửi được hơi rượu nồng nặc, sợ hãi kêu lên: “……. . Anh hai."

Mộ Yến Thần kìm nén xúc động muốn ôm chặt thân thể mềm mại bên dưới, cắn chặt môi đứng lên, đưa tay lên cởi cavat, lạnh lùng chất vấn: "Em ở đây làm gì?"

Được thả tự do, Lan Khê hấp tấp ngồi dậy, cảm giác như vừa thoát khỏi một kiếp nạn lớn, một hồi lâu mới tìm ra được vài chữ: "Em chờ anh."

Trong bóng tối, toàn thân Mộ Yến Thần cứng đờ tại chỗ.

"Chờ anh làm gì?" Hai mắt sắc lạnh như băng, anh đem cavat ném mạnh xuống đất, ngồi phịch xuống ghế, tiếp tục cởi cúc áo.

Lan Khê cứng họng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn phảng phất tầng ánh sáng mê mang, ánh trăng thanh nhã chiếu sáng những lọn tóc đen mượt đang xõa tung trên hai cánh vai nhỏ, nhìn cô giống như một thiên sứ nhỏ lưu lạc xuống phàm trần. Một hồi lâu cô nghiêng đâu, hướng về người phía sau, dịu dàng nói: "Em nghe ba cùng dì Mạc nói anh gần đây rất bận, về nhà rất khuya, cho nên muốn chờ anh về nhắc nhở anh một tiếng, mong anh chú ý nghỉ ngơi, phải biết giữ gìn sức khỏe chứ”.

Trong lòng cô rất sợ, sợ chính mình là ngọn nguồn khiến anh trở nên như vậy. Nên muốn chờ anh về, tự mình nhắn nhủ với anh thì mới yên lòng.

Sau lưng cô không có chút động tĩnh, Mộ Yến Thần im lặng không nói.

Hàng mi dài rũ xuống lại nâng lên, gương mặt cô thanh thuần và bình tĩnh, hai chân xỏ vào đôi dép phía dưới, ngước mắt nhìn anh: "Anh hai uống rượu, lát nữa nhớ uống chút nước nóng rồi mau đi nghỉ ngơi . . . . Em về phòng trước."

Cô đứng dậy muốn đi.

Nhưng tay nhất thời bị một bàn tay khác bắt lại, nắm thật chặt đến nỗi xương bàn tay cũng muốn vỡ vụn ra!

Lan Khê than nhẹ một tiếng, bị anh kéo đến nghiêng ngã người, tay nhỏ bé che mu bàn tay anh, đau đến phát run: "Anh. . . . . ."

"Chỉ nói với anh câu này thôi, đúng không?" Giọng nói lạnh băng đến phát sợ.

Lan Khê cắn môi, cảm thấy anh giờ phút này rất nguy hiểm.

Nụ cười tà lạnh thoáng qua trên khóe miệng! Mộ Yến Thần dùng đôi mắt rực lửa nhìn cô: "Muốn cùng anh nói những lời này, đơn giản chỉ cần một tin nhắn hay một cuộc gọi là xong. Nhưng em ác lắm, hết lần này đến lần khác không chịu bố thí cho anh một cuộc điện thoại."

Mãnh lực lại tăng lên, kéo cả người Lan Khê đổ nhào vào ngực anh. Mùi rượu nồng đậm bao lấy bốn phía xung quanh, cô theo bản năng dùng hai tay đẩy mạnh v*m ng*c anh. Hai tay Mộ Yến Thần túm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, đẩy cô dựa vào lưng ghế, mặt cúi sát vào cô, nắm chiếc cằm bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình, cất giọng nhẹ nhàng, nhấn mạnh từng câu chữ: "Mộ Lan Khê, em bị mù hả? Không thấy được anh đối với em như thế nào sao? Không biết rằng anh vẫn đang chờ đợi em sao"

Tiếng nói khàn khàn gay gắt, nếu nhìn kĩ sẽ thấy con ngươi trong mắt anh hiện lên những tia máu hồng đau đớn, nhức nhối.

Cả người Lan Khê bị chấn động mạnh, không thể nào phản ứng lại

Cằm bị nắm đau quá, anh muốn làm cô bể xương luôn sao? Khuôn mặt cô thấm đầy những lớp mổ hôi cùng những giọt nước mắt đang thi nhau rơi xuống: "Anh hai đừng như vậy, anh buông em ra trước đi. . . . . ."

"k*ch th*ch anh vui lắm hả?" Mộ Yến Thần tiếp tục nhìn chằm chằm cô, nói, "Em cho rằng anh ngốc đến mức không nhìn thấy những hành động đầy chất kịch rẻ tiền của em. Cho rằng những trò mèo vớ vẫn ấy sẽ làm anh tự biết khó mà lùi?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt bị kích đỏ lên! Sự khó chịu đánh tới, Lan Khê muốn thoát khỏi sự giam cầm mạnh mẽ của anh: "Em thật không hiểu anh nói nhảm gì nữa."

Thấy cô giãy giụa, mắt Mộ yến Thần càng sắc lạnh hơn, hai tay ôm lấy hông cô kéo mạnh xuống khiến cả người cô ngã ngửa ra ghế. Anh nhanh chóng nghiêng người đè phía trên cô như một con dã thú canh chừng gắt gao con mồi, tay ấn đầu cô, nói: "Có thật nghe không hiểu? Cũng không sao, vậy để anh nhắc lại. . . . . . Lan Khê, anh thích em, không phải với cương vị là một người anh trai mà là đứng trên lập trường của một người đàn ông."

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!Tác giả: Mộc Tiểu ÔTruyện Ngôn TìnhNắng sớm buổi ban mai. Từng chùm tia sáng chiếu xuống căn biệt thự xa hoa, bậc thềm phía trước vào buổi sáng được người giúp việc quét dọn thật sạch, ngay đến một chiếc lá rụng cũng không tìm thấy. Người giúp việc dọn dẹp xong liền vội vàng cúi đầu, im lặng tránh qua một bên, sắc mặt tái nhợt vì bị ành hưởng bởi không khí nặng nề khó thở đang diễn ra trong phòng khách. "Rầm!" Một ly trà bị ném ra ngoài, vỡ tan nát nằm ngay trên bậc thềm! Lan Khê hốt hoảng dựng thẳng người lên, cả đêm hôm qua say rượu, nhờ tiếng động đã tỉnh táo phần nào. Cô l**m l**m đôi môi khô khốc, lúc này mới thấy rõ người đàn ông với mái tóc hoa râm đang ngồi trên ghế salon, gương mặt ông vì bị cô chọc tức đã biến thành màu xanh mét. Cô cúi đầu quan sát bản thân, đầu tóc rối bời, rượu đỏ dính vào chiếc áo sơ mi trắng đắt tiền để lại những ấn kí loang lỗ, giữa người mơ hồ đã bị lộ ra, tệ hại nhất là váy đồng phục không biết bị hỏng lúc nào, hiện rõ cặp đùi trắng nõn đang xiêu xiêu vẹo vẹo vì đứng không vững . Cô… Mộ Yến Thần cau mày, cúi đầu chống hai tay lên, lạnh lùng hỏi: "Người nào?"Người trong ngực anh đau đến phát run, xoa xoa bả vai, áp lực đè lên làm cô trở nên thanh tỉnh, trái tim trong ngực lại nhảy bang bang từng hồi, ngửi được hơi rượu nồng nặc, sợ hãi kêu lên: “……. . Anh hai."Mộ Yến Thần kìm nén xúc động muốn ôm chặt thân thể mềm mại bên dưới, cắn chặt môi đứng lên, đưa tay lên cởi cavat, lạnh lùng chất vấn: "Em ở đây làm gì?"Được thả tự do, Lan Khê hấp tấp ngồi dậy, cảm giác như vừa thoát khỏi một kiếp nạn lớn, một hồi lâu mới tìm ra được vài chữ: "Em chờ anh."Trong bóng tối, toàn thân Mộ Yến Thần cứng đờ tại chỗ."Chờ anh làm gì?" Hai mắt sắc lạnh như băng, anh đem cavat ném mạnh xuống đất, ngồi phịch xuống ghế, tiếp tục cởi cúc áo.Lan Khê cứng họng.Khuôn mặt nhỏ nhắn phảng phất tầng ánh sáng mê mang, ánh trăng thanh nhã chiếu sáng những lọn tóc đen mượt đang xõa tung trên hai cánh vai nhỏ, nhìn cô giống như một thiên sứ nhỏ lưu lạc xuống phàm trần. Một hồi lâu cô nghiêng đâu, hướng về người phía sau, dịu dàng nói: "Em nghe ba cùng dì Mạc nói anh gần đây rất bận, về nhà rất khuya, cho nên muốn chờ anh về nhắc nhở anh một tiếng, mong anh chú ý nghỉ ngơi, phải biết giữ gìn sức khỏe chứ”.Trong lòng cô rất sợ, sợ chính mình là ngọn nguồn khiến anh trở nên như vậy. Nên muốn chờ anh về, tự mình nhắn nhủ với anh thì mới yên lòng.Sau lưng cô không có chút động tĩnh, Mộ Yến Thần im lặng không nói.Hàng mi dài rũ xuống lại nâng lên, gương mặt cô thanh thuần và bình tĩnh, hai chân xỏ vào đôi dép phía dưới, ngước mắt nhìn anh: "Anh hai uống rượu, lát nữa nhớ uống chút nước nóng rồi mau đi nghỉ ngơi . . . . Em về phòng trước."Cô đứng dậy muốn đi.Nhưng tay nhất thời bị một bàn tay khác bắt lại, nắm thật chặt đến nỗi xương bàn tay cũng muốn vỡ vụn ra!Lan Khê than nhẹ một tiếng, bị anh kéo đến nghiêng ngã người, tay nhỏ bé che mu bàn tay anh, đau đến phát run: "Anh. . . . . .""Chỉ nói với anh câu này thôi, đúng không?" Giọng nói lạnh băng đến phát sợ.Lan Khê cắn môi, cảm thấy anh giờ phút này rất nguy hiểm.Nụ cười tà lạnh thoáng qua trên khóe miệng! Mộ Yến Thần dùng đôi mắt rực lửa nhìn cô: "Muốn cùng anh nói những lời này, đơn giản chỉ cần một tin nhắn hay một cuộc gọi là xong. Nhưng em ác lắm, hết lần này đến lần khác không chịu bố thí cho anh một cuộc điện thoại."Mãnh lực lại tăng lên, kéo cả người Lan Khê đổ nhào vào ngực anh. Mùi rượu nồng đậm bao lấy bốn phía xung quanh, cô theo bản năng dùng hai tay đẩy mạnh v*m ng*c anh. Hai tay Mộ Yến Thần túm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, đẩy cô dựa vào lưng ghế, mặt cúi sát vào cô, nắm chiếc cằm bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình, cất giọng nhẹ nhàng, nhấn mạnh từng câu chữ: "Mộ Lan Khê, em bị mù hả? Không thấy được anh đối với em như thế nào sao? Không biết rằng anh vẫn đang chờ đợi em sao"Tiếng nói khàn khàn gay gắt, nếu nhìn kĩ sẽ thấy con ngươi trong mắt anh hiện lên những tia máu hồng đau đớn, nhức nhối.Cả người Lan Khê bị chấn động mạnh, không thể nào phản ứng lạiCằm bị nắm đau quá, anh muốn làm cô bể xương luôn sao? Khuôn mặt cô thấm đầy những lớp mổ hôi cùng những giọt nước mắt đang thi nhau rơi xuống: "Anh hai đừng như vậy, anh buông em ra trước đi. . . . . .""k*ch th*ch anh vui lắm hả?" Mộ Yến Thần tiếp tục nhìn chằm chằm cô, nói, "Em cho rằng anh ngốc đến mức không nhìn thấy những hành động đầy chất kịch rẻ tiền của em. Cho rằng những trò mèo vớ vẫn ấy sẽ làm anh tự biết khó mà lùi?”Khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt bị kích đỏ lên! Sự khó chịu đánh tới, Lan Khê muốn thoát khỏi sự giam cầm mạnh mẽ của anh: "Em thật không hiểu anh nói nhảm gì nữa."Thấy cô giãy giụa, mắt Mộ yến Thần càng sắc lạnh hơn, hai tay ôm lấy hông cô kéo mạnh xuống khiến cả người cô ngã ngửa ra ghế. Anh nhanh chóng nghiêng người đè phía trên cô như một con dã thú canh chừng gắt gao con mồi, tay ấn đầu cô, nói: "Có thật nghe không hiểu? Cũng không sao, vậy để anh nhắc lại. . . . . . Lan Khê, anh thích em, không phải với cương vị là một người anh trai mà là đứng trên lập trường của một người đàn ông."

Chương 46: Lời tỏ tình đáng sợ