Edit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng…

Chương 78: Đặc thù thiên phú (8)

Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Tiểu Thực vọt vào trong lòng Phong Vân, một bên yêu thích không buông tay, một bên thở dài.-“Làm người đừng nên tham lam quá.” Phong Vân thấy vậy bắn đóa hoa của Tiểu Thực một chút.Ta không phải người, ta là thực nhân hoa.Tiểu Thực lập tức phản bác, ngay sau đó co rụt lại, quấn quanh cánh tay của Phong Vân thưởng thức bảo bối nịch thủy, không thèm nhìn Phong Vân.Phong Vân thấy vậy cười cười, cũng không nói thêm về phương diện này.Lập tức quay đầu tay trực tiếp duỗi ra, nâng Mộc Hoàng dậy.-“Đi, phía trước vẫn là biển lửa, nếu muốn đi ra ngoài phải đi qua sấm.” Tối như mực, ánh mắt của Phong Vân là một loại thong dong cùng kiên định mà không có một ngôn từ nào có thể lột tả hết được.Mộc Hoàng thấy vậy thật sâu nhìn Phong Vân liếc mắt một cái.Sau đó vươn tay, dùng sức xua đi màu đen trên mặt Phong Vân.Tối như mực làm cho hắn nhìn không thấy biểu tình của Phong Vân, điều này làm cho hắn thực khó chịu, trong miệng lại lạnh lùng nói:“Kỳ cục.”Phong Vân chỉ là có những ngôn từ ác ngôn, nàng một cái nữ tử cũng không chú ý ,nhưng Mộc Hoàng là một nam nhân còn tại ý, thật là.Lập tức cũng không nhiều lời, nâng Mộc Hoàng tiến lên phía trước.Mộc Hoàng tùy ý để Phong Vân nâng đỡ , đi về phía trước.Sau một thời gian,khi có nhiều người đuổi giết hắn,thời điểm mà nguy hiểm đã đến cận kề , hắn cũng chưa dám dùng đến chiến giáp.Đó là bởi vì hắn biết, một khi miễn cưỡng dùng,hắn sẽ không có cách nào chống cự được hai ba lực cùng công kích một lúc.Mà hiện tại, hắn lại dám dùng.Chính là biết, nữ nhân này sẽ không bỏ lại hắn.Không biết khi nào lại có tự tin đến vậy, hắn cũng là thật lòng nghĩ như vậy .Mà hiện tại, quả nhiên.Hai người đỡ nhau, bóng dáng thành đôi.-“Người tới đây dừng lại.” Con đường cuối, một cao tủng đứng sừng sững ở cửa cung trước mặt hai người, trên khuôn mặt khắc hai chữ dữ tợn.-“Xem ra đây chính là mấu chốt của địa phương này.” Phong Vân mắt nhìn vào cửa lớn.Quay đầu nhìn Mộc Hoàng, nhướng mày cười nói:“Đi vào chứ ?”-“Đi vào.” Mộc Hoàng rõ ràng lưu loát.Phong Vân nghe vậy trên mặt miễn cưỡng tươi cười, trong mắt lại dấy lên sự đề phòng, vươn tay một chưởng đánh vào cửa lớn ở trước mặt .

Tiểu Thực vọt vào trong lòng Phong Vân, một bên yêu thích không buông tay, một bên thở dài.

-“Làm người đừng nên tham lam quá.” Phong Vân thấy vậy bắn đóa hoa của Tiểu Thực một chút.

Ta không phải người, ta là thực nhân hoa.

Tiểu Thực lập tức phản bác, ngay sau đó co rụt lại, quấn quanh cánh
tay của Phong Vân thưởng thức bảo bối nịch thủy, không thèm nhìn Phong
Vân.

Phong Vân thấy vậy cười cười, cũng không nói thêm về phương diện này.

Lập tức quay đầu tay trực tiếp duỗi ra, nâng Mộc Hoàng dậy.

-“Đi, phía trước vẫn là biển lửa, nếu muốn đi ra ngoài phải đi qua sấm.” Tối như mực, ánh mắt của Phong Vân là một loại thong dong cùng kiên định mà không có một ngôn từ nào có thể lột tả hết được.

Mộc Hoàng thấy vậy thật sâu nhìn Phong Vân liếc mắt một cái.Sau đó vươn tay, dùng sức xua đi màu đen trên mặt Phong Vân.

Tối như mực làm cho hắn nhìn không thấy biểu tình của Phong Vân, điều này làm cho hắn thực khó chịu, trong miệng lại lạnh lùng nói:“Kỳ cục.”

Phong Vân chỉ là có những ngôn từ ác ngôn, nàng một cái nữ tử cũng
không chú ý ,nhưng Mộc Hoàng là một nam nhân còn tại ý, thật là.Lập tức cũng không nhiều lời, nâng Mộc Hoàng tiến lên phía trước.

Mộc Hoàng tùy ý để Phong Vân nâng đỡ , đi về phía trước.Sau một thời
gian,khi có nhiều người đuổi giết hắn,thời điểm mà nguy hiểm đã đến cận
kề , hắn cũng chưa dám dùng đến chiến giáp.

Đó là bởi vì hắn biết, một khi miễn cưỡng dùng,hắn sẽ không có cách nào chống cự được hai ba lực cùng công kích một lúc.

Mà hiện tại, hắn lại dám dùng.Chính là biết, nữ nhân này sẽ không bỏ lại hắn.

Không biết khi nào lại có tự tin đến vậy, hắn cũng là thật lòng nghĩ như vậy .

Mà hiện tại, quả nhiên.Hai người đỡ nhau, bóng dáng thành đôi.

-“Người tới đây dừng lại.” Con đường cuối, một cao tủng đứng sừng sững ở cửa cung trước mặt hai người, trên khuôn mặt khắc hai chữ dữ tợn.

-“Xem ra đây chính là mấu chốt của địa phương này.” Phong Vân mắt nhìn vào cửa lớn.

Quay đầu nhìn Mộc Hoàng, nhướng mày cười nói:“Đi vào chứ ?”

-“Đi vào.” Mộc Hoàng rõ ràng lưu loát.

Phong Vân nghe vậy trên mặt miễn cưỡng tươi cười, trong mắt lại dấy
lên sự đề phòng, vươn tay một chưởng đánh vào cửa lớn ở trước mặt .

Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Tiểu Thực vọt vào trong lòng Phong Vân, một bên yêu thích không buông tay, một bên thở dài.-“Làm người đừng nên tham lam quá.” Phong Vân thấy vậy bắn đóa hoa của Tiểu Thực một chút.Ta không phải người, ta là thực nhân hoa.Tiểu Thực lập tức phản bác, ngay sau đó co rụt lại, quấn quanh cánh tay của Phong Vân thưởng thức bảo bối nịch thủy, không thèm nhìn Phong Vân.Phong Vân thấy vậy cười cười, cũng không nói thêm về phương diện này.Lập tức quay đầu tay trực tiếp duỗi ra, nâng Mộc Hoàng dậy.-“Đi, phía trước vẫn là biển lửa, nếu muốn đi ra ngoài phải đi qua sấm.” Tối như mực, ánh mắt của Phong Vân là một loại thong dong cùng kiên định mà không có một ngôn từ nào có thể lột tả hết được.Mộc Hoàng thấy vậy thật sâu nhìn Phong Vân liếc mắt một cái.Sau đó vươn tay, dùng sức xua đi màu đen trên mặt Phong Vân.Tối như mực làm cho hắn nhìn không thấy biểu tình của Phong Vân, điều này làm cho hắn thực khó chịu, trong miệng lại lạnh lùng nói:“Kỳ cục.”Phong Vân chỉ là có những ngôn từ ác ngôn, nàng một cái nữ tử cũng không chú ý ,nhưng Mộc Hoàng là một nam nhân còn tại ý, thật là.Lập tức cũng không nhiều lời, nâng Mộc Hoàng tiến lên phía trước.Mộc Hoàng tùy ý để Phong Vân nâng đỡ , đi về phía trước.Sau một thời gian,khi có nhiều người đuổi giết hắn,thời điểm mà nguy hiểm đã đến cận kề , hắn cũng chưa dám dùng đến chiến giáp.Đó là bởi vì hắn biết, một khi miễn cưỡng dùng,hắn sẽ không có cách nào chống cự được hai ba lực cùng công kích một lúc.Mà hiện tại, hắn lại dám dùng.Chính là biết, nữ nhân này sẽ không bỏ lại hắn.Không biết khi nào lại có tự tin đến vậy, hắn cũng là thật lòng nghĩ như vậy .Mà hiện tại, quả nhiên.Hai người đỡ nhau, bóng dáng thành đôi.-“Người tới đây dừng lại.” Con đường cuối, một cao tủng đứng sừng sững ở cửa cung trước mặt hai người, trên khuôn mặt khắc hai chữ dữ tợn.-“Xem ra đây chính là mấu chốt của địa phương này.” Phong Vân mắt nhìn vào cửa lớn.Quay đầu nhìn Mộc Hoàng, nhướng mày cười nói:“Đi vào chứ ?”-“Đi vào.” Mộc Hoàng rõ ràng lưu loát.Phong Vân nghe vậy trên mặt miễn cưỡng tươi cười, trong mắt lại dấy lên sự đề phòng, vươn tay một chưởng đánh vào cửa lớn ở trước mặt .

Chương 78: Đặc thù thiên phú (8)