Edit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng…
Chương 88: Khiếm trướng lớn (2)
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Mộc Hoàng tà tà nhìn lướt qua, lạnh lùng nói:“Đây là việc dám phản kích chủ nhân đại giới.”Phong Vân nhẹ nhàng thổi thổi cánh tay .Hoàng kim sư tử xơ xác tiêu điều, trong mắt là oán hận a oán hận a oán hận a……Mà Phong Vân sau vài giây im lặng ngắn ngủi thì đã thông suốt, một phen ôm lấy hoàng kim sư tử mà hung hăng chà đạp một phen, đồng thời tiếng cười kiêu ngạo cũng theo gió mà truyền đi xa.Từ nay về sau chỉ có nàng mới có thể khi dễ nó,việc này làm cho người ta rất khoái trá nha~~~ .‘’Khụ khụ, khụ khụ, Vân Vân đừng cười, đừng có cười nữa, ngươi mau nhìn chung quanh’’.Tiếng cười kiêu ngạo của Phong Vân cùng tiếng oán giận của hoàng kim sư tử, tiểu thực ôm một đống lớn các bảo bối lấy được từ trong cung điện lý , hướng về phía Phong Vân nói lớn.Phong Vân nghe tiếng,ngẩng đầu nhìn bốn phía.Vừa nhìn xuống,tiếng cười kiêu ngạo lập tức nghẹn lại ở cổ họng.Chung quanh đều là đạo sư cùng đệ tử của Lai Nhân học viện.Lúc này mấy ngàn người đều có chung một loại biểu cảm đó là trợn mắt há hốc mồm, hoặc là ánh mắt cực độ sùng bái nhìn bọn họ, trong đó người chăm chú nhất phải kể đến là hiệu trưởng của Lai Nhân học viện.Đó là một loại cuồng nhiệt muốn đem bọn họ nuốt chửng vậy.Xong rồi, cái này đã sáng tỏ .Trong nháy mắt sắc mặt Phong Vân từ trắng bạch rồi lại chuyển sang phiếm đỏ,cứ như vậy mà biến hóa liên tục.“Ngu ngốc.” Mộc Hoàng thấy vậy ném ra hai chữ,mắt nhìn ra xa, bất động như núi.Mây trắng trên cao,trời xanh như ngọc bích, thật sự là một ngày tốt.Lai Nhân học viện ba cấp bảo vật thất tầng ảo ảnh tháp đã bị hủy, hai kẻ thiên phú siêu việt đại linh sư đều còn là thiếu niên nhưng đã mang khí thế xuất chúng, tin tức này lập tức được truyền đi bốn phương tám hướng.Hiệu trưởng của Lai Nhân học viện-Mạc Nhan đời thứ bảy ,cấp bậc thất cấp linh vương hùng mộc, Hách Liên Phong Vũ, ngồi bên trái hiệu trưởng.Phong Vân ôm hoàng kim sư tử không ngừng giãy dụa, cùng Mộc Hoàng ngồi ở bên phải.Địa vị ngang nhau.“Ngươi cái tên tiểu tử này, cư nhiên che dấu thực lực, ngươi kẻ hỗn đản này có phải muốn tìm chết có phải hay không?” Hách Liên Phong Vũ tỏ vẻ chửi ầm lên ,nhưng nhịn không được mà mỉm cười với Phong Vân.
Mộc Hoàng tà tà nhìn lướt qua, lạnh lùng nói:“Đây là việc dám phản kích chủ nhân đại giới.”
Phong Vân nhẹ nhàng thổi thổi cánh tay .Hoàng kim sư tử xơ xác tiêu điều, trong mắt là oán hận a oán hận a oán hận a……
Mà Phong Vân sau vài giây im lặng ngắn ngủi thì đã thông suốt, một
phen ôm lấy hoàng kim sư tử mà hung hăng chà đạp một phen, đồng thời
tiếng cười kiêu ngạo cũng theo gió mà truyền đi xa.
Từ nay về sau chỉ có nàng mới có thể khi dễ nó,việc này làm cho người ta rất khoái trá nha~~~ .
‘’Khụ khụ, khụ khụ, Vân Vân đừng cười, đừng có cười nữa, ngươi mau nhìn chung quanh’’.
Tiếng cười kiêu ngạo của Phong Vân cùng tiếng oán giận của hoàng kim
sư tử, tiểu thực ôm một đống lớn các bảo bối lấy được từ trong cung điện lý , hướng về phía Phong Vân nói lớn.
Phong Vân nghe tiếng,ngẩng đầu nhìn bốn phía.Vừa nhìn xuống,tiếng cười kiêu ngạo lập tức nghẹn lại ở cổ họng.
Chung quanh đều là đạo sư cùng đệ tử của Lai Nhân học viện.
Lúc này mấy ngàn người đều có chung một loại biểu cảm đó là trợn mắt
há hốc mồm, hoặc là ánh mắt cực độ sùng bái nhìn bọn họ, trong đó người
chăm chú nhất phải kể đến là hiệu trưởng của Lai Nhân học viện.
Đó là một loại cuồng nhiệt muốn đem bọn họ nuốt chửng vậy.
Xong rồi, cái này đã sáng tỏ .
Trong nháy mắt sắc mặt Phong Vân từ trắng bạch rồi lại chuyển sang phiếm đỏ,cứ như vậy mà biến hóa liên tục.
“Ngu ngốc.” Mộc Hoàng thấy vậy ném ra hai chữ,mắt nhìn ra xa, bất động như núi.
Mây trắng trên cao,trời xanh như ngọc bích, thật sự là một ngày tốt.
Lai Nhân học viện ba cấp bảo vật thất tầng ảo ảnh tháp đã bị hủy, hai kẻ thiên phú siêu việt đại linh sư đều còn là thiếu niên nhưng đã mang
khí thế xuất chúng, tin tức này lập tức được truyền đi bốn phương tám
hướng.
Hiệu trưởng của Lai Nhân học viện-Mạc Nhan đời thứ bảy ,cấp bậc thất cấp linh vương hùng mộc, Hách Liên Phong Vũ, ngồi bên trái hiệu trưởng.
Phong Vân ôm hoàng kim sư tử không ngừng giãy dụa, cùng Mộc Hoàng ngồi ở bên phải.
Địa vị ngang nhau.
“Ngươi cái tên tiểu tử này, cư nhiên che dấu thực lực, ngươi kẻ hỗn đản này có phải muốn tìm chết có phải hay không?” Hách Liên Phong Vũ tỏ vẻ chửi ầm lên ,nhưng nhịn không được mà mỉm cười với Phong Vân.
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Mộc Hoàng tà tà nhìn lướt qua, lạnh lùng nói:“Đây là việc dám phản kích chủ nhân đại giới.”Phong Vân nhẹ nhàng thổi thổi cánh tay .Hoàng kim sư tử xơ xác tiêu điều, trong mắt là oán hận a oán hận a oán hận a……Mà Phong Vân sau vài giây im lặng ngắn ngủi thì đã thông suốt, một phen ôm lấy hoàng kim sư tử mà hung hăng chà đạp một phen, đồng thời tiếng cười kiêu ngạo cũng theo gió mà truyền đi xa.Từ nay về sau chỉ có nàng mới có thể khi dễ nó,việc này làm cho người ta rất khoái trá nha~~~ .‘’Khụ khụ, khụ khụ, Vân Vân đừng cười, đừng có cười nữa, ngươi mau nhìn chung quanh’’.Tiếng cười kiêu ngạo của Phong Vân cùng tiếng oán giận của hoàng kim sư tử, tiểu thực ôm một đống lớn các bảo bối lấy được từ trong cung điện lý , hướng về phía Phong Vân nói lớn.Phong Vân nghe tiếng,ngẩng đầu nhìn bốn phía.Vừa nhìn xuống,tiếng cười kiêu ngạo lập tức nghẹn lại ở cổ họng.Chung quanh đều là đạo sư cùng đệ tử của Lai Nhân học viện.Lúc này mấy ngàn người đều có chung một loại biểu cảm đó là trợn mắt há hốc mồm, hoặc là ánh mắt cực độ sùng bái nhìn bọn họ, trong đó người chăm chú nhất phải kể đến là hiệu trưởng của Lai Nhân học viện.Đó là một loại cuồng nhiệt muốn đem bọn họ nuốt chửng vậy.Xong rồi, cái này đã sáng tỏ .Trong nháy mắt sắc mặt Phong Vân từ trắng bạch rồi lại chuyển sang phiếm đỏ,cứ như vậy mà biến hóa liên tục.“Ngu ngốc.” Mộc Hoàng thấy vậy ném ra hai chữ,mắt nhìn ra xa, bất động như núi.Mây trắng trên cao,trời xanh như ngọc bích, thật sự là một ngày tốt.Lai Nhân học viện ba cấp bảo vật thất tầng ảo ảnh tháp đã bị hủy, hai kẻ thiên phú siêu việt đại linh sư đều còn là thiếu niên nhưng đã mang khí thế xuất chúng, tin tức này lập tức được truyền đi bốn phương tám hướng.Hiệu trưởng của Lai Nhân học viện-Mạc Nhan đời thứ bảy ,cấp bậc thất cấp linh vương hùng mộc, Hách Liên Phong Vũ, ngồi bên trái hiệu trưởng.Phong Vân ôm hoàng kim sư tử không ngừng giãy dụa, cùng Mộc Hoàng ngồi ở bên phải.Địa vị ngang nhau.“Ngươi cái tên tiểu tử này, cư nhiên che dấu thực lực, ngươi kẻ hỗn đản này có phải muốn tìm chết có phải hay không?” Hách Liên Phong Vũ tỏ vẻ chửi ầm lên ,nhưng nhịn không được mà mỉm cười với Phong Vân.