Edit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng…

Chương 172: Ai động thủ (5)

Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Phủ thành chủ Phượng Hoàng .Kim bích huy hoàng, khí thế uy nghiêm.Thanh Huyền thành chủ vẻ mặt hòa thuận đối đãi khách quý Mộc Hoàng, khiến cho người đi theo như Phong Vân cũng được hưởng sái vinh dự . Bóng đêm thổi qua, cây cối im lìm .Trong căn phòng xa hoa dành cho khách quý , Mộc Hoàng ngồi ở trên giường, Phong Vân giả vờ niết niết bả vai Mộc Hoàng .Haizzzz, nàng đã bị tất cả hạ nhân của phủ thành chủ này coi như nữ nhân của Mộc Hoàng , thật không biết thê tử có phải làm cái loại hầu hạ này không nữa.Bất quá, giả vờ thì vẫn cứ phải làm cho như thật đi.“Ngươi thật sự là vương tộc của đế quốc Cổ Mã sao ?” Phong Vân tiến đến bên tai Mộc Hoàng, dùng thanh âm như tế văn để hỏi .“Không phải.” Mộc Hoàng nhắm mắt lại, hưởng thụ Phong Vân mát xa.“Không phải?” Phong Vân thanh âm chợt cao lên:“Vậy cái nhẫn kia ở đâu ra thế ?”“Nhặt .” Mộc Hoàng lời nói như vàng, tiết kiệm vô cùng.Quả thật là nhặt được , bất quá là nhặt được từ trên người kẻ mà hắn tùy tay giết.Phong Vân đang xoa xoa bả vai Mộc Hoàng , nghe vậy thì lập tức hung hăng nhéo xuống mấy cái.Một cái nhẫn nhặt được ,vậy mà hắn liền dám dùng để giả mạo vương tộc của đế quốc Cổ Mã , Lá gan to cỡ này…. quá đủ để so sánh với nàng rồi.“Quá giỏi .” Phong Vân ở bên tai Mộc Hoàng cười cười.“Như nhau thôi mà.” Mộc Hoàng gật đầu.Cái tên áo xanh Thanh Huyền kia Phong Vân không biết, nhưng hắn lại biết một ít.Cái tên đó lòng dạ độc địa vô cùng, làm việc luôn diệt cỏ tận gốc trảm ,thà giết nhầm còn hơn bỏ sót .Cho dù Phong Vân là nữ nhưng khiến hắn mất hứng thì cũng sẽ giết tuốt.Ở Phượng Hoàng thành này , hắn giết một cái đại linh sư, thật sự là chuyện quá đơn giản.Cho nên, cùng với việc chật vật chạy trốn,thì không bằng dùng một thân phận tôn quý mà tiến vào đồn địch. Dù sao đế quốc Cổ Mã cũng cách nơi này khá xa , cho dù Thanh Huyền đi thám thính, thì nội một tháng cũng chưa thể thu được tin tức, như vậy là đủ an toàn rồi.“Mộc Mộc, ngươi toàn học những cái xấu.” Phong Vân nghe vậy nhẹ giọng nở nụ cười.

Phủ thành chủ Phượng Hoàng .

Kim bích huy hoàng, khí thế uy nghiêm.

Thanh Huyền thành chủ vẻ mặt hòa thuận đối đãi khách quý Mộc Hoàng,
khiến cho người đi theo như Phong Vân cũng được hưởng sái vinh dự . Bóng đêm thổi qua, cây cối im lìm .

Trong căn phòng xa hoa dành cho khách quý , Mộc Hoàng ngồi ở trên giường, Phong Vân giả vờ niết niết bả vai Mộc Hoàng .

Haizzzz, nàng đã bị tất cả hạ nhân của phủ thành chủ này coi như nữ
nhân của Mộc Hoàng , thật không biết thê tử có phải làm cái loại hầu hạ
này không nữa.

Bất quá, giả vờ thì vẫn cứ phải làm cho như thật đi.

“Ngươi thật sự là vương tộc của đế quốc Cổ Mã sao ?” Phong Vân tiến đến bên tai Mộc Hoàng, dùng thanh âm như tế văn để hỏi .

“Không phải.” Mộc Hoàng nhắm mắt lại, hưởng thụ Phong Vân mát xa.

“Không phải?” Phong Vân thanh âm chợt cao lên:“Vậy cái nhẫn kia ở đâu ra thế ?”

“Nhặt .” Mộc Hoàng lời nói như vàng, tiết kiệm vô cùng.

Quả thật là nhặt được , bất quá là nhặt được từ trên người kẻ mà hắn tùy tay giết.

Phong Vân đang xoa xoa bả vai Mộc Hoàng , nghe vậy thì lập tức hung hăng nhéo xuống mấy cái.

Một cái nhẫn nhặt được ,vậy mà hắn liền dám dùng để giả mạo vương tộc của đế quốc Cổ Mã , Lá gan to cỡ này…. quá đủ để so sánh với nàng rồi.

“Quá giỏi .” Phong Vân ở bên tai Mộc Hoàng cười cười.

“Như nhau thôi mà.” Mộc Hoàng gật đầu.

Cái tên áo xanh Thanh Huyền kia Phong Vân không biết, nhưng hắn lại
biết một ít.Cái tên đó lòng dạ độc địa vô cùng, làm việc luôn diệt cỏ
tận gốc trảm ,thà giết nhầm còn hơn bỏ sót .Cho dù Phong Vân là nữ nhưng khiến hắn mất hứng thì cũng sẽ giết tuốt.

Ở Phượng Hoàng thành này , hắn giết một cái đại linh sư, thật sự là
chuyện quá đơn giản.Cho nên, cùng với việc chật vật chạy trốn,thì không
bằng dùng một thân phận tôn quý mà tiến vào đồn địch. Dù sao đế quốc Cổ
Mã cũng cách nơi này khá xa , cho dù Thanh Huyền đi thám thính, thì nội một tháng cũng chưa thể thu được tin tức, như vậy là đủ an toàn rồi.

“Mộc Mộc, ngươi toàn học những cái xấu.” Phong Vân nghe vậy nhẹ giọng nở nụ cười.

Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Phủ thành chủ Phượng Hoàng .Kim bích huy hoàng, khí thế uy nghiêm.Thanh Huyền thành chủ vẻ mặt hòa thuận đối đãi khách quý Mộc Hoàng, khiến cho người đi theo như Phong Vân cũng được hưởng sái vinh dự . Bóng đêm thổi qua, cây cối im lìm .Trong căn phòng xa hoa dành cho khách quý , Mộc Hoàng ngồi ở trên giường, Phong Vân giả vờ niết niết bả vai Mộc Hoàng .Haizzzz, nàng đã bị tất cả hạ nhân của phủ thành chủ này coi như nữ nhân của Mộc Hoàng , thật không biết thê tử có phải làm cái loại hầu hạ này không nữa.Bất quá, giả vờ thì vẫn cứ phải làm cho như thật đi.“Ngươi thật sự là vương tộc của đế quốc Cổ Mã sao ?” Phong Vân tiến đến bên tai Mộc Hoàng, dùng thanh âm như tế văn để hỏi .“Không phải.” Mộc Hoàng nhắm mắt lại, hưởng thụ Phong Vân mát xa.“Không phải?” Phong Vân thanh âm chợt cao lên:“Vậy cái nhẫn kia ở đâu ra thế ?”“Nhặt .” Mộc Hoàng lời nói như vàng, tiết kiệm vô cùng.Quả thật là nhặt được , bất quá là nhặt được từ trên người kẻ mà hắn tùy tay giết.Phong Vân đang xoa xoa bả vai Mộc Hoàng , nghe vậy thì lập tức hung hăng nhéo xuống mấy cái.Một cái nhẫn nhặt được ,vậy mà hắn liền dám dùng để giả mạo vương tộc của đế quốc Cổ Mã , Lá gan to cỡ này…. quá đủ để so sánh với nàng rồi.“Quá giỏi .” Phong Vân ở bên tai Mộc Hoàng cười cười.“Như nhau thôi mà.” Mộc Hoàng gật đầu.Cái tên áo xanh Thanh Huyền kia Phong Vân không biết, nhưng hắn lại biết một ít.Cái tên đó lòng dạ độc địa vô cùng, làm việc luôn diệt cỏ tận gốc trảm ,thà giết nhầm còn hơn bỏ sót .Cho dù Phong Vân là nữ nhưng khiến hắn mất hứng thì cũng sẽ giết tuốt.Ở Phượng Hoàng thành này , hắn giết một cái đại linh sư, thật sự là chuyện quá đơn giản.Cho nên, cùng với việc chật vật chạy trốn,thì không bằng dùng một thân phận tôn quý mà tiến vào đồn địch. Dù sao đế quốc Cổ Mã cũng cách nơi này khá xa , cho dù Thanh Huyền đi thám thính, thì nội một tháng cũng chưa thể thu được tin tức, như vậy là đủ an toàn rồi.“Mộc Mộc, ngươi toàn học những cái xấu.” Phong Vân nghe vậy nhẹ giọng nở nụ cười.

Chương 172: Ai động thủ (5)