Edit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng…
Chương 227: Sau khi thổ lộ (1)
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Mộc Hoàng sắc mặt nhất thời trầm xuống, cổ tay bắt lấy chăn gấm, nhanh chóng gói Phong Vân thành một cái bánh chưng, ngay cả đầu cũng bị bọc ở bên trong, đầu ngón chân cũng không lộ ra cái nào.Phong Vân lập tức không nói gì.Ngày xưa khi đóng giả nam trang, lộ cánh tay lộ cái chân, cũng không thấy Mộc Hoàng nói cái gì nha, cự nhiên hôm nay người này……Đây gọi là cái gì nhỉ , bá đạo độc chiếm?“Chuyện gì?” Thanh âm lạnh lùng ẩn chứa nỗi tức giận.Cửa phòng không khóa nên rất nhanh có một nam tử tiến vào, nghe vậy vội vàng dừng lại, cúi đầu, cằm cũng không dám nâng lên, chỉ cúi gằm mặt nói:“ Hoàng đế của Thiên Khung cho người truyền tin, muốn nghênh đón đế quân đến kinh đô du ngoạn, Tể tướng của Thiên Khung đang trên đường tới đây .’’‘Ngoài ra, nơi này cũng gần với đế quốc Phỉ Thúy , quốc chủ của Phỉ Thúy cũng đích thân đến nghênh tiếp đế quân, hiện tại đã ở ngoài thành Mặc Thủy, cách nơi này khoảng hơn ngàn dặm.Đế quân …người xem nên quyết định như thế nào ?” Người tới bẩm báo tốc độ không nhanh không chậm, vân đạm phong khinh .Bất quá lời này nói ra, lại đem Phong Vân đang bị bọc kín, kinh hãi nhảy dựng lên.Hoàng đế Thiên Khung cự nhiên lên tiếng muốn nghênh đón Mộc Hoàng tới kinh đô du ngoạn? Tể tướng tự mình tới đón tiếp?Còn có,Quốc chủ Phỉ Thúy cũng tự mình chạy tới , việc này……Phong Vân ở trong chăn đang đầy kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Hoàng.Người này rốt cuộc có lai lịch như thế nào a?Cảm giác được Phong Vân vặn vẹo, Mộc Hoàng nâng tay,vỗ nhẹ vào thân thể Phong Vân đang bị bọc trong chăn, ý bảo Phong Vân đừng nhúc nhích.“Không quan trọng, nói cho bọn họ ta chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua đây, lập tức sẽ trở về, ngày khác có cơ hội sẽ qua đế đô Thiên Khung du ngoạn, đa tạ ý tốt của Thiên Khung.” Mộc Hoàng thanh âm đạm mạc.Ba ngày này linh lực dao động mạnh mẽ, hắn ở đây trong lòng mọi người chẳng phải đều rất sáng tỏ sao.Hắn vì Phong Vân mà lưu lại ở đây ba ngày, khắp nơi đều có nhân mã tìm tới cửa, cũng không có gì ngạc nhiên. Hơn nữa, bọn họ biết hắn, nhưng hắn quen biết gì đám người đó mà phải gặp ?“Vâng.” Người tới lên tiếng, xoay người bước đi.Phong Vân nhô cái đầu ra , nhìn nhìn Mộc Hoàng.Mộc Hoàng nhẹ nhàng gẩy những sợi tóc phân tán hốn loạn bên tai Phong Vân, thưởng thức , thấy vậy nói:“Ngươi có hứng thú ?”Phong Vân nếu muốn đi, hắn sẽ đi cùng nàng .Lắc đầu, Phong Vân vẫn nhìn chằm chằm Mộc Hoàng.Mộc Hoàng thấy vậy ngẩng đầu hôn Phong Vân :“Thân phận rất quan trọng sao?”Thanh âm thản nhiên mang theo chút bá đạo, khuôn mặt không phải là sự kiêu ngạo, mà là sự bình tĩnh, là sự chân thực.Phong Vân nhìn Mộc Hoàng, một lúc sau mới chậm rãi nở nụ cười, nàng mạnh mẽ lắc lắc đầu:“Không quan trọng.”Đúng vậy, không quan trọng,thích là thích con người hắn, không phải là thân phận của hắn.Dù cho Mộc Hoàng có thân phận gì đi chăng nữa, đối với chữ thích này, không có chút ý nghĩa.Mộc Hoàng, sớm đã hiểu rõ điều này. Là nàng, chính nàng mới có chút bối rối.Mộc Hoàng nghe vậy, vừa lòng nở nụ cười:“Tốt lắm.”Dứt lời liền vươn tay cầm nhẹ lỗ tai Phong Vân , đem châm tai cài vào đó.Thật ra đây chính là châm tai của Phong Vân, nhưng hiện tại mặt trên lại có thêm tinh thạch màu lam, sáng rọi như ngọc lưu ly, rất là đẹp mắt.
Mộc Hoàng sắc mặt nhất thời trầm xuống, cổ tay bắt lấy chăn gấm,
nhanh chóng gói Phong Vân thành một cái bánh chưng, ngay cả đầu cũng bị
bọc ở bên trong, đầu ngón chân cũng không lộ ra cái nào.
Phong Vân lập tức không nói gì.
Ngày xưa khi đóng giả nam trang, lộ cánh tay lộ cái chân, cũng không thấy Mộc Hoàng nói cái gì nha, cự nhiên hôm nay người này……
Đây gọi là cái gì nhỉ , bá đạo độc chiếm?
“Chuyện gì?” Thanh âm lạnh lùng ẩn chứa nỗi tức giận.
Cửa phòng không khóa nên rất nhanh có một nam tử tiến vào, nghe vậy
vội vàng dừng lại, cúi đầu, cằm cũng không dám nâng lên, chỉ cúi gằm mặt nói:“ Hoàng đế của Thiên Khung cho người truyền tin, muốn nghênh đón đế quân đến kinh đô du ngoạn, Tể tướng của Thiên Khung đang trên đường
tới đây .’’
‘Ngoài ra, nơi này cũng gần với đế quốc Phỉ Thúy , quốc chủ của
Phỉ Thúy cũng đích thân đến nghênh tiếp đế quân, hiện tại đã ở ngoài
thành Mặc Thủy, cách nơi này khoảng hơn ngàn dặm.Đế quân …người xem nên
quyết định như thế nào ?” Người tới bẩm báo tốc độ không nhanh không chậm, vân đạm phong khinh .
Bất quá lời này nói ra, lại đem Phong Vân đang bị bọc kín, kinh hãi nhảy dựng lên.
Hoàng đế Thiên Khung cự nhiên lên tiếng muốn nghênh đón Mộc Hoàng tới kinh đô du ngoạn? Tể tướng tự mình tới đón tiếp?
Còn có,Quốc chủ Phỉ Thúy cũng tự mình chạy tới , việc này……
Phong Vân ở trong chăn đang đầy kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Hoàng.
Người này rốt cuộc có lai lịch như thế nào a?
Cảm giác được Phong Vân vặn vẹo, Mộc Hoàng nâng tay,vỗ nhẹ vào thân
thể Phong Vân đang bị bọc trong chăn, ý bảo Phong Vân đừng nhúc nhích.
“Không quan trọng, nói cho bọn họ ta chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua
đây, lập tức sẽ trở về, ngày khác có cơ hội sẽ qua đế đô Thiên Khung du
ngoạn, đa tạ ý tốt của Thiên Khung.” Mộc Hoàng thanh âm đạm mạc.
Ba ngày này linh lực dao động mạnh mẽ, hắn ở đây trong lòng mọi người chẳng phải đều rất sáng tỏ sao.
Hắn vì Phong Vân mà lưu lại ở đây ba ngày, khắp nơi đều có nhân mã
tìm tới cửa, cũng không có gì ngạc nhiên. Hơn nữa, bọn họ biết hắn,
nhưng hắn quen biết gì đám người đó mà phải gặp ?
“Vâng.” Người tới lên tiếng, xoay người bước đi.
Phong Vân nhô cái đầu ra , nhìn nhìn Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng nhẹ nhàng gẩy những sợi tóc phân tán hốn loạn bên tai Phong Vân, thưởng thức , thấy vậy nói:“Ngươi có hứng thú ?”
Phong Vân nếu muốn đi, hắn sẽ đi cùng nàng .
Lắc đầu, Phong Vân vẫn nhìn chằm chằm Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng thấy vậy ngẩng đầu hôn Phong Vân :“Thân phận rất quan trọng sao?”
Thanh âm thản nhiên mang theo chút bá đạo, khuôn mặt không phải là sự kiêu ngạo, mà là sự bình tĩnh, là sự chân thực.
Phong Vân nhìn Mộc Hoàng, một lúc sau mới chậm rãi nở nụ cười, nàng mạnh mẽ lắc lắc đầu:“Không quan trọng.”
Đúng vậy, không quan trọng,thích là thích con người hắn, không phải là thân phận của hắn.
Dù cho Mộc Hoàng có thân phận gì đi chăng nữa, đối với chữ thích này, không có chút ý nghĩa.
Mộc Hoàng, sớm đã hiểu rõ điều này. Là nàng, chính nàng mới có chút bối rối.
Mộc Hoàng nghe vậy, vừa lòng nở nụ cười:“Tốt lắm.”
Dứt lời liền vươn tay cầm nhẹ lỗ tai Phong Vân , đem châm tai cài vào đó.
Thật ra đây chính là châm tai của Phong Vân, nhưng hiện tại mặt trên
lại có thêm tinh thạch màu lam, sáng rọi như ngọc lưu ly, rất là đẹp
mắt.
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Mộc Hoàng sắc mặt nhất thời trầm xuống, cổ tay bắt lấy chăn gấm, nhanh chóng gói Phong Vân thành một cái bánh chưng, ngay cả đầu cũng bị bọc ở bên trong, đầu ngón chân cũng không lộ ra cái nào.Phong Vân lập tức không nói gì.Ngày xưa khi đóng giả nam trang, lộ cánh tay lộ cái chân, cũng không thấy Mộc Hoàng nói cái gì nha, cự nhiên hôm nay người này……Đây gọi là cái gì nhỉ , bá đạo độc chiếm?“Chuyện gì?” Thanh âm lạnh lùng ẩn chứa nỗi tức giận.Cửa phòng không khóa nên rất nhanh có một nam tử tiến vào, nghe vậy vội vàng dừng lại, cúi đầu, cằm cũng không dám nâng lên, chỉ cúi gằm mặt nói:“ Hoàng đế của Thiên Khung cho người truyền tin, muốn nghênh đón đế quân đến kinh đô du ngoạn, Tể tướng của Thiên Khung đang trên đường tới đây .’’‘Ngoài ra, nơi này cũng gần với đế quốc Phỉ Thúy , quốc chủ của Phỉ Thúy cũng đích thân đến nghênh tiếp đế quân, hiện tại đã ở ngoài thành Mặc Thủy, cách nơi này khoảng hơn ngàn dặm.Đế quân …người xem nên quyết định như thế nào ?” Người tới bẩm báo tốc độ không nhanh không chậm, vân đạm phong khinh .Bất quá lời này nói ra, lại đem Phong Vân đang bị bọc kín, kinh hãi nhảy dựng lên.Hoàng đế Thiên Khung cự nhiên lên tiếng muốn nghênh đón Mộc Hoàng tới kinh đô du ngoạn? Tể tướng tự mình tới đón tiếp?Còn có,Quốc chủ Phỉ Thúy cũng tự mình chạy tới , việc này……Phong Vân ở trong chăn đang đầy kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Hoàng.Người này rốt cuộc có lai lịch như thế nào a?Cảm giác được Phong Vân vặn vẹo, Mộc Hoàng nâng tay,vỗ nhẹ vào thân thể Phong Vân đang bị bọc trong chăn, ý bảo Phong Vân đừng nhúc nhích.“Không quan trọng, nói cho bọn họ ta chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua đây, lập tức sẽ trở về, ngày khác có cơ hội sẽ qua đế đô Thiên Khung du ngoạn, đa tạ ý tốt của Thiên Khung.” Mộc Hoàng thanh âm đạm mạc.Ba ngày này linh lực dao động mạnh mẽ, hắn ở đây trong lòng mọi người chẳng phải đều rất sáng tỏ sao.Hắn vì Phong Vân mà lưu lại ở đây ba ngày, khắp nơi đều có nhân mã tìm tới cửa, cũng không có gì ngạc nhiên. Hơn nữa, bọn họ biết hắn, nhưng hắn quen biết gì đám người đó mà phải gặp ?“Vâng.” Người tới lên tiếng, xoay người bước đi.Phong Vân nhô cái đầu ra , nhìn nhìn Mộc Hoàng.Mộc Hoàng nhẹ nhàng gẩy những sợi tóc phân tán hốn loạn bên tai Phong Vân, thưởng thức , thấy vậy nói:“Ngươi có hứng thú ?”Phong Vân nếu muốn đi, hắn sẽ đi cùng nàng .Lắc đầu, Phong Vân vẫn nhìn chằm chằm Mộc Hoàng.Mộc Hoàng thấy vậy ngẩng đầu hôn Phong Vân :“Thân phận rất quan trọng sao?”Thanh âm thản nhiên mang theo chút bá đạo, khuôn mặt không phải là sự kiêu ngạo, mà là sự bình tĩnh, là sự chân thực.Phong Vân nhìn Mộc Hoàng, một lúc sau mới chậm rãi nở nụ cười, nàng mạnh mẽ lắc lắc đầu:“Không quan trọng.”Đúng vậy, không quan trọng,thích là thích con người hắn, không phải là thân phận của hắn.Dù cho Mộc Hoàng có thân phận gì đi chăng nữa, đối với chữ thích này, không có chút ý nghĩa.Mộc Hoàng, sớm đã hiểu rõ điều này. Là nàng, chính nàng mới có chút bối rối.Mộc Hoàng nghe vậy, vừa lòng nở nụ cười:“Tốt lắm.”Dứt lời liền vươn tay cầm nhẹ lỗ tai Phong Vân , đem châm tai cài vào đó.Thật ra đây chính là châm tai của Phong Vân, nhưng hiện tại mặt trên lại có thêm tinh thạch màu lam, sáng rọi như ngọc lưu ly, rất là đẹp mắt.