Edit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng…
Chương 249: Cực phẩm lộ si (7)
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Phong Vân thấy hắn vẫn trưng ra khuôn mặt ngây thơ vô số tội như thế thì cơ hồ tức đến hộc máu.Tiểu hoàng kim vẫn đang thỏa sức mà cười, chỉ hận không thể đánh nát cái bàn,nó cố kiềm chế, bình tĩnh nhìn Á Lê nói:“Ngươi thật sự đi từ tộc của ngươi một đường đến được đây à?”“Có vấn đề sao?” Á Lê ngơ ngác hỏi lại.Trời ơi, đây chính là mèo mù vớ được cá rán trong truyền thuyết !.Tiểu hoàng kim hả hê tươi cười đầy mặt, nhìn vẻ mặt xanh mét của Phong Vân :“Ta hoài nghi không biết hắn có nhớ được đường về hay không nữa.”Ôi trời, cái đồ đầu đất này thì nhớ thế quái nào được, Tiểu Thực trong lòng vui sướng, cười tới cười lui mà quên đi hiện thực là nó cũng đang lạc đường theo người ta.Phong Vân tựa lưng vào ghế, xoa xoa mi tâm, được rồi, được rồi, quả nhiên không có chủng tộc nào là hoàn mỹ, sự vật nào cũng đều có chỗ thiếu hụt .“Thôi được rồi,thế này nhé, bây giờ ta nói phương vị cho ngươi, sau đó ngươi đọc lại theo ta.” Nàng lặp lại vị trí trong trí nhớ cho Á Lê nghe ,trong lòng tràn đầy hy vọng sẽ trở về được .Á Lê nghe xong nhìn Phong Vân cười sáng lạn:“Hôm nay không được, một ngày chỉ có thể dùng ba lượt, ta hôm nay đều dùng hết rồi.”Nếu khoảng cách sử dụng mà kéo dài liên tục, thì sẽ hao phí linh lực .Hắn ở trong tộc cũng coi như là người sử dụng năng lực này tốt nhất, một ngày có thể chớp động ba lần, chợt lóe ba trăm mét, ba lần di chuyển chính là chín trăm dặm, quả thực ngầu không thể tả, đối với việc này hắn rất đắc ý.Phong Vân nhìn vẻ mặt đắc ý của Á Lê, nàng thật sự ước có thể biến ra một cái búa mà nện xuống đầu hắn.Mộc Hoàng của nàng~ hiện tại nàng ở cách hắn bao xa đây ~~
Phong Vân thấy hắn vẫn trưng ra khuôn mặt ngây thơ vô số tội như thế thì cơ hồ tức đến hộc máu.
Tiểu hoàng kim vẫn đang thỏa sức mà cười, chỉ hận không thể đánh nát cái bàn,nó cố kiềm chế, bình tĩnh nhìn Á Lê nói:“Ngươi thật sự đi từ tộc của ngươi một đường đến được đây à?”
“Có vấn đề sao?” Á Lê ngơ ngác hỏi lại.
Trời ơi, đây chính là mèo mù vớ được cá rán trong truyền thuyết !.
Tiểu hoàng kim hả hê tươi cười đầy mặt, nhìn vẻ mặt xanh mét của Phong Vân :“Ta hoài nghi không biết hắn có nhớ được đường về hay không nữa.”
Ôi trời, cái đồ đầu đất này thì nhớ thế quái nào được, Tiểu Thực
trong lòng vui sướng, cười tới cười lui mà quên đi hiện thực là nó cũng
đang lạc đường theo người ta.
Phong Vân tựa lưng vào ghế, xoa xoa mi tâm, được rồi, được rồi, quả
nhiên không có chủng tộc nào là hoàn mỹ, sự vật nào cũng đều có chỗ
thiếu hụt .
“Thôi được rồi,thế này nhé, bây giờ ta nói phương vị cho ngươi, sau đó ngươi đọc lại theo ta.” Nàng lặp lại vị trí trong trí nhớ cho Á Lê nghe ,trong lòng tràn đầy hy vọng sẽ trở về được .
Á Lê nghe xong nhìn Phong Vân cười sáng lạn:“Hôm nay không được, một ngày chỉ có thể dùng ba lượt, ta hôm nay đều dùng hết rồi.”
Nếu khoảng cách sử dụng mà kéo dài liên tục, thì sẽ hao phí linh lực
.Hắn ở trong tộc cũng coi như là người sử dụng năng lực này tốt nhất,
một ngày có thể chớp động ba lần, chợt lóe ba trăm mét, ba lần di chuyển chính là chín trăm dặm, quả thực ngầu không thể tả, đối với việc này
hắn rất đắc ý.
Phong Vân nhìn vẻ mặt đắc ý của Á Lê, nàng thật sự ước có thể biến ra một cái búa mà nện xuống đầu hắn.
Mộc Hoàng của nàng~ hiện tại nàng ở cách hắn bao xa đây ~~
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Phong Vân thấy hắn vẫn trưng ra khuôn mặt ngây thơ vô số tội như thế thì cơ hồ tức đến hộc máu.Tiểu hoàng kim vẫn đang thỏa sức mà cười, chỉ hận không thể đánh nát cái bàn,nó cố kiềm chế, bình tĩnh nhìn Á Lê nói:“Ngươi thật sự đi từ tộc của ngươi một đường đến được đây à?”“Có vấn đề sao?” Á Lê ngơ ngác hỏi lại.Trời ơi, đây chính là mèo mù vớ được cá rán trong truyền thuyết !.Tiểu hoàng kim hả hê tươi cười đầy mặt, nhìn vẻ mặt xanh mét của Phong Vân :“Ta hoài nghi không biết hắn có nhớ được đường về hay không nữa.”Ôi trời, cái đồ đầu đất này thì nhớ thế quái nào được, Tiểu Thực trong lòng vui sướng, cười tới cười lui mà quên đi hiện thực là nó cũng đang lạc đường theo người ta.Phong Vân tựa lưng vào ghế, xoa xoa mi tâm, được rồi, được rồi, quả nhiên không có chủng tộc nào là hoàn mỹ, sự vật nào cũng đều có chỗ thiếu hụt .“Thôi được rồi,thế này nhé, bây giờ ta nói phương vị cho ngươi, sau đó ngươi đọc lại theo ta.” Nàng lặp lại vị trí trong trí nhớ cho Á Lê nghe ,trong lòng tràn đầy hy vọng sẽ trở về được .Á Lê nghe xong nhìn Phong Vân cười sáng lạn:“Hôm nay không được, một ngày chỉ có thể dùng ba lượt, ta hôm nay đều dùng hết rồi.”Nếu khoảng cách sử dụng mà kéo dài liên tục, thì sẽ hao phí linh lực .Hắn ở trong tộc cũng coi như là người sử dụng năng lực này tốt nhất, một ngày có thể chớp động ba lần, chợt lóe ba trăm mét, ba lần di chuyển chính là chín trăm dặm, quả thực ngầu không thể tả, đối với việc này hắn rất đắc ý.Phong Vân nhìn vẻ mặt đắc ý của Á Lê, nàng thật sự ước có thể biến ra một cái búa mà nện xuống đầu hắn.Mộc Hoàng của nàng~ hiện tại nàng ở cách hắn bao xa đây ~~