Edit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng…

Chương 269

Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Ba năm, ba năm Hách Liên Phong Vân có thể cường đại như thế nào chứ.Đây chính là cơ hội để bọn hắn quang minh chính đại giáo huấn Phong Vân.Đến lúc đó cho dù Nam Viên đế quân có muốn bao che khuyết điểm, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.“Còn nữa, bản cung chủ cảnh cáo các ngươi lần cuối, lực lượng trong chiếc hòm kia tuyệt đối không được dùng,đó là để đề phòng vạn bất đắc dĩ , cũng là thứ cuối cùng mà Thánh Linh cung có thể trông cậy vào.Hôm nay, các ngươi tự cảnh tỉnh mình đi.”“Vâng, thuộc hạ lập tức đi lĩnh phạt.”Gió thổi ào ào, sương mù lại lần nữa che chắn mọi vật. Ngọn núi Thánh Linh cung lại biến trở về tư thái sương khói lượn lờ như chốn tiên cảnh.Ánh mặt trời ánh sáng như ngọc, theo phía chân trời rớt xuống, xuyên thấu qua ngọn cây, tạo ra những ánh sang sặc sỡ , vạn phần xinh đẹp.Tại một rừng cây cách Thánh linh cung không xa.Mộc Hoàng ngồi trong xe ngựa, đám người Mộc Nhất cùng mười hai con sư thứu đã tránh đi đâu đó, chỉ còn lại Mộc Hoàng mặt đen xì cùng Phong Vân với biểu tình bất đắc dĩ.“Ngươi ý, tức giận cái gì thế, ta không nói cho ngươi, còn không phải không muốn cuốn ngươi vào việc không đâu còn gì.” Phong Vân nhìn bộ mặt đầy hắc tuyến của Mộc Hoàng,cảm thấy đau đầu vô cùng, đứng dậy ngồi vào trong lòng Mộc Hoàng.Mộc Hoàng nhìn Phong Vân , ánh mắt âm trầm không nói lời nào.Phong Vân thấy vậy nhanh chóng ôm lấy cổ Mộc Hoàng , giận dữ nói:“Ngươi là Nam Viên đế quân đó nha~ ta không muốn chứng kiến hậu quả của việc ngươi trở mặt cùng đám người Thánh Linh cung”“Ta có thể giải quyết.” Mộc Hoàng nghe vậy lập tức nhướng mày, tay ôm chặt lấy eo của Phong Vân.“Nhưng mà ta không muốn ngươi gây chiến với bọn họ , việc này ta có thể tự mình giải quyết, không cần liên lụy đến nhiều người như vậy.Ta còn chưa tới Nam Viên, ngươi đã để ta gây thù hằn nhiều như vậy, thì mai sau ta biết nhìn mặt ai đây, ta biết đi đâu về đâu ~~~ .” Phong Vân nhẹ nhàng há mồm cắn lên cổ Mộc Hoàng một cái.

Ba năm, ba năm Hách Liên Phong Vân có thể cường đại như thế nào
chứ.Đây chính là cơ hội để bọn hắn quang minh chính đại giáo huấn Phong
Vân.Đến lúc đó cho dù Nam Viên đế quân có muốn bao che khuyết điểm, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.

“Còn nữa, bản cung chủ cảnh cáo các ngươi lần cuối, lực lượng
trong chiếc hòm kia tuyệt đối không được dùng,đó là để đề phòng vạn bất
đắc dĩ , cũng là thứ cuối cùng mà Thánh Linh cung có thể trông cậy
vào.Hôm nay, các ngươi tự cảnh tỉnh mình đi.”

“Vâng, thuộc hạ lập tức đi lĩnh phạt.”

Gió thổi ào ào, sương mù lại lần nữa che chắn mọi vật. Ngọn núi Thánh Linh cung lại biến trở về tư thái sương khói lượn lờ như chốn tiên
cảnh.

Ánh mặt trời ánh sáng như ngọc, theo phía chân trời rớt xuống, xuyên
thấu qua ngọn cây, tạo ra những ánh sang sặc sỡ , vạn phần xinh đẹp.

Tại một rừng cây cách Thánh linh cung không xa.

Mộc Hoàng ngồi trong xe ngựa, đám người Mộc Nhất cùng mười hai con sư thứu đã tránh đi đâu đó, chỉ còn lại Mộc Hoàng mặt đen xì cùng Phong
Vân với biểu tình bất đắc dĩ.

“Ngươi ý, tức giận cái gì thế, ta không nói cho ngươi, còn không phải không muốn cuốn ngươi vào việc không đâu còn gì.” Phong Vân nhìn bộ mặt đầy hắc tuyến của Mộc Hoàng,cảm thấy đau đầu vô cùng, đứng dậy ngồi vào trong lòng Mộc Hoàng.

Mộc Hoàng nhìn Phong Vân , ánh mắt âm trầm không nói lời nào.

Phong Vân thấy vậy nhanh chóng ôm lấy cổ Mộc Hoàng , giận dữ nói:“Ngươi là Nam Viên đế quân đó nha~ ta không muốn chứng kiến hậu quả của việc ngươi trở mặt cùng đám người Thánh Linh cung”

“Ta có thể giải quyết.” Mộc Hoàng nghe vậy lập tức nhướng mày, tay ôm chặt lấy eo của Phong Vân.

“Nhưng mà ta không muốn ngươi gây chiến với bọn họ , việc này ta
có thể tự mình giải quyết, không cần liên lụy đến nhiều người như vậy.Ta còn chưa tới Nam Viên, ngươi đã để ta gây thù hằn nhiều như vậy, thì
mai sau ta biết nhìn mặt ai đây, ta biết đi đâu về đâu ~~~ .” Phong Vân nhẹ nhàng há mồm cắn lên cổ Mộc Hoàng một cái.

Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Ba năm, ba năm Hách Liên Phong Vân có thể cường đại như thế nào chứ.Đây chính là cơ hội để bọn hắn quang minh chính đại giáo huấn Phong Vân.Đến lúc đó cho dù Nam Viên đế quân có muốn bao che khuyết điểm, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.“Còn nữa, bản cung chủ cảnh cáo các ngươi lần cuối, lực lượng trong chiếc hòm kia tuyệt đối không được dùng,đó là để đề phòng vạn bất đắc dĩ , cũng là thứ cuối cùng mà Thánh Linh cung có thể trông cậy vào.Hôm nay, các ngươi tự cảnh tỉnh mình đi.”“Vâng, thuộc hạ lập tức đi lĩnh phạt.”Gió thổi ào ào, sương mù lại lần nữa che chắn mọi vật. Ngọn núi Thánh Linh cung lại biến trở về tư thái sương khói lượn lờ như chốn tiên cảnh.Ánh mặt trời ánh sáng như ngọc, theo phía chân trời rớt xuống, xuyên thấu qua ngọn cây, tạo ra những ánh sang sặc sỡ , vạn phần xinh đẹp.Tại một rừng cây cách Thánh linh cung không xa.Mộc Hoàng ngồi trong xe ngựa, đám người Mộc Nhất cùng mười hai con sư thứu đã tránh đi đâu đó, chỉ còn lại Mộc Hoàng mặt đen xì cùng Phong Vân với biểu tình bất đắc dĩ.“Ngươi ý, tức giận cái gì thế, ta không nói cho ngươi, còn không phải không muốn cuốn ngươi vào việc không đâu còn gì.” Phong Vân nhìn bộ mặt đầy hắc tuyến của Mộc Hoàng,cảm thấy đau đầu vô cùng, đứng dậy ngồi vào trong lòng Mộc Hoàng.Mộc Hoàng nhìn Phong Vân , ánh mắt âm trầm không nói lời nào.Phong Vân thấy vậy nhanh chóng ôm lấy cổ Mộc Hoàng , giận dữ nói:“Ngươi là Nam Viên đế quân đó nha~ ta không muốn chứng kiến hậu quả của việc ngươi trở mặt cùng đám người Thánh Linh cung”“Ta có thể giải quyết.” Mộc Hoàng nghe vậy lập tức nhướng mày, tay ôm chặt lấy eo của Phong Vân.“Nhưng mà ta không muốn ngươi gây chiến với bọn họ , việc này ta có thể tự mình giải quyết, không cần liên lụy đến nhiều người như vậy.Ta còn chưa tới Nam Viên, ngươi đã để ta gây thù hằn nhiều như vậy, thì mai sau ta biết nhìn mặt ai đây, ta biết đi đâu về đâu ~~~ .” Phong Vân nhẹ nhàng há mồm cắn lên cổ Mộc Hoàng một cái.

Chương 269